Yến Thu cũng không nghe, nhắm mắt lại ngủ.
Yến Thu ngủ không sâu lắm, xe vừa dừng lại thì cậu đã tỉnh.
Phó Trầm Trạch ở phương diện ăn ở nhất định không thể sơ sài, thật sự lái xe nửa tiếng chạy vào nội thành, sau đó tìm một khách sạn miễn cưỡng trông có vẻ ổn thì dừng lại.
Yến Thu biết chỉ cần Phó Trầm Trạch tỉnh thì cậu không thể nào chạy thoát được, thế nên đành phải theo anh ta xuống xe trước.
Để canh chừng cậu, Phó Trầm Trạch thậm chí chỉ thuê một phòng, ngay cả khi cậu tắm rửa cũng canh giữ ở bên ngoài.
Yến Thu đối với việc này không có bất kỳ ý kiến gì, tắm rửa xong xuôi thì đi lên giường nằm xuống.
Phó Trầm Trạch thì dời sô pha tới cửa, sau đó ngủ trên sô pha.
Phó Trầm Trạch mấy ngày nay hình như đúng là mệt muốn chết, anh ta nhanh chóng ngủ rất say, nhưng Yến Thu cũng không vội vã đứng dậy, đợi đến rạng sáng mới từ từ mở mắt.
Sau đó chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, ôm lấy ba lô mèo đi ra ban công.
Cậu vốn còn lo lắng Đâu Đâu sẽ kêu lên, nhưng cũng may nó vô cùng không chịu thua kém, vẫn im lặng nằm ở trong ba lô mèo.
Yến Thu đi tới ban công, trước hết cẩn thận đóng cửa ban công lại, sau đó từng chút một đẩy cửa sổ trên ban công ra.
Bởi vì sợ phát ra tiếng động, cho nên Yến Thu đẩy rất chậm, một cánh cửa sổ ước chừng đẩy mười phút mới mở toang ra.
Mùa đông khắc nghiệt, nhưng trên trán cậu lại đổ mồ hôi.
Sau khi mở cửa sổ ra cậu thoáng nhìn xuống, bọn họ đang ở lầu ba, không tính là cao, hơn nữa bên ngoài có máy điều hòa, bên cạnh máy điều hòa chính là đường ống, theo đường ống hẳn là có thể trượt xuống.
Trong đầu lên xong kế hoạch, Yến Thu đeo ba lô mèo lên trên người, sau đó bò ra ngoài.
Mùa đông ở phương Bắc lạnh thấu xương, máy điều hòa và đường ống lộ ra bên ngoài lạnh như băng, ngón tay Yến Thu rất nhanh đã bị đông cứng lại.
Hơn nữa ngày hôm qua cậu thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực, bởi vậy lúc chuẩn bị ôm đường ống thiếu chút nữa không tóm được ngã thẳng xuống.
Bất quá cũng may hữu kinh vô hiểm*, cậu vẫn thuận lợi trượt xuống.
(*)gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Lúc rơi xuống bãi cỏ Yến Thu lạnh đến mức cả người đều run rẩy, nhưng một phút cậu cũng không dám chần chừ, thừa dịp Phó Trầm Trạch không phát hiện, ôm ba lô mèo trong ngực chạy nhanh ra ngoài.
Cuối cùng, cậu từ khách sạn chạy ra ngoài.
Lúc này trời còn tối, người thì vắng, xe cộ qua lại trên đường cũng không nhiều.
Vì thế cậu chặn một hồi lâu mới chặn được một chiếc xe minibus.
Chủ xe là một người trung niên thật thà, thấy cậu một mình ôm mèo đứng ở ven đường, dừng lại hỏi cậu muốn đi đâu?
Yến Thu thử thăm dò nói một câu: "Thị trấn Thiển An, thôn Cố Lý."
Không ngờ tài xế vừa nghe, có chút ngạc nhiên nhìn về phía cậu: "Trùng hợp ghê, chú cũng đang về Cố Lý."
Nói xong, nhiệt tình chào đón cậu lên xe: "Cháu đi thăm họ hàng hả? Chú biết hết mọi người trong thôn đấy, vậy mà chưa từng thấy cháu nhỉ."
Yến Thu trả lời: "Thăm cô ạ, hồi nhỏ cháu sống ở đây, nhiều năm rồi chưa quay về."
"Cô cháu là ai?"
Yến Thu nghe vậy ngừng thật lâu, lúc này mới trả lời: "Yến Vũ."
Người đàn ông vừa nghe thế, giọng điệu lập tức thương cảm: "Là chị Yến Vũ à..."
"Chú nhớ ra rồi, cháu là đứa cháu hồi bé luôn đi sau mông chị ấy đây mà."
Yến Thu nghe vậy thì nở nụ cười, không nói gì.
"Lần này cháu về ở bao lâu?"
Yến Thu có vẻ như bị hỏi khó, trong đầu hiện lên lời nói của Phó Trầm Trạch, có chút chua xót nở nụ cười: "Chắc là ở không được lâu."
"Chẳng qua lần này cháu về chủ yếu là muốn thăm cô thôi, đã lâu không có trở về thăm cô, không biết cô có giận cháu không?"
Tài xế vừa nghe, lập tức trả lời: "Sao chị Yến Vũ có thể giận cháu chứ, chị ấy thích cháu nhất mà, hơn nữa chị ấy là người tốt như vậy, chị ấy đáng ra phải sống lâu trăm tuổi."
"Haizz, cháu nói xem như thế có phải là người tốt thường không sống được lâu không?"
Yến Thu nghe vậy nhớ tới phiếu xét nghiệm của mình, rất nghiêm túc nhìn lại nửa đời trước của mình, sau đó cho ra kết luận, mình quả thật chưa từng làm chuyện xấu gì.
Vì vậy trong lúc nhất thời cảm thấy những lời này rất có lý, thế nên theo chú tài xế, đồng ý nói: "Vâng, người tốt không sống được lâu."
Bởi vì được đi nhờ xe, nên lần này cuối cùng cậu đã thuận lợi trở về.
Nhưng có lẽ là quá thuận lợi, khi đến nơi rồi Yến Thu có chút không dám đi xuống.
Chú tài xế cũng không thúc giục cậu, chỉ kiên nhẫn an ủi cậu: "Lâu quá không về nhà ai cũng thế cả, cái này gọi là gì mà, gần, gần, gần..."
"Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi*."
*Một câu thơ trong bài Qua sông Hán của tác giả Lý Tần.
"Đúng rồi, chính là câu này, lúc trước khi chú đi ra ngoài làm việc hai năm không trở về, lúc đi đến cửa thôn cũng không dám bước vào, nhưng..."
Chú tài xế vỗ vai cậu một cái: "Ngừng một chút là đủ rồi, mau đi xuống đi, cũng đã tới cửa nhà rồi không lý nào lại không vào."
Yến Thu gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nở nụ cười với chú ấy, lúc này mới mở cửa xe đi xuống.
Yến Thu đã rất nhiều năm không trở về, cũng vì lúc ở nhà họ Yến, bọn họ không thích cậu trở về, luôn cho rằng Yến Thu không gần gũi với bọn họ là bởi vì cô xúi giục.
Yến Thu chỉ len lén chạy về một lần, năm ấy là sinh nhật mười hai tuổi của cậu.
Cậu thật sự rất nhớ cô, kiên định đi cả đêm để quay về.
Nhưng nhanh chóng đã bị tìm trở lại, sau đó cậu bị nhốt ở tầng hầm ba ngày.
Thế nhưng cậu cũng không hối hận, lần đó cậu bị đói đến mất nước, ý thức mơ hồ, cậu dường như nhìn thấy cô tới, ngồi ở bên cạnh cậu, giống như khi còn bé ôm cậu, hát cho cậu nghe bài hát sinh nhật.
Bởi thế dù cho sau đó cậu có nằm ở bệnh viện thật lâu, cậu cũng cảm thấy đáng giá.
Cảnh tượng cậu nhìn thấy khi chạy về năm mười hai tuổi dần dần chồng chéo với mọi thứ ở trước mắt.
Trước mắt vẫn là cánh cửa gỗ màu đỏ son cổ kính, nhưng đã loang lổ và cũ kỹ hơn rất nhiều, giữa các đường vân đều là những khắc ghi của năm tháng.
Yến Thu lấy chìa khóa mở cổng ra, nhiều năm không trở về như vậy rồi, sân nhỏ vẫn ngăn nắp sạch sẽ như cũ.
Bóng đèn ở cửa vẫn sáng, nhấn một cái là bật lên.
Nơi này tựa như đã thay đổi, lại dường như không thay đổi.
Như là cậu chỉ cần giống như khi còn bé hướng vào trong phòng gọi cô một tiếng, cô sẽ đi ra giả vờ hung dữ với cậu: "Đã muộn thế này rồi, còn biết trở về đây hả."
Yến Thu nhớ tới hình ảnh đó, không khỏi nở nụ cười, cất bước tiếp tục đi vào trong.
Cây hạch đào nhẹ nhàng đung đưa cành lá theo gió, tựa như đang hoan nghênh cậu trở về.
Khi cô qua đời, cô đã giao cho cậu hai chiếc chìa khóa của sân nhỏ này, một chiếc cho người hàng xóm, còn chia cho người hàng xóm một nửa số tiền tiết kiệm của cô.
Cô hy vọng người hàng xóm thỉnh thoảng có thể đến đây quét dọn để sân không đến mức bị bỏ hoang.
"Có cần thiết không? Đến lúc đó cha mẹ Tiểu Thu nhất định sẽ tới đón nó."
"Có chứ." Trong chuyện này cô đặc biệt kiên trì: "Cho dù nó đi đến đâu, nơi này vĩnh viễn là nhà của Tiểu Thu."
Dì hàng xóm rất tốt, cho dù nhiều năm như vậy không có ai trở về, vẫn kiên trì mỗi tuần tới quét tước một lần.
Thậm chí bóng đèn cũng được thay mới mỗi năm.
Lúc không có việc gì còn có thể đi tưới nước cho cây hạch đào trong sân, bởi vì năm đó nguyện vọng của cô là: Không xây mộ, chôn tro cốt dưới cây gốc hạch đào ấy.
Nói rằng sau này nếu Tiểu Thu muốn trở về, cô vẫn có thể ở bên cạnh cậu.
"Cô." Yến Thu ôm Đâu Đâu đi qua, ngẩng đầu lên nhìn cây hạch đào trước mặt, tựa như nhìn thấy được rất nhiều năm trước vô số lần cô chờ cậu về nhà.
"Con đã mang theo Đâu Đâu về rồi."