Ra khỏi khu biệt thự, Lục Viện luôn giữ tốc độ xe khoảng 20km/h, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không nhớ lúc trước Chu Phù Thế đã đón mình dưới ngọn đèn đường nào nữa?
Chiếc ô tô phía sau bấm còi liên tục, cô nhanh chóng hoàn hồn nhìn vào gương chiếu hậu. Xe kia có ý gì? Muốn vượt qua à?
Vài giây sau, xe phía sau vượt lên và dừng lại trước xe cô. Cô chỉ có thể đỗ xe bên đường, bàn tay đang cầm vô lăng siết nhẹ.
Một người đàn ông xuống xe, đi về phía cô. Khi thấy rõ là Nhậm Tuấn Sanh, cô khẽ cau mày, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, "Sao thế?"
Nhậm Tuấn Sanh đặt một tay lên xe, "Em không sao chứ?" Lục Viện khó hiểu nhìn anh ta: "Hả?"
Nhậm Tuấn Sanh nhìn cô, "Anh thấy xe em cứ lạng bên này lách bên kia, có phải em không khỏe không?"
Lục Viện ngẩn ra, quả thực cô lái xe rất chậm, có lúc còn thất thần, khiến xe hơi lệch khỏi quỹ đạo, khiến người ta hiểu lầm là có chuyện gì đó.
Cô lắc đầu, "Không sao."
Nhậm Tuấn Sanh trầm ngâm gật đầu, ngập ngừng hỏi: "Em tới nhà Triệu Chính Triết ăn cơm à?"
Lần trước hai người cãi nhau to ở nhà Triệu Chính Triết, Lục Viện không muốn nhiều lời, chỉ mím môi gật đầu: "Ừ."
Nhậm Tuấn Sanh nghĩ thầm rồi nói: "Anh cũng vừa ăn tối ở nhà xong." Lục Viện không có hứng thú, "Ừ."
Nhậm Tuấn Sanh ngượng ngùng thu tay về, "Vậy em lái xe chú ý an toàn."
Lục Viện khẽ nhếch môi, khởi động xe nhanh chóng phóng đi. Xe của Nhậm Tuấn Sanh bám theo cô suốt chặng đường cho đến ngã tư thành phố rồi mới chạy theo hướng ngược lại.
Trở về nhà cũ, tắm rửa xong đã hơn mười giờ, cô trằn trọc trên giường không ngủ được, cuối cùng lại đứng dậy xử lý công việc.
Sau khi trả lời xong email, Lục Viện nhìn thời gian, đã một giờ sáng. Cô nhắm mắt, nhớ Triệu Kỳ nói rằng Chu Phù Thế rất nhớ cô. Khi tiễn cô xuống lầu, Tống Kinh cũng nói lần trước gặp mẹ Chu ở Thổ Nhĩ Kỳ chỉ là chuyện tình cờ. Ban đầu họ định đón năm mới ở Thổ Nhĩ Kỳ rồi mới đi gặp Chu Phù Thế, nhưng không ngờ anh lại đang ở đó nên mới gặp nhau trong khách sạn. Tống Kinh còn bảo cô đừng bận tâm.
Lục Viện mở mắt, lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện trò chuyện Wechat với Chu Phù Thế, gõ 'Anh có đó không?' rồi lại xóa ngay lập tức. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô lại gõ 'Chúc mừng năm mới', nhưng cuối cùng vẫn xóa sạch.
Cô không biết mình ngủ lúc nào, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, nửa tiếng trước nhận được tin nhắn Wechat của Từ Thiến: 'Ăn tối xong tớ sẽ đến tìm cậu'.
Cô trả lời: Hôm nay là giao thừa, cậu ngoan ngoãn ở nhà đi, sang năm gặp. Từ Thiến trả lời ngay lập tức: Không, tối nay gặp luôn.
Lục Viện nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, cười bất đắc dĩ, cất điện thoại, xuống giường đi rửa mặt.
Đầu tiên cô kiểm tra xem có email công việc mới nào không trước khi đi xuống lầu. Trong tủ lạnh có khoảng chục hộp đồ ăn tươi ngon, tất cả đều là món cô thích. Phía trên có dán một tờ giấy nhớ: Nhất định phải ăn uống đầy đủ, hâm nóng trong lò vi sóng năm phút là ăn được.
Nghe thấy tiếng "ting" của lò vi sóng, Lục Viện hoàn hồn, mở lò ra, đưa tay lấy hộp thức ăn bên trong. Đến khi chạm phải mới nhận ra hộp rất nóng, cô vội vàng rụt tay lại rồi đi xối nước lạnh.
Nhìn chằm chằm ngón tay ngâm trong nước, Lục Viện nhớ tới vẻ mặt lo lắng của Chu Phù Thế khi cô bị bỏng lần trước. Khóe miệng hơi nhếch lên, cô đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
Khoảng bảy rưỡi tối, Từ Thiến gọi điện đến: "Cậu ở nhà cũ à? Tớ đến nhé, muốn ăn gì, tớ mang cho?"
Lục Viện bật hết đèn trong phòng, "Đừng đến, đêm giao thừa cậu nên ở nhà với bố mẹ."
Cô nàng phớt lờ, "Tớ cúp máy đây, giờ đến nhà cậu, lát gặp."
Chương trình Xuân Vãn chính thức bắt đầu lúc tám giờ, bài hát mở màn vừa kết thúc thì chuông cửa vang lên.
Mới nửa tiếng, Lục Viện không khỏi nghĩ Từ Thiến bay hay sao mà tới nhanh quá vậy?
Cô đứng dậy đi mở cửa, "Tớ đã nói không cần tới......"
Cửa vừa mở, thấy rõ người đàn ông đứng bên ngoài, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, cô cau mày khó hiểu, "Anh, anh, anh..."
Chu Phù Thế một tay cầm vali, nhướng mày nhìn cô, "A Viện, chúc mừng năm mới."
Lục Viện nhất thời căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: "Anh, em, anh về khi nào..."
Anh tiến lên một bước nhỏ: "Không cho anh vào à?"
"A?" Cô bừng tỉnh, vội vàng lùi lại hai bước, nghiêng người, "Ồ, vào trước đi."
Chu Phù Thế đẩy vali vào nhà, cô vẫn có chút mơ hồ, anh trở về khi nào? Tại sao lại đến đây?
Lục Viện đóng cửa, quay người lại thấy Chu Phù Thế đang đứng trước mặt, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm centimet, cô mơ hồ có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người anh.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, anh cũng nghiêng đầu mỉm cười, hình như rất hài lòng với phản ứng kinh ngạc của cô.
Lục Viện ho nhẹ hai tiếng, "Chu Phù Thế, anh......"