Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, chỉ có đèn cảm ứng ở huyền quan sáng lên và mãi không tắt, cùng với âm thanh làm tình của hai người.
Chu Phù Thế ép cô vào tường, côn thịt cương cứng của anh điên cuồng đâm vào âm đạo ướt át, "Sướng không?"
Áo sơ mi của Lục Viện lộn xộn, mở rộng, dây áo lót màu hồng nhạt treo lủng lẳng ở khuỷu tay, váy bị đẩy lên tận eo, quần lót xoắn lại thành một sợi dây. Cô cảm nhận được côn thịt vừa to vừa dài của anh đang ra ra vào vào trong thân thể mình.
Cô không nói gì, anh càng thúc vào mạnh mẽ, còn cúi đầu cắn nhẹ vào ngực cô, "Lục Viện, sướng không?"
Đầu cô ngẩng cao, hai mắt phủ một tầng hơi nước, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra thở hổn hển, miệng khô lưỡi khô gian nan nói ra một câu: "Ừ... Sướng... Anh.... làm em sướng quá....A....."
Khóe miệng anh hơi nhếch lên vì kế hoạch thành công, môi lưỡi ngậm lấy ngực cô trêu chọc.
Lục Viện nhắm mắt lại không ngừng rên rỉ, bầu ngực trắng nõn mềm mại của cô đầy vết đỏ vì bị Chu Phù Thế gặm cắn.
Anh dùng cả hai tay giữ eo cô, không cho cô lộn xộn, sau đó từ từ rút côn thịt ra, rồi thúc mạnh vào, gần như dùng hết sức, đi đến điểm cuối cùng.
Nước mắt lập tức tràn khỏi bờ mi Lục Viện, rất nhiều mật dịch trào ra khỏi âm huyệt, bụng dưới vô thức siết chặt, cắn lấy côn thịt của anh.
Bị cô kẹp chặt, suýt nữa Chu Phù Thế tước vũ khí đầu hàng. Anh dùng một tay nâng cô ngồi lên tủ giày ở huyền quan, rồi từ từ rút côn thịt ra, chỉ để lại quy đầu bên trong. Anh cúi đầu híp mắt nhìn cửa động ướt át của cô vô thức mút vào, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Cô dần dần khôi phục lại tỉnh táo sau dư vị cao trào, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy anh đang cười toe toét, ánh mắt anh ý bảo cô nhìn xuống, "A Viện, em nhìn xem."
Cô nhìn mật huyệt đang ngậm lấy côn thịt giống như cái miệng nhỏ liếm kẹo mút, mật dịch không ngừng chảy, mặt cô lập tức đỏ bừng, vô thức quay đi.
Anh nhìn gò má ửng hồng của cô, cảm thấy càng thú vị hơn, côn thịt từ từ đẩy vào trong, âm môi hồng hào mở ra từng chút một nuốt chửng côn thịt thô dài, mật dịch tiếp tục chảy xuống, "A Viện, nhìn đi, cái miệng nhỏ của em lại đói rồi, ăn đến là vui vẻ."
Hai má cô đỏ như chảy máu, phần thân dưới bị anh trêu chọc đến khó chịu, cô gầm gừ gọi tên anh: "Chu Phù Thế."
Anh không sợ, nhướng mày, "Hả?"
Cô vòng tay qua cổ anh, nâng thân trên lên áp vào người anh, "Anh... Em khó chịu......"
Anh ấn cô ngồi lại xuống mặt tủ, nghiêng người cắn nhẹ khóe môi cô, "Em thấy khó chịu chỗ nào?"
Cô vô thức vặn eo về phía trước, mật huyêt càng nuốt côn thịt của anh vào sâu hơn, "Anh... khó chịu quá..."
Anh vẫn bất động, quyết tâm tra tấn cô, cười đùa hỏi: "Làm thế nào mới hết khó chịu?"
Cô cắn răng nhỏ giọng nói, "Anh, anh, dùng sức làm em sẽ không khó chịu nữa."
Lúc này anh mới chịu cử động, ra nông vào sâu, đầu vùi vào hõm cổ cô, môi lưỡi nhẹ nhàng mút mát làn da mềm mại trên cổ cô.
Cô chợt nhớ ra tối mai phải mặc váy tham dự tiệc mừng công, nếu để lại dấu vết trên cổ thì sẽ quá rõ ràng, "Không được, không được cắn ở đây."
Anh thật sự buông ra, môi lưỡi hôn dọc xuống, cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô, "Ở đây thì sao?"
Cô chống hai tay lên vai anh, lui lại phía sau, "Không được."
Anh khẽ cau mày, ôm lấy ngực cô, nhào nặn thật mạnh rồi ép vào giữa. Lần này anh không hỏi cô có được hay không mà mở miệng ngậm lấy hai đầu vú, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Hơi đau, hơi ngứa, cô bất giác nâng thân trên lên, đưa hai bầu vú vào miệng anh, mơ hồ nói: "Đừng... ừm... nhẹ chút... A..."
Anh đột nhiên bế cô lên, đi vào trong. Côn thịt cắm trong cơ thể cô không ngừng đẩy vào theo từng bước đi, lúc nhẹ lúc nặng, thỉnh thoảng còn cọ xát vào điểm nhạy cảm. Mật dịch phun ra, dính đầy ở nơi kết hợp của hai người.
Cô vô thức nghiêng người về phía trước, tựa vào vai anh, há miệng cắn mạnh vào vai anh, "A... không... ừm... đừng chọc... chọc vào đó... A..."
Bụng dưới của cô thắt lại, siết đến mức eo và bụng anh tê dại. Anh quay người đè cô vào tường, bóp eo cô, vừa thúc mạnh vừa trầm giọng mắng: "Lục Viện, không được kẹp."
Cô bị anh giày vò đến mức nước mắt không ngừng chảy ra, giọng khàn khàn như bị cảm lạnh, "Ừ... Nhẹ chút... Sâu quá... A... Hỏng mất..."
Anh cắn răng khai phá phần thịt mềm chặt khít bên trong, vỗ mạnh vào mông cô: "Làm hỏng luôn cũng tốt, hỏng rồi thì em sẽ không thể dùng mấy món đồ silicon đó nữa."
Trong tiếng rên rỉ của cô mang theo chút nức nở, "Anh... ừm... Không đâu... Chỉ có anh làm em... Anh làm em mới sướng.....A....."
Khóe miệng anh nhếch lên hài lòng, nhưng có lẽ cô không biết mình đang nói gì?
Anh ôm lấy gáy cô, hơi ngẩng đầu lên hôn cô dịu dàng triền miên, trong khi eo và hông tiếp tục đưa đẩy mạnh, lần sau điên cuồng hơn lần trước, đưa côn thịt vào sâu bên trong.
Thân thể cô bị anh giày vò như muốn vỡ tan, hai tay buông thõng trên vai anh. Cuối cùng cô không khóc nổi nữa, chỉ còn lảm nhảm linh tinh: "A...Anh...Ưm. ..Em chết mất..."