Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Viện đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Chu Phù Thế mặc áo phông và quần đùi thể thao. Cô chậm rãi đi đến tủ rượu, nhướng mày nhìn anh: "Đội trưởng Chu, có muốn uống chút không?"
Bàn tay đang cầm khăn lông của anh khựng lại một chút, sau đó gật đầu: "Được."
Lục Viện lựa chọn giữa Brandy và Whisky, so với Brandy làm từ trái cây, Whisky làm từ ngũ cốc phù hợp với Chu Phù Thế hơn.
Cô cảm thấy loại rượu này rất giống anh, trầm lắng nhưng mãnh liệt.
Hai người ngồi ở hai đầu ghế sofa, trên TV đang chiếu bộ phim "About time".
Chu Phù Thế cúi người tới gần cô, đầu ngón tay thản nhiên gảy những lọn tóc rối trên trán cô.
Lục Viện quay người, chủ động cụng ly với anh: "Nếu anh cũng có siêu năng lực quay về quá khứ giống như nam chính, anh muốn thay đổi điều gì nhất?"
Anh mím môi trầm ngâm: "Đêm đầu tiên ở Sudan, anh sẽ không đẩy em ra."
Rõ ràng đây chỉ là câu nói đùa, nhưng Lục Viện lại sửng sốt mấy giây, "Liệu có khác bây giờ không?"
Chu Phù Thế cười tươi, "Có thể làm tình với em thêm một lần."
Cho thêm một viên đá mà rượu whisky vẫn rất nồng, Lục Viện nhấp một ngụm rượu, cổ họng hơi bỏng rát, thân thể cũng nóng dần lên.
Hai người nhìn nhau một lúc, trong mắt dâng trào sóng ngầm mãnh liệt, như muốn nhìn thấu đối phương.
Cô đột nhiên vươn tay nắm lấy vai Chu Phù Thế, rồi xoay người ngồi lên đùi anh: "Có thể bù đắp ngay bây giờ."
Anh nghiêng đầu hôn lên cánh tay cô đang đặt trên vai mình, bàn tay to lớn lướt dọc theo đầu gối cô lên đến đùi, cô không mặc gì bên trong, thuận lợi cho ngón tay anh nhẹ nhàng ấn vào âm môi, "Có sưng không?"
Cô hơi vặn eo, điều chỉnh tư thế ngồi, để ngón tay anh đặt vào giữa hai bờ môi ngọt ngào, "Anh sờ thử xem."
Cánh tay đang cầm ly rượu của Chu Phù Thế vòng ôm cái eo thon gọn của Lục Viện, còn ngón tay đưa vào âm môi của cô hơi uốn cong trêu chọc phần thịt mềm mại bên trong, nhưng lại bị siết chặt.
Lục Viện bị Chu Phù Thế trêu chọc đến mức vô thức hóp bụng dưới, phải cắn môi để không phát ra tiếng. Cô nghiêng người về phía trước, tựa vào cổ anh, nhẹ nhàng di chuyển eo và hông lên xuống, "Đội trưởng Chu, không ngờ vừa rồi anh có thể nhịn được, xem ra anh rất muốn đưa yêu cầu với em?"
Chu Phù Thế cười khẽ gật đầu, "Quá đáng một chút có được không?"
Cằm cô cọ vào hõm cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào sau tai anh, "Quá đáng đến mức nào?"
Ngón tay anh tiến vào càng sâu hơn theo mỗi lần dịch chuyển eo hông của cô, bị thịt mềm bên trong hút càng chặt hơn, "Hiện tại chưa biết quá đáng đến mức nào, khi nào nghĩ kỹ anh sẽ nói cho em biết."
Cô cắn vành tai anh, dùng lưỡi liếm sau tai anh, "Anh trai à, bây giờ anh không muốn làm chuyện gì quá đáng sao?"
Chu Phù Thế nhân thể đưa thêm một ngón tay vào trong mật huyệt của Lục Viện, hai ngón tay kẹp âm vật nhẹ nhàng xoa bóp, mật dịch lập tức phun ra: "Thế này sao?"
Lục Viện cau mày hừ nhẹ, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, "Ưm...... Em...... Anh......"
Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, nhân tiện ngậm viên đá vào miệng, sau đó cúi đầu cắn viên đá đưa qua đưa lại trên xương quai xanh của cô. Đá tan ra, nước chảy xuống ngực và nhũ hoa của cô.
Cảm giác mát lạnh khiến Lục Viện run lên, nhưng những giọt nước đá này không hề làm cơ thể cô giảm nhiệt độ mà trái lại càng khiến ham muốn của cô mạnh mẽ hơn, "Anh... nóng quá... ừm..."
Chu Phù Thế há miệng, để viên đá từ khe ngực cô trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay anh: "A Viện, phải giảm sưng trước nào."
Cô còn chưa kịp hiểu gì thì viên đá đã bị nhét vào trong mật huyệt, vách thịt nóng bỏng vô thức co lại vì lạnh, không ngờ càng kẹp chặt viên đá hơn.
Thân thể run lên, Lục Viện ngẩng cao đầu hét lớn: "A... đừng... đừng... lấy nó ra..."
Khóe miệng Chu Phù Thế hơi nhếch lên: "Không phải em bảo anh làm chuyện quá đáng sao? Thích không?"
Anh dùng ngón tay đẩy viên đá vào sâu hơn, nhiệt độ nóng rát của cơ thể làm đá dần tan chảy, nước đá hòa với mật dịch nhớp nháp chảy xuống, khiến chiếc quần thể thao của anh ướt đẫm.
Lục Viện thở dốc rên rỉ, "Ưm...... Anh...... A...... Em...... Ướt đẫm......"
Chu Phù Thế đặt Lục Viện nằm xuống ghế sofa rồi mở rộng hai chân của cô ra.
Cô phối hợp chủ động gập chân lại, áp vào cơ thể mình, để tay anh tiến vào sâu hơn dễ dàng hơn.
Hai ngón tay anh khuấy loạn trong mật huyệt ướt át, cô rên lên sung sướng, rồi cũng thò tay vào trong quần anh, cầm lấy côn th*t nóng bỏng, "Anh, đừng dùng tay, muốn cái này..." "
Anh cúi người cười khẽ bên tai cô, khẽ cử động eo và hông, thong thả đưa đẩy côn th*t trong lòng bàn tay mềm mại của cô, "Cái này? Cái này là cái gì?"
Ánh mắt rã rời, cô hơi ngẩng đầu lên hôn lung tung trên mặt anh, "Anh ơi, em khó chịu quá, anh mau cắm gậy lớn vào đi... ừm..."
Có lẽ do nguyên lý gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại nên viên đá nằm trong âm đ*o đã tan chảy gần hết. Phần thịt mềm bên trong khít đến muốn đòi mạng, anh cắn răng đỡ côn th*t từ từ đẩy vào trong mật huyệt.
Lục Viện đau đớn, trốn về phía sau: "Ừm... anh... quá lớn... không được..."
Anh tóm lấy cẳng chân cô nhẹ nhàng xoa bóp, ngón tay đang cắm trong mật huyệt dùng sức thọc vào rút ra vài cái, cắn nhẹ vào chóp tai cô: "Em không muốn nữa à?"
Cô bị anh đùa bỡn đến mức dựng thẳng thân trên, mở to đôi mắt mờ mịt, "Muốn, anh trai...... chậm một chút...... Ô......"