Lục Viện chu môi hôn lên đỉnh côn th*t của Chu Phù Thế, không có mùi đặc biệt, chỉ phảng phất mùi hormone đàn ông.
Chu Phù Thế dựa vào tường, cúi đầu nhìn cô há to miệng nuốt côn th*t của mình từng chút một.
Cô dùng cả hai tay ôm lấy eo anh, miệng bị lấp đầy nhưng vẫn không thể ngận hết toàn bộ côn th*t.
Nhất thời, cả hai đều không cử động, Chu Phù Thế không thể động đậy, còn Lục Viện lại đang thích ứng với cây gậy thô dài của anh.
Một lúc sau, Lục Viện lè lưỡi, liếm từ gốc lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi côn th*t ướt đẫm. Hơi thở của Chu Phù Thế trong nháy mắt trở nên nặng nề hơn, nhưng thân thể anh vẫn không nhúc nhích.
Sau đó cô từ từ nhả ra, côn th*t dính đầy nước miếng, vài sợi chỉ bạc cũng được kéo ra từ khóe miệng cô.
Hầu kết của anh không ngừng hoạt động, nhiều chỗ trên cánh tay anh bị siết đến bầm tím, miệng khô đến mức ho nhẹ.
Có thể thấy Chu Phù Thế đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Đặc biệt sau khi nhìn thấy lần trước anh kiềm chế như thế nào, Lục Viện không khỏi nhếch lên khóe miệng, dùng lưỡi liếm liếm quy đầu của anh, nũng nịu gọi: "Anh..."
Anh hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại trái tim đang nóng bừng của mình một chút: "Còn tiếp tục nữa không?"
"Đương nhiên, chỉ mới bắt đầu thôi. Anh nghĩ rằng có thể dễ dàng đưa ra yêu cầu với em vậy sao?" Cô mở miệng, lại ngậm lấy côn th*t của anh, chậm rãi phun ra nuốt vào, đồng thời đầu lưỡi cũng đảo quanh quy đầu.
Kìm nén ham muốn đưa đẩy hông, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, bàn tay đang bóp cổ tay mình cũng càng thêm dùng sức.
côn th*t tiếp tục phồng to trong miệng Lục Viện, miệng cô đầy đến mức dường như không khí không thể lọt vào, nước bọt càng không thể nuốt được, chảy ra khỏi khóe miệng, nhỏ giọt xuống đất và nở thành hoa.
Chu Phù Thế vô cùng khô nóng, trong người như có một ngọn lửa cháy bừng bừng. Anh bây giờ giống như một chiếc máy làm bỏng ngô, rõ ràng sắp đạt đến giới hạn, nhưng động tác phun ra nuốt vào thong thả của Lục Viện lại giống ngọn lửa nhỏ liu riu, khiến anh không thể nổ tung. Đây chắc chắn là sự tra tấn đối với cả hai người.
Khi cô từ từ nuốt xuống, côn th*t thỉnh thoảng lại thọc vào sâu trong cổ họng, dâm dịch liên tục rỉ ra khỏi cửa huyệt khiến cô vặn vẹo eo không chịu nổi.
Anh hít sâu, "A Viện, nhanh một chút......"
"Ừ..." Lục Viện mơ hồ đáp lại, miệng vô thức tăng tốc độ, nhưng mãi mà Chu Phù Thế vẫn không xuất tinh.
Cô dần mất sức, miệng vô thức thả lỏng, răng cắn chặt vào côn th*t sưng tấy.
Trong khoảnh khắc, một luồng nhiệt ập vào cổ họng Lục Viện.
Cho đến khi miệng không còn ngậm thêm được một giọt chất lỏng nào nữa, cô mới từ từ lùi lại, nhả côn th*t đang dần mềm xuống ra.
Chu Phù Thế phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được: "Em có sao không?"
Miệng Lục Viện nhất thời không thể khép lại, rất nhiều nước tràn ra ngoài, "Ừm."
Anh vội vàng đưa tay kéo cô đứng dậy, lấy khăn giấy trong bếp đưa đến bên miệng cô: "Nhổ ra."
Cô lắc đầu mỉm cười, nuốt hết chất lỏng trong miệng.
Ngọn lửa còn chưa dập tắt trong người Chu Phù Thế nháy mắt lại bùng lên, một tay anh ấn vào gáy Lục Viện, kéo cô về phía mình, sau đó nghiêng người, áp môi mình vào môi cô. Đầu lưỡi anh thẳng tiến, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của cô, liếm từng ngóc ngách, cuốn hết vị ngọt trong miệng cô vào miệng mình.
Thân thể đột nhiên bị nhấc lên, cô vô thức vòng tay qua cổ anh, chân quấn quanh eo anh, "Chu Phù Thế..."
Anh ôm cô vào lòng, quay người đi về phía trước vài bước, đặt cô ngồi xuống bàn ăn, chỉ trong vài giây đã cởi bỏ hết quần áo của cô, làn da trắng nõn và dáng người duyên dáng của cô lộ ra trước mắt anh.
Một tay anh giữ cằm cô, hôn cô say đắm, môi lưỡi triền miên, anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, ngón tay chai sạn trượt tới trượt lui trước lối vào của cô, lòng bàn tay dính đầy mật dịch. "Anh còn chưa làm gì, sao em đã ướt đến vậy rồi?"
Hai tay Lục Viện cầm lấy côn th*t của Chu Phù Thế rồi duỗi thẳng eo áp vào người anh, "Anh... muốn... mau vào đi..."
Anh đẩy tay cô ra, "Muốn anh đến vậy sao?"
Đôi mắt cô mơ màng nhìn anh, "Ừm, anh mau yêu em đi."
"Không vội, đêm còn dài." Anh vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của cô, để cô nằm thẳng trên bàn ăn, cúi người hôn từ khóe môi cô đi xuống, những nơi đầu lưỡi đi qua đều để lại một vệt ướt, bộ ngực trắng nõn đầy đặn thậm chí còn để lại vết đỏ rõ ràng.
Môi lưỡi mềm mại của anh hôn lên cái bụng phẳng lì của cô, cơ thể cô lập tức căng cứng, "Anh..."
Chu Phù Thế không có ý định đáp lại, môi lưỡi từ bụng dưới đi xuống, cuối cùng ngậm lấy âm môi ướt át của Lục Viện, đầu lưỡi liếm từng chút mật dịch nhớp nháp.
Các khớp ngón tay của Lục Viện đang nắm lấy mép bàn trở nên trắng bệch, thân trên của cô hơi cong lên, hai chân vô thức nâng lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rên trầm thấp: "Ưm..."
Chu Phù Thế nắm lấy mắt cá chân của Lục Viện, đặt ở góc bàn, hai chân cô hoàn toàn mở ra, đầu lưỡi ướt mềm luồn vào khe hở liếm láp.
Toàn thân cô tê dại, tầm nhìn trở nên mơ hồ, dâm dịch không ngừng chảy xuống, cô bị anh liếm đến mức bất giác vặn vẹo eo, "Đừng... ừm... không muốn..."
Anh đưa tay lên ấn eo cô lại xuống bàn, cảm nhận được cơ thể cô run nhẹ dưới lòng bàn tay anh.
Nhưng Chu Phù Thế không có ý định thả cô ra, hàm răng khẽ cắn vào phần thịt mềm của cô rồi lôi kéo, lưỡi tiến sâu hơn vào trong mật huyệt. Phần thịt mềm căng cứng bên trong nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi anh, nhưng lưỡi anh vẫn đang đâm vào trong, tìm thấy nhị hoa, ấn nhẹ.
Mật dịch trong cơ thể Lục Viện chảy ra càng ngày càng nhiều, Chu Phù Thế không kịp nuốt xuống, đành để tràn ra khỏi khóe miệng.