Không khí tình sắc trong phòng ngày càng dày đặc, đôi nam nữ hôn nhau say đắm, hai thân thể dính sát vào nhau. Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bấm mật khẩu, hai người nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chu Phù Thế buông người phụ nữ trong ngực ra, dùng đầu ngón tay lau nước bọt ở khóe miệng cô, "Ai vậy?"
Người biết mật khẩu, ngoại trừ hai trợ lý và dì Lưu, nhưng ba người đó lúc này đều không thể tới đây được, chỉ còn Từ Thiến thôi.
Quả nhiên, sau khi cửa mở ra, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng: "Lục Viện, cậu học được cách nói dối người khác từ khi nào vậy? Cậu nói ở nhà cũ, tớ gửi tin nhắn cậu không trả lời, gọi điện cũng không nghe. Tớ gọi về nhà cũ, dì Lưu nói cậu ra ngoài, tớ biết cậu đang ở đây, ra mau."
Từ Thiến và Lục Viện sống trong cùng một tiểu khu, cùng một tòa nhà, chỉ khác tầng. Cả hai đều biết mật khẩu cửa nhà nhau và việc họ tùy ý ra vào nhà nhau là chuyện bình thường.
Chu Phù Thế ôm Lục Viện đứng dậy, đưa tay lau đi vết son bị lem ở khóe môi cô.
Cô vội vàng sửa sang quần áo của hai người rồi đưa tay lau đi vết son trên khóe miệng anh.
Chắc là không nhìn ra cái gì đâu nhỉ?
"Dì Lưu còn bảo tớ ngày mai đến lấy sủi cảo..." Từ Thiến khom lưng thay dép, quay người nhìn thấy đôi nam nữ đang đứng trong bếp thì không nói gì nữa. Cô nàng kinh ngạc nhìn Lục Viện, ánh mắt đầy nghi ngờ, tình huống này là thế nào đây?
Ba người nhìn nhau, Từ Thiến là người đầu tiên phản ứng: "Hai người, cần, cần tớ tránh đi không?"
Lục Viện vội vàng tiến về phía trước mấy bước: "Này, không cần."
Cô nàng cũng chỉ nói vậy thôi, nghe Lục Viện nói xong liền nhanh chóng xoay người đi vào trong: "Tớ biết mà, cậu không phải là người trọng sắc khinh bạn."
Lục Viện nhìn Chu Phù Thế, cười xấu hổ: "Đây là bạn tốt của em, Từ Thiến."
Cô đang lo không biết nên giới thiệu Chu Phù Thế như thế nào, Từ Thiến đã nhét túi xách vào tay cô rồi đi thẳng đến chỗ anh: "Xin chào, đội trưởng Chu."
Cô ấy biết anh ư?
Chu Phù Thế có chút kinh ngạc: "Xin chào, cô Từ."
Sau khi trở về Trung Quốc, Lục Viện từng kể về anh với cô nàng. Theo mô tả trước đó của Lục Viện, với khuôn mặt tuấn tú cùng dáng người rắn rỏi này, thật khó mà không nhận ra Chu Phù Thế, đội trưởng Chu.
Từ Thiến nhướn mày đắc ý, "Lục Viện đã kể về anh khi trở về từ Sudan. Anh là đội trưởng Chu, người chịu trách nhiệm bảo vệ họ. Cậu ấy cũng kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra giữa hai người..."
Lục Viện nhanh chóng bước tới, bịt miệng Từ Thiến lại, nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng cảnh cáo vào tai cô nàng: "Im đi."
Từ Thiến đẩy tay cô ra, mím môi và nhướng mày như đang nói chuyện phiếm, trong khi Lục Viện gật đầu với cô nàng với ánh mắt đầy nịnh nọt.
Cô nàng bĩu môi cười, đổi chủ đề: "Ở nhà có gì ăn không?"
Vẻ mặt Lục Viện khó hiểu, "Không phải cậu đi ăn à? Sao lại vác bụng đói quay về?"
Cha của Từ Thiến là lãnh đạo văn phòng thành phố, gia đình không có yêu cầu cao gì, chỉ cần cô nàng bình yên và vui vẻ là được. Vì vậy, sau khi Từ Thiến tốt nghiệp đại học, cha Từ đã sắp xếp cho cô nàng một công việc tương đối nhàn nhã ở văn phòng thành phố.
Bữa tiệc tối nay, Từ Thiến đi cùng với lãnh đạo, không ngờ lại bắt gặp Nhậm Tuấn Sanh và Y Sa đáng ghét nên còn chưa ăn hết bữa đã đi về.
"Không phải đã nói với cậu rồi sao, tớ gặp hai người đó ở tiệc tối..." Từ Thiến vô thức liếc nhìn Chu Phù Thế, không nói tiếp.
Nhận ra hai cô gái có chuyện riêng muốn nói, Chu Phù Thế thức thời đề nghị: "Cô Từ, để tôi giúp cô đi lấy đồ ăn."
"Vậy phiền đội trưởng Chu." Từ Thiến nhìn Chu Phù Thế đi vào phòng bếp, "Chắc là trong tủ lạnh có bít tết, phiền anh làm một phần."
Từ Thiến quay người gục vào ngực Lục Viện, tức giận thì thầm: "Hôm nay hai người đó thật sự khiến mình ghê tởm. Nhìn thấy mình, Nhậm Tuấn Sanh thật sự đã kiềm chế rất nhiều, còn cái cô Y Sa kia, chậc chậc chậc.....thật là, tạo dáng õng ẹo, có khác gì mấy cô gái hầu rượu....."
"Được rồi, không nói về bọn họ nữa." Từ Thiến nói đến nổi da gà, quay người nhìn Chu Phù Thế trong bếp: "Mình quấy rầy chuyện tốt của cậu và đội trưởng Chu à?"
Lục Viện bất đắc dĩ cười nói, "Đúng vậy, quấy rầy rồi."
Từ Thiến nhướng mày, "Ăn xong, mình sẽ chim cút ngay."
Lục Viện vòng tay qua vai Từ Thiến, "Nói đùa thôi, anh ấy nghỉ phép về nước, không có chỗ ở nên ở tạm chỗ mình một thời gian."
Nghe đã biết là lừa người, không có chỗ ở thì về nước làm gì?
Từ Thiến duỗi tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ của Lục Viện, "Dù anh ấy không có chỗ ở, nhưng cậu có nhiều nhà như vậy, sao cứ phải đưa tới đây?"
Lục Viện không muốn giấu diếm, "Tối qua anh ấy nói muốn đến nhà tớ."
Rõ ràng không uống nước nhưng Từ Thiến lại đột nhiên ho kịch liệt, "Khụ khụ khụ, hai người, hai người, hai người......"
Lục Viện duỗi tay vỗ lưng Từ Thiến, "Làm sao? Làm sao? Làm sao?"
Quả nhiên, Từ Thiến ăn bít tết xong liền đứng dậy, cầm túi rời đi, "Mình đi trước đây."
Lục Viện vội vàng đi theo: "Chúng ta cùng đi."
Từ Thiến khom lưng thay giày cao gót, đẩy Lục Viện vào trong, "Đây là nhà cậu, cậu định đi đâu?"
Chu Phù Thế cúi người nắm lấy cổ tay Lục Viện, ánh mắt cảm kích, gật đầu với Từ Thiến.
Từ Thiến hơi giật mình, sau đó mở cửa, quay người vẫy tay tạm biệt hai người: "Bái bai."
Từ Thiến ra cửa, quay người liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, người đàn ông này có dã tâm hơn vẻ bề ngoài.
Rõ ràng Lục Viện vẫn đang dao động, còn Chu Phù Thế có vẻ đã quyết tâm giành chiến thắng?