Đợi đến khi Từ Phong rời khỏi, Hạ Văn Nam mới ló đầu vào trong phòng nghỉ ngơi nhìn xung quanh.
Căn phòng này lớn hơn cậu tưởng tượng, đặt giữa phòng là một chiếc giường đôi êm ái, một bên là cửa sổ thủy tinh sát đất, một bên là tủ quần áo dựa sát tường. Ở bên tủ còn có một cánh cửa khác làm bằng kính mờ, chỉ lờ mờ nhìn thấy được bên trong.
Hạ Văn Nam đi tới mở cánh cửa bằng kính, quả nhiên bên trong có cả bồn tắm và vòi hoa sen.
Cậu cúi đầu kéo nhẹ chiếc áo đang dán vào trước ngực mình, cà phê dính trên áo thun trắng nhìn rất nổi bật, hơn nữa không thể khô trong thời gian ngắn được. Do dự một lúc, Hạ Văn Nam khóa cửa phòng nghỉ lại rồi cởi quần áo đi tắm.
Cửa kính nhà tắm không có chỗ khóa, Hạ Văn Nam đóng cửa lại, mở vòi nước nóng, tiếng nước róc rách vang lên trong không gian nửa kín nửa hở, hơi nước bốc lên dần bao phủ lấy cậu bên trong. Dù sao đây cũng là một nơi xa lạ đối với Hạ Văn Nam, nên cậu nhanh chóng tắm rửa đơn giản qua một lượt, thay vì xài khăn tắm thì lấy cái áo vừa nãy để lau khô nước trên người luôn, rồi vội vàng mặc quần vào.
Cậu cầm cái áo thun đã ướt đẫm, đẩy cửa kính chuẩn bị bước ra, ngay lúc cậu vừa chạm một chân ra bên ngoài phát mới hiện Minh Lộ Xuyên đang ngồi ở trên giường nhìn về phía cậu, làm cậu sợ đến mức không dám bước tiếp.
“Anh vào đây bằng cách nào?” Hạ Văn Nam sợ hãi không thôi.
Minh Lộ Xuyên nói: “Đây là phòng của tôi.”
“Nhưng tôi đã khóa cửa rồi mà.”
“…Phòng của tôi chẳng lẽ tôi không mở được khóa?”
Trong phút chốc, Hạ Văn Nam cạn lời không còn gì để nói.
Minh Lộ Xuyên vẫn ngồi yên trên giường, trên người hắn là bộ âu phục chỉnh tề, hai chân dài dang rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau, vô cảm nhìn Hạ Văn Nam.
Bị nhìn chằm chằm khiến Hạ Văn Nam phát sợ, cậu chậm rãi cầm chiếc áo thun ướt sũng che lại ngực mình.
Minh Lộ Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Em che làm gì?”
Hạ Văn Nam nhỏ giọng nói: “Gu của anh lạ như vậy, làm sao tôi biết được anh có suy nghĩ lung tung hay không?” Cậu vừa nói vừa vòng qua giường hướng đến cửa phòng, mở cửa dòm ra ngoài, vẫn chưa thấy Từ Phong trở về.
“Em ăn mặc như vậy còn định đi đâu?” Giọng nói của Minh Lộ Xuyên vang lên từ phía sau.
Hạ Văn Nam quay đầu lại nhìn hắn, “Sao bây giờ Từ Phong còn chưa về nữa?”
“Em tìm cậu ta làm gì?”
“Anh ấy đi mua quần áo giúp tôi.”
“Cậu ta không quay về nhanh như vậy đâu.”
Hạ Văn Nam nghi hoặc: “Tại sao? Gần đây không có chỗ nào bán quần áo hả?” Rồi mới sực nhớ, lúc cậu đi bộ từ trạm tàu điện ngầm tới đây thì dường như không nhìn thấy bất kỳ cửa hàng hay trung tâm mua sắm nào cả.
Minh Lộ Xuyên đứng lên, hắn đi dọc theo bên giường thẳng đến trước mặt Hạ Văn Nam, “Tôi để cậu ta đi mua cho em một bộ đồ lịch sự một chút rồi.”
Hạ Văn Nam phản bác hắn theo bản năng: “Quần áo của tôi có gì mà không lịch sự chứ?” Sau đó mới truy hỏi: “Tại sao tôi phải mặc như vậy?”
Minh Lộ Xuyên nói: “Tối nay về nhà ăn cơm với tôi.”
Hạ Văn Nam sửng sốt, cả cánh tay đang che ngực của cậu cũng hơi buông lỏng ra: “Sao tôi lại phải về nhà ăn cơm với anh?”
“Bởi vì chúng ta đã kết hôn rồi, người nhà của tôi cũng là người nhà của em.”
Hạ Văn Nam suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Người nhà của anh có biết tôi bị mất trí nhớ không?”
“Không phải em đã gặp Minh Tư Ngạn rồi à?”
Hạ Văn Nam cảm thấy cái tên Minh Tư Ngạn này có hơi quen tai, sau đó mới nhớ đến lúc mình vẫn còn nằm viện, có một người em trai Omega của Minh Lộ Xuyên tên Minh Tư Ngạn đã đến thăm.
Cậu cảm thấy hơi bất an: “Tôi không đi được không?”
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu: “Sao lại không muốn đi?”
Hạ Văn Nam nói: “Tôi có quen biết người nhà của anh đâu.” Trước đây cậu từng tưởng tượng đến cảnh khi mình có người yêu, lần đầu tiên ra mắt gia đình người yêu chắc chắn sẽ căng thẳng đến mức lúng túng cho mà coi, càng không ngờ tới bây giờ lại nhảy thẳng đến bước gặp cha mẹ “bạn đời”. Không biết khi gặp cha mẹ Minh Lộ Xuyên cậu phải xưng hô thế nào, chẳng lẽ cũng gọi là bố mẹ sao?
Nghĩ tới đây, Hạ Văn Nam hỏi: “Trong nhà anh có những ai?”
Minh Lộ Xuyên không trả lời câu hỏi này, đột nhiên hắn đưa tay cầm lấy chiếc áo thun mà Hạ Văn Nam đang che trước ngực.
Hạ Văn Nam giật mình, lập tức lùi về phía cửa phòng, nắm chặt cánh cửa hỏi hắn: “Anh định làm gì?”
Minh Lộ Xuyên vứt cái áo qua một bên, rồi phủi tay giống như vừa vứt một thứ gì đó bẩn thỉu lắm, nói: “Ướt rồi.”
Quả thực cái áo đó ướt sũng nước, khí lạnh trong phòng làm một mảng ngực của cậu thấy lạnh. Dù sao cởi trần đứng nói chuyện với Minh Lộ Xuyên làm cậu không thoải mái, đành nói: “Vậy thì anh đưa tôi một bộ quần áo mặc tạm đi.”
Ánh mắt Minh Lộ Xuyên lạnh như băng nhìn ngực cậu: “Mặc làm gì? Có chỗ nào của em mà tôi chưa từng nhìn đâu?”
Trong nháy mắt Hạ Văn Nam cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả người không nhịn được run lên, hai mắt trợn tròn: “Anh nói cái gì cơ?”
Minh Lộ Xuyên vẫn giữ biểu cảm hờ hững, cảm thấy phần cổ áo sơ mi siết mình hơi chặt, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt vốn được thắt chỉnh tề ra một chút, nói: “Tôi nói cả người em từ trên xuống dưới tôi đều đã nhìn thấy hết, trên mông em có mấy cái nốt ruồi tôi còn biết rõ mà.”
“Mấy nốt?” Hạ Văn Nam không tin.
“Bên trái có một nốt ruồi son.”
“Xạo ke, trên mông tôi làm gì có nốt ruồi nào!”
Minh Lộ Xuyên nhếch khóe miệng, cười như không cười.
Hạ Văn Nam vươn tay định tóm lấy Minh Lộ Xuyên, nhưng ngón tay vừa chạm đến người hắn thì cửa văn phòng bên ngoài đột nhiên bị mở ra, đồng thời vang lên một giọng nói dễ nghe: “Văn Nam, anh đến rồi ạ?”
Hạ Văn Nam quay đầu lại nhìn, người vừa mở cửa đi vào chính là người em trai Omega của Minh Lộ Xuyên- Minh Tư Ngạn. Cậu còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Minh Tư Ngạn thì đã bị Minh Lộ Xuyên tóm ngược lại, lôi cậu vào trong phòng nghỉ ngơi của hắn.
Giọng nói pha lẫn chút kinh hoảng của Minh Tư Ngạn truyền từ bên ngoài vào: “Hình như em phá hỏng không gian của hai người rồi phải không ạ?”
Vì không muốn bị Minh Tư Ngạn hiểu lầm, Hạ Văn Nam lập tức lớn tiếng đáp lại: “Không phải! Không có phá gì hết á!”
Mà lúc này Minh Lộ Xuyên đã lôi cậu đến trước cửa tủ quần áo, hắn lấy một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ ném lên người Hạ Văn Nam, nói: “Mặc vào đi.”
Hạ Văn Nam liếc hắn một cái rồi cầm áo mặc vào.
Minh Lộ Xuyên buông Hạ Văn Nam đi ra khỏi phòng nghỉ, hỏi Minh Tư Ngạn đang ngồi ngoài văn phòng: “Sao em lại tới đây?”
Hạ Văn Nam nghe thấy Minh Tư Ngạn đáp: “Em nghe nói Văn Nam tới nên cố tình đến gặp anh ấy một chút.”
Áo sơ mi trắng phối với quần cộc trông chẳng ra thể thống gì, nên Hạ Văn Nam không thèm cài cúc áo mà đi ra ngoài luôn, liền bị Minh Lộ Xuyên trừng mắt một cái, đành phải yên lặng cài lại toàn bộ cúc áo.
Minh Tư Ngạn nhìn thấy Hạ Văn Nam thì ngay lập tức nở nụ cười: “Văn Nam, cơ thể anh bình phục thế nào rồi?”
Hạ Văn Nam đáp: “Đã khỏe rồi.”
Minh Tư Ngạn gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy anh đã khôi phục trí nhớ chưa?”
Hạ Văn Nam khẽ nhúc nhích chân mình: “Chưa.”
Minh Tư Ngạn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, không cần vội.”
Hạ Văn Nam không biết trả lời như thế nào nữa, đành phải cười cười với Minh Tư Ngạn.
Minh Tư Ngạn nói: “Ba định tới bệnh viện thăm anh, nhưng không ngờ anh lại xuất viện sớm đến vậy.”
“Bác sĩ nói nằm viện suốt cũng không hỗ trợ việc khôi phục trí nhớ, nên tôi xuất viện luôn.” Hạ Văn Nam nói.
“Vậy sau này phải làm sao đây?”
Hạ Văn Nam liếc nhìn Minh Lộ Xuyên: “Cứ trị liệu để khôi phục từ từ thôi.”
Minh Tư Ngạn khẽ thở dài một cái, sau đó lại mỉm cười: “Em nghe ba nói tối nay hai người về nhà ăn tối? Vậy đợi tan tầm rồi chúng ta cùng về đi.”
“Không cần.” Lần này Minh Lộ Xuyên đáp lời trước Hạ Văn Nam, “Bọn anh sẽ tự về.”