Editor: Phộn
Beta: Linh
******Truyện chỉ đăng tại wattpad @TeamBongCucCute và wordpress******
Trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt khiến tim Khổng Tiếu ngưng lại trong chốc lát.
Cậu, cậu là đang bị trêu chọc sao?!?
Tuy rằng ý nghĩ này chỉ tồn tại được vài giây ngắn ngủi đã bị Khổng Tiếu quăng ra sau đầu, nhưng vẫn tạo thành chấn động cực lớn đối với tâm hồn mỏng manh của tiểu xử nam.
Vừa rồi gà nhỏ dâm đãng trong nội tâm nhảy nhót loạn xì ngầu cả lên, gào thét ra tiếng, Khổng Tiếu hoảng hốt khẩn trương rụt tay lại, nhưng hai đầu ngón tay ướt át vẫn cứ cứng ngắc co lại, hình như còn luống cuống hơn chủ nhân của nó nữa.
Ngược lại Đồ Lương đứng lên, một bên đem cặn đá xúc ra đổ vào bồn rửa chén, một bên mở vòi nước, nói với cậu: "Để đó xả nước một xíu!"
Khổng Tiếu há miệng, muốn nói thật ra mình cũng không có ghét bỏ gì, nhưng cảm giác nói như vậy càng làm mình có vẻ kỳ quái.
Nhưng mà không đợi cậu sắp xếp xong câu chữ, bát đũa bẩn vì cậu lười chưa rửa tiện tay thẩy đại trong bồn rửa chén làm cho Khổng Tiếu đột nhiên có cảm giác năm tia sét bùm bùm bùm đánh thẳng vào đầu của mình.
U là trời!!
Là một cậu bé heo tinh xảo!
Làm sao mà cậu có thể lộ ra bộ mặt lôi thôi này trước mặt người ngoài được chứ!
Toang rồi toang rồi!
Quá xấu hổ!
Cậu đỏ mặt, đẩy người đàn ông sang một bên.
"Anh làm xong rồi thì vào nhà vệ sinh rửa tay đi, tôi dọn dẹp chỗ này trước!"
Sau đó cậu vội vàng xắn tay áo lên lấy nước rửa chén, miệng muốn che đậy mà giải thích, "Vừa mới ăn xong, còn chưa kịp tắm đã gõ cửa..."
Ý là, không phải là tui ở dơ, mà là do anh giao hàng quá nhanh!
Trong mắt Đồ Lương xẹt qua một ý cười.
"Ồ, ra là như vậy." Hắn cố ý nói, "Tôi nghĩ rằng em chưa ăn tối, gọi thức ăn bên ngoài là chuẩn bị nấu cơm."
Tủm...
Tay Khổng Tiếu trượt khỏi chén.
Đồ Lương đè xuống ngứa ngáy trong lòng, đưa tay giúp cậu nhận lấy cái chén đặt ở đáy bồn, "Cẩn thận!"
Hai người đứng trong phòng bếp không tính là rộng rãi, hình như có chút gần.
Đồ Lương nhìn chằm chằm ống tay áo bởi vì chất vải trơn mà tụt xuống dưới, yết hầu nhịn không được giật giật.
"Tay áo..." Hắn khàn giọng nhắc nhở.
Thanh niên trước người không rõ vì sao mà ngửa đầu nhìn hắn một cái.
Từ góc độ này, Đồ Lương có thể nhìn thấy rõ ràng mí mắt xinh đẹp, sống mũi và cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận. Cùng với đó, vạt áo bởi vì động tác không ngừng mà càng mở càng lớn, lồng ngực trắng nõn làm chói mắt người nhìn.
Yết hầu Đồ Lương lại nhịn không được giật giật vài cái, mới tiếp tục nói, "Ướt rồi."
Tơ lụa màu lam nhạt dính nước biến thành màu xanh sẫm, Khổng Tiểu "À" một tiếng, vội vàng kéo ống tay áo lên.
Chỉ là hai tay của cậu đều bị dính xà bông rửa chén, còn chưa kịp động đậy, đã có một bàn tay nóng rực thay cậu vén áo lên.
"Tôi giúp em."
Thanh âm gần kề bên tai có chút khàn khàn, còn có hơi thổi vào lỗ tai, ngưa ngứa.
Bàn tay nhỏ bé của Khổng Tiếu run lên, mắt thấy một cái chén lại sắp hi sinh, cũng may bắt lại kịp. Chẳng qua cái bàn tay vừa giúp cậu xắn tay áo, cánh tay dán vào cũng bởi vậy mà trượt lên trên vài phần.
Sắp dán vào trong nách cậu luôn rồi.
"Ưm..."
Khổng Tiếu không khắc chế thân thể dâm đãng của mình, khẽ thở hổn hển một tiếng.
Chờ cậu phản ứng lại, lập tức cắn môi, làm bộ đem vòi nước mở lớn hơn, chỉ hy vọng âm thanh mình đủ nhỏ, người đàn ông ở phía sau không nghe thấy.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nửa người của hai người lúc này đều dán vào cùng một chỗ.
Thân thể Khổng Tiếu có chút nhũn ra, cảm giác nếu nam nhân không rời đi, cậu sẽ không khống chế được cơn n*ng của mình, chim nhỏ sẽ dựng đứng lên mất!!
Cũng may nam nhân kéo tay áo giúp cậu xong liền nhanh chóng lùi về phía sau.
"Tôi mượn toilet một chút!"
Khổng Tiếu nghe thấy nam nhân nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Cậu thoáng nhìn hướng nam nhân đi vào toilet, lúc này mới len lén lắc đầu, muốn đem toàn bộ phế liệu màu vàng trong đầu mình lắc ra ngoài.
Tỉnh dậy đi bạn ei!
Gà con!
Anh ta chỉ đến để giao hàng mà thôi!!
Chẳng qua lúc này Khổng Tiếu cũng không biết, người mà cậu chỉ xem là shipper đến giao đồ ăn, giờ phút này đang mượn cơ hội, không kiêng nể gì đánh giá căn phòng khắp nơi tràn khập khí tức của cậu.
Trước khi Đồ Lương vào phòng vệ sinh, đã đứng trước phòng ngủ chính không đóng cửa nhìn thật lâu.
Ở đó, có nhiều bộ quần áo đầy màu sắc được xếp chồng trên giường.
Nếu Đồ Lương không nhìn lầm... Hắn thậm chí còn thấy... Một chiếc quần chữ T.
Màu tím, giống như một con búm bay vào phòng quần áo.
Cái vật nào đó ở thân dưới từ lúc bước vào cửa cũng không an phận, lúc nhìn thấy thứ kia liền mập thêm một vòng.
Mà khi Đồ Lương bước vào phòng vệ sinh, sau khi thấy trên giá tắm treo một cái quần tam giác màu vàng tươi.
Vật nào đó rốt cục cũng không nhịn được nữa, đứng thẳng chống lên đũng quần rộng của hắn.
*****
Khổng Tiếu ở trong phòng bếp rửa chén hơn nửa ngày.
Thừa dịp nam nhân đi toilet, cậu vội vàng hạ nhiệt trên mặt, sau đó thuận tay đem hoa quả rửa sạch rồi để vào khay.
Dù sao người ta cũng vất vả leo cầu thang đưa tới, còn giúp cậu dọn dẹp tủ lạnh, Khổng Tiếu cảm thấy, làm chủ nhà cũng phải tán gẫu một chút để cám ơn.
Nhưng lại tự động bỏ qua lý do tại sao người đàn ông lại chủ động như vậy.
Bưng mâm trái cây lên bàn ngồi ở ghế sofa tận nửa ngày, Khổng Tiếu đợi đến ngáp vài cái, ngay cả dâu tây trong đĩa cũng bị cậu ăn một nửa, nhưng người trong nhà vệ sinh vẫn chưa bước ra ngoài.
Khổng Tiếu rốt cục nhận ra có gì đó không thích hợp.
Cậu... Cậu nghe thấy có tiếng thở dốc?!!
Khổng Tiếu xoa xoa lỗ tai, có chút không xác định nghiêng lỗ tai để nghe kĩ hơn.
Có lẽ âm thanh của TV quá lớn, mà âm thanh kia lại chỉ thoáng qua, giống như ảo giác của cậu vậy.
Nhưng đối với khả năng suy luận tình tiết phim của Khổng Tiếu, lại có năng lực bổ não siêu quần mà nói, chút thanh âm này cũng đủ để gợi lên mọi loại suy nghĩ trong đầu cậu.
Cậu nhịn không được nghĩ, tên bán thịt kia thật sự ở trong toilet nhà cậu làm chuyện mà người khác không thể thấy?
Trước mắt Khổng Tiếu lại hiện lên cơ bắp cường tráng của nam nhân.
Rầm.
Cậu nhịn không được liền ăn một quả dâu tây.
Trên TV bắt đầu chiếu quảng cáo, rốt cục cũng không ồn ào nữa, Khổng Tiếu nhẹ nhàng đặt khay trái cây trong lồng ngực lên sofa, sau đó thân thể hơi nghiêng về phía toilet.
Hầu hết đồ đạc trong nhà đều là do cậu tự mình mua, sofa cũng không ngoại lệ.
Các tác phẩm của các nhà thiết kế nhỏ, màu xanh ngọc sáng sủa và tinh khiết, điểm xuyến trong không gian màu vàng nhạt đơn giản, màu sắc nhìn thoáng qua trông rất hài hòa tươi mới.
Miếng bọt biển của ghế sofa rất mềm, cả người ngồi ở giữa, thân thể có thể lún sâu vào một nửa, đồng thời cũng có thể tùy ý điều chỉnh độ dốc của lưng ghế, để thẳng ra thậm chí còn lớn hơn một cái giường.
Lúc trước Khổng Tiếu mua là do nhìn trúng cái sự xinh đẹp này, sau đó bị bị nhân viên bán hàng liên tục tẩy não, nghĩ lỡ như sau này có bạn bè tới chơi, cũng có chỗ ở, liền bỏ ra hai tháng tiền lương, sảng khoái trả tiền.
Kết quả, cậu làm việc ở thành phố này hai năm. Ngoại trừ thỉnh thoảng cùng nhau tán gẫu với mấy anh chàng đẹp trai trong phần mềm kết giao, một người bạn cũng không có.
Sofa này cũng thuần túy biến thành nền nhà của cậu, một mình về tới nhà liền ở trên ghế ăn uống vui chơi, lợi dụng hoàn toàn không còn một mống.
Lúc này Khổng Tiếu lặng lẽ điều chỉnh lưng ghế về phía sau không ít, tiện cho cậu vừa nằm sấp vừa nghe động tĩnh bên trong toilet.
Hành vi này.... Y chang như biến thái.
Khổng Tiếu một bên phỉ nhổ chính mình, một bên lại duỗi cổ dài thêm một tí.
Đúng là cậu nghe được một chút động tĩnh khác thường...
Là đàn ông, ai cũng quen thuộc.
*****