Editor: Phộn
Beta: Linh
********
Tối hôm đó, Khổng Tiếu lại mộng xuân.
Lần này, đôi tay trong mộng kia càng quá đáng hơn, trực tiếp nắm lấy chim nhỏ của cậu, cầm lấy, vuốt ve, xoa bóp, chuyển động lên xuống...
Chỉ một đôi tay cũng có thể làm cậu sướng như vậy, không ngừng khơi dậy khoái cảm cùng ước muốn rên rỉ kêu dâm của cậu.
Chờ Khổng Tiểu chịu không nổi muốn hừ hừ tỉnh lại, bàn tay trong mộng đã sớm biến mất, chỉ còn một bãi nước lạnh trên nhớp nháp dính trên chăn.
Trên giường lớn chỉ có một mình cậu thở dốc, Khổng Tiếu dừng lại một chút, lấy một tờ khăn giấy từ trên tủ đầu giường ra lau chùi.
Vừa lau, trong lòng cậu vừa nghĩ.
Có phải dạo này mình vã quá rồi không, hay lại có tật xấu gì?
Nếu không sao lại cứ mơ loại giấc mơ này, trong mơ vẫn là người đó, vẫn là cái tên bán thịt hoang dã kia?!
Hôm nay là cuối tuần, Khổng Tiếu lại có dịp được nướng trên giường.
Rèm cửa được kéo lại nên trong phòng rất tối. Khổng Tiếu không khỏi hồi tưởng lại dư vị bị khí tức mạnh mẽ đè dưới thân làm cho lên đỉnh, còn có đôi bàn tay thô ráp lại rộng lớn kia đốt lửa khắp người mình, làm cho cả người cậu trở nên tê dại.
Rõ ràng toàn bộ đều là giả, nhưng lại làm cho Khổng Tiếu có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng vi diệu.
Thậm chí, trong lòng cậu còn hiện lên một ý nghĩ hết sức là hoang đường, mặt đỏ tim đập nghĩ – Anh bán thịt đó... thể lực chắc là rất tốt nhỉ?!!
Ý nghĩ này rất nhanh liền bị Khổng Tiếu ném ra sau đầu.
Nhưng không thể phủ nhận, nó vẫn để lại một dấu vết trong lòng cậu.
Khổng Tiếu cảm thấy như vậy là không được!
Cậu, một thanh niên thời thượng, đặc biệt chú ý đến việc ăn mặc, làm sao có thể thành đôi với một tên bán thịt heo được cơ chứ?!
Không phải cậu xem thường người khác, nhưng mà, căn bản là bọn họ không có tiếng nói chung!
Thế nhưng...
Nếu chỉ là nói chuyện yêu đương, hình như... Cũng không cần có chung tiếng nói nhỉ?
Khổng Tiếu lăn một vòng trong ổ chăn.
Cái người nào đó lớn lên cũng cao ráo mạnh mẽ, tuy mặt hơi đen, nhưng cũng không xấu, hơn nữa... Nhìn cơ bắp cũng rất ra hình ra dáng...
Mũi to, nghe nói người có mũi to chỗ đó cũng không nhỏ, ở trên giường chắc chắn "mạnh" lắm.
Ừm thì...
Cái từ này, là động từ.
Càng nghĩ càng bay xa, Khổng Tiếu cảm giác trong đầu có một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào. Sợ tới mức nhanh chóng cầm di động, mở web xem phim ra, bấm vào danh sách yêu thích chuẩn bị xem cho tỉnh táo.
Nhất định là gần đây có hơi vã, mới bụng đói quàng ăn như vậy!
Phải nhanh chóng xem vài bộ tình yêu bình thường cho hạ hỏa, thanh lọc đầu óc mới được!
********
Khổng Tiếu trùm chăn, chóp mũi đều là mùi dâu tây ngọt ngào của bột giặt, chỉ có điều còn pha thêm một chút mùi vị của xạ hương.
(Xạ hương: mùi t*ng trùng)
Đây là thói quen cậu đã có từ khi còn nhỏ.
Lén xem cái gì cũng phải che giấu, sợ bị người nhà phát hiện, đương nhiên xem mấy bộ phim ngắn ngắn này cũng không ngoại lệ.
Cho dù hiện tại cậu có đang sống một mình đi nữa thì thói quen cũng không thay đổi.
Trong chăn tối hù, chỉ có ánh sáng chói mắt trên màn hình. Ngón tay Khổng Tiếu chọt vào danh sách yêu thích, lại chọt nhầm chỗ, cuối cùng lại chọt sang một trang web khác.
Đó là một trang web đề cử, mà cái Khổng Tiếu vừa chọt vào, vừa vặn có tag – cơ bắp, nam x nam, cưỡng hiếp.
Mở đầu bộ phim, là một người con trai tên là Bạch Lĩnh tan tầm đang trên đường về nhà.
Thanh niên tuấn tú kéo kéo cà vạt trên cổ, âu phục thẳng tắp đi trên con đường nhỏ trống vắng.
Con đường về nhà của Bạch Lĩnh gần đây đang được sửa chữa, có một số công nhân mặc áo khoác huỳnh quang đang làm việc. Một người vừa từ trong máy xúc đi xuống, dường như thấy nóng, giơ tay kéo áo khoác ra ném vào chỗ ngồi, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng.
Ngón tay cái của Khổng Tiếu vốn đã đặt ở phím thoát màn hình, nhìn thấy cái này, cổ họng không nhịn được nuốt ực một cái.
Ngón cái trên màn hình lại chậm rãi rụt trở về.
Cậu chỉ là xem xem... tình tiết tiếp theo nó như thế nào thôi!
Nghĩ như vậy, Khổng Tiếu tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bộ phim vẫn đang được chiếu...
Lúc này đã là lần thứ ba Bạch Lĩnh đi qua con đường kia.
Đêm hôm ấy tan tầm thì đói bụng, Bạch Lĩnh tiện đường đi vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt với đồ uống, vừa ăn vừa đi về nhà.
Bạch Lĩnh là một người lương thiện, anh thấy những công nhân kia vẫn luôn bận rộn vất vả, cũng không có mấy thời gian ăn cơm uống nước, trong lòng nhũn ra, vì vậy để lại vài túi bánh ngọt cùng mấy chai nước giải khát, cho bọn họ lấp đầy bụng.
Mấy công nhân khác đều ở ven đường, anh đưa đồ ăn tới cho họ rồi tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Chỉ có thợ xúc vẫn còn trên máy xúc.
Bạch Lĩnh nhìn cỗ máy lớn kia nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, nghĩ làm người tốt thì làm cho tới cùng, đi qua gõ cửa chỗ người kia.
Chờ một lúc lâu, người thợ đó mới mở cửa xe.
Máy quay cố ý đẩy góc từ dưới lên trên, trong màn hình lại bật ra một mảnh thân trên không mặc quần áo, lộ ra các khối cơ bắp căng phồng.
Hơn nữa, bởi vì máy xúc khá cao, Bạch Lĩnh đứng ở phía dưới, khuôn mặt chỉ vừa đủ ngang tầm mắt với bẹn háng của thợ máy xúc.
Liếc mắt một cái liền thấy chỗ lồi lên trong quần của người nọ.
Bạch Lĩnh hơi đỏ mặt.
A, có phải là mình đã làm phiền người ta đang làm chuyện gì đó rồi không nhỉ?
Nghĩ như vậy, anh nhét đồ uống vào trong tay của nam nhân, sau đó vội vàng cúi đầu, đỏ mặt rời đi.
Chỉ để thợ máy xúc cầm bình nước kia, vặn mở ra uống một ngụm lớn, lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Lĩnh liếm liếm môi.
Đến khi Bạch Lĩnh đi qua con đường đó lần thứ tư.
Đó là một đêm tối.
Anh đi làm về muộn, các công nhân trên đường dường như cũng đã kết thúc công việc của mình và đang chuẩn bị về nhà.
Bạch Lĩnh mặc dù là một người đàn ông, nhưng lại khá nhút nhát.
Đối mặt với con đường tối đen như mực, anh vừa đi vừa nhìn ngó nghiêng, dường như muốn quăng những liên tưởng không mấy sạch sẽ trong một bộ phim kinh dị anh đã từng xem ra khỏi đầu.
Cũng may trên đường nhỏ còn có một cái máy xúc, một thân sắt thép to lớn làm cho Bạch Lĩnh có một chút cảm giác an toàn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, bước chân hướng về bên kia một chút.
Đi qua một nửa đường, Bạch Lĩnh cũng vừa vặn đi tới bên cạnh máy xúc. Đương lúc anh chuẩn bị bước qua con đường này, cửa xe bên này đột nhiên mở ra, một cánh tay tráng kiện từ bên trong vươn ra, một tay bóp lấy eo Bạch Lĩnh, kéo anh vào trong xe!
Màn hình đột nhiên đen thui.
Chỉ có hô hấp nặng nề và tiếng kêu hoảng sợ đan xen với nhau.
Sau đó, hình như có tiếng quần áo của ai bị xé rách trong bóng tối.
Trong máy xúc đóng chặt truyền ra tiếng kêu như đau đớn như sung sướng, còn có tiếng bạch bạch và ma sát dính dính, vui vẻ ** ***.
Toàn bộ con đường không thể nhìn thấy bất cứ ai, chỉ còn một cỗ máy khổng lồ lặng lẽ đứng bên đường.
Nếu như nhìn kĩ, còn có thể nhìn thấy hai bóng dáng đan xen trong cỗ máy kia, cùng với biên độ xóc nảy, liên tục phập phồng.
******