*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu hai Tiểu Chu lên đại học, gặp phải một thầy giáo Văn không sợ quyền lực, không sợ bạo lực, thích bắt nạt cậu.
Có một ngày đang ngồi học, một bạn cùng khóa chạy vào phòng học, ngồi cạnh Chu Thiên Uyên, sau khi nói vài câu với cậu hai Tiểu Chu thì đứng dậy đi bỏ đi. Thầy giáo quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cậu ta, rất bực tức: “Thanh niên bây giờ càng ngày càng không biết được cái tốt của việc đọc sách.” Ỷ vào việc có bạn học có thế lực bèn coi thường giáo viên!
Cậu hai Tiểu Chu mở miệng: “Thầy…”
“Bạn Chu Thiên Uyên à, tôi chưa cho bạn phát biểu mà.” Nổi nóng. “Được, cậu ta không học giờ của tôi, tôi sẽ đánh rớt cậu ta.”
Cậu hai Tiểu Chu vẫn muốn mở miệng nói: “Thầy giáo, ý em là…”
“Cậu đừng nói gì hết, cậu chỉ cần nói tên cậu ta là được.” Thầy giáo rất quyết đoán.
Cậu hai Tiểu Chu nói tên: “Cậu ta là Tào Dương của lớp bên cạnh, vừa rồi đi nhầm lớp…”
…
Khó khăn, vất vả lắm mới chịu đựng được đến buổi cuối cùng của thầy giáo Văn, thầy giáo hỏi: “Có ai muốn phát biểu ý kiến về trình độ giảng bài của tôi không? Bạn Chu Thiên Uyên?”
Cậu hai Tiểu Chu có hỏi thì đáp rất chân thành: “Thầy dạy tốt lắm ạ.”
Thầy giáo rất vui vẻ, gật đầu, lại hỏi: “Vậy em cảm thấy có đáng để đề cử cho các em khóa sau không?”
Cậu hai Tiểu Chu nói: “Vô cùng đáng ạ.”
Thầy giáo hài lòng cười tươi, đã hơn một năm rồi, thằng bé này làm cho người ta cảm thấy không tệ, thật sự không có ỷ thế hiếp người, hoành hành ngang ngược. “Vậy em nói xem lý do đề cử là gì?”
Cậu hai Tiểu Chu khóc: “Em hận cậu ta, em muốn báo thù cậu ta…”
***
Hội trường rất lớn, bên trong có chừng ba bốn mươi bàn, sáu người, tám người ngồi cùng nhau. Lãnh đạo ngồi trước mặt nói chuyện. Ba người Tô Chu Liễu ngồi cùng một góc, trên mặt tỏ vẻ rất hợp với không khí lúc bấy giờ.
Đồng chí Chu Thiên Uyên chân thành lắng nghe, thỉnh thoảng còn phát biểu cảm tưởng với hai người bên cạnh: “Đừng đá nữa, đá nữa là chân tớ gãy đấy.”
Bụp—, quần Tây của cậu hai Tiểu Chu in lên dấu chân thứ mười ba. Tô Bạch tỏ vẻ nghiêm túc, hết sức chăm chú nghe lãnh đạo nói, nói ra những điều đúc kết được sau khi nghe: “Đá gãy không phải mục đích của tớ, đá hỏng mới là ước vọng của tớ.”
- _-““ Cậu hai Tiểu Chu ấm ức lắm. “Có thể trách tớ sao? Đây cũng là lần đầu tớ đến mà.”
Dấu chân thứ mười bốn, bác sĩ Liễu tươi cười thân thiện, ân cần hỏi thăm: “Đồ khốn, có chuyện tốt cậu không tìm tôi, chuyện mất mặt gì cũng nhớ đến tôi.”
“Tớ sao biết được trên thư mời không thể viết mỗi tên, mà còn phải viết tên đơn vị, chức vụ và cấp bậc chứ!” Người bình thường sẽ nghĩ ra à?
Dấu chân thứ mười lăm, vẻ mặt của Tô Bạch thật trang nghiêm: “Mẹ nó, ngay cả thư mời cấp chính phủ mà cậu cũng trộm được mà không biết bên trên nên viết cái gì hả?”
“Tờ tớ lấy để trống mà, để tự mình viết tên lên trên!” Cậu hai Tiểu Chu cao thượng, có chết cũng không nhận là mình đi trộm.
Dấu chân thứ mười sáu, đồng chí Liễu Thời Phi vừa lý sự vừa mỉm cười: “Làm cảnh sát mà đến nước bị cảnh sát lục soát người! Thực, con mẹ nó, quanh vinh ghê!”
Đồng chí Chu Thiên Uyên tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Liễu nhi, đừng chửi bậy. Cậu không giống bọn họ, cậu là phần tử trí thức.”
Liễu Thời Phi không chửi bậy nữa, đánh thẳng luôn, đạp thêm một cú.
Hu hu, chắc chắn trên đùi tím hết rồi. “Cá nhân tớ cảm thấy người anh em canh cửa kia chính là ghen tị Hồng Quả Quả(*), chúng ta vào đây ngồi như ông lớn còn cậu ta phải ở ngoài kiểm tra anh ninh, tuần tra rồi còn phải canh gác nữa.”
(*) 红果果/hóngguǒguo/: Hồng Quả Quả – là nghệ danh của Trần Tô. Cô sinh ngày 20 tháng 6 năm 1982, là một MC nổi tiếng của Trung Quốc.
Dấu chân thứ mười tám, Tô Tiểu Bạch không nhịn nổi nữa. “Cậu ta ghen tị? Cậu ta chẳng vô liêm sỉ vậy đâu! Nếu không phải bọn mình mang theo thẻ cảnh sát thì người ta còn lâu mới nể tình đồng đội mà cho bọn mình vào. Lục soát người hả? Cậu ta giao thẳng cho cục An ninh ấy chứ!” Lại còn chỉ bọn họ đến ngồi cùng bàn với những người khác nữa.
“Đừng đá nữa, đá mười tám phát rồi đấy.” Cậu hai Tiểu Chu cũng không nhịn nổi nữa. “Nếu đá hỏng chân tớ thì lát nữa sẽ lỡ việc đấy.”
Tô Liễu nhìn nhau không nói gì, cùng chung một ý kiến: Chẳng có việc quan trọng gì sất, nhưng chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Nghĩ như vậy, ba người Tô Chu Liễu cuối cùng cũng yên tĩnh.
Bọn họ im lặng, một người ngồi bên cạnh Tô Bạch khách sáo nói chuyện với đồng chí Chu Thiên Uyên: “Có lẽ không phải là hai mươi phát, mà là hai mươi hai phát.”
!!!
Đến lượt người ngồi cạnh Liễu Thời Phi cũng mở miệng: “Tôi cảm thấy có lẽ là hai mươi bốn phát!”
Tô Tiểu Bạch và bác sĩ Tiểu Liễu nhi muốn chui xuống gầm bàn cho xong.
Người thứ ba, ngồi đối diện cậu hai Tiểu Chu, rất là nghi hoặc: “Vậy cú thứ mười lăm là ai đạp vậy?”
Hai người Tô Liễu cùng hiểu ý, chốt lại một câu: “Chúng ta đi làm việc chính đi.”
Cậu hai Tiểu Chu rất lễ độ, chào hỏi ba người ngồi đối diện: “Tu mười năm mới được ngồi cùng bàn, duyên phận duyên phận, tạm biệt tạm biệt.” Hành động của ba người nhanh nhẹn y như nhau – cong lưng nối đuôi nhau ra khỏi hội trường. Ba người kia nhìn nhau.
Ra ngoài rồi, mọi người mới thở phào.
Liễu Thời Phi không nhịn nữa: “Tóm lại chúng ta đến làm gì hả?”
Cậu hai Tiểu Chu thẳng thắn: “Thật ra, tớ còn chưa nghĩ ra.”
Tô Bạch cũng thẳng thắn: “Thật ra, tớ thật sự muốn đá nát chân cậu.”
Liễu Thời Phi chen vào giữa hai người, vẻ mặt lạnh lùng: “Về đồn Thần Kinh mà đánh!” Đánh chết ai thì cũng là trừ hại vì dân. “Nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?”
Tô Bạch cũng trừng cậu. Nét mặt của cậu hai Tiểu Chu cuối cùng cũng nghiêm túc: “Thấy cái bàn đằng trước không?”
Bác sĩ Liễu tỏ ra khó hiểu: “Bàn lãnh đạo hả?” Hình như ông ba của Chu Thiên Uyên đang ngồi ngay bàn đấy.
“Không phải, bàn bên cạnh cơ mà.”
Bác sĩ Liễu là người trí thức, mắt cận thị hai trăm độ, nhưng không chịu đeo kính: “Bàn nào?”
Tô Bạch hộc máu: “Chính là cái bàn toàn người mặc đồng phục như chúng ta đó.”
“Vậy hả?” Đúng là không chú ý. Nhưng bác sĩ Liễu nắm bắt thông tin rất nhanh: “Chính là mấy người bị điểm danh của cục mình ấy hả? Địa vị của ngành Công an cao như vậy từ lúc nào thế? Có thể ngồi bên cạnh lãnh đạo.” Chẳng phải năm nào họp về cũng nói là bị đuổi đến góc ngồi, địa vị còn thấp hơn cả đại biểu nhân dân?
Bác sĩ Liễu cũng đoán chừng được cách nghĩ của cậu hai Tiểu Chu. Nghiêm túc nói với cậu: “Tiểu Thiên, trong này có chừng hai ba trăm người, mỗi người đều có quyền có thế. Có những người này ở đây, ba cậu sẽ không làm gì bọn họ đâu. Chắc chỉ gọi người đến nhìn vậy thôi, cậu đừng gây sự đấy.”
Bọn họ có quyền có thế, chúng ta chỉ có bóng lưng(*)! Tô Bạch cười nhạt. “Nhìn Vương Hoành sao không gọi về nhà mà nhìn, gọi anh ta đến đây làm gì? Còn tiện thể dẫn theo cả đồn Thần Kinh?” Tô Tiểu Bạch không thèm nhớ đến Điểm Điểm và Các lão — làm lãnh đạo thì chắc chắn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác. Khụ khụ, không đúng, phải gọi là dũng cảm gánh vác trách nhiệm.
(*) 背景/bèijǐng/: bối cảnh – có quyền có thế; 背影/bèiyǐng/: bối ảnh – bóng lưng, bóng dáng. Đây là một cách chơi chữ của tác giả.
Cậu hai Tiểu Chu lấy mấy tờ giấy từ xó xỉnh nào đó ra. “Suy nghĩ của tớ là, dù thế nào cũng phải làm cho hội nghị mau chóng chấm dứt, không thể để ba tớ có cơ hội ngồi một mình nói chuyện với bọn họ.”
Tô Bạch và Liễu Thời Phi không thấy hứng thú với ý tưởng của cậu: “Cậu đang cầm cái gì đấy?”
Cậu hai Tiểu Chu rất chi là vô tội: “Chương trình hội nghị. Lúc lấy giấy mời thì tiện tay lấy luôn.” Bên trên ghi những mục chính. “Lãnh đạo nói chuyện bốn mươi phút, hai mươi phát sau đó là buổi lễ tuyên dương. Tiếp đó là biểu diễn văn nghệ nửa tiếng. Sau khi ba tiết mục biểu diễn đầu tiên kết thúc, các vị lãnh đạo sẽ lui về sau sân khấu, thời gian tiếp theo thì các nhân viên có thể tự do hoạt động trong khuôn khổ.” Ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời. “Bình thường thì khoảng thời gian này chính là lúc lãnh đạo nói chuyện riêng. Mục tiêu của chúng ta là — khiến cho hội nghị này kết thúc trước khi biểu diễn văn nghệ!”
Bác sĩ Liễu: “Không có răng sâu(*) nghe còn thực tế hơn đấy.” Hỏi cậu: “Cậu có cách gì?”
(*) Ai cũng có thể bị sâu răng, nên không ai có răng sâu nghe còn hợp lý hơn việc bạn Thiên muốn kết thúc hội nghị thường niên của thành phố.
Cậu hai Tiểu Chu đưa ra cách thứ nhất: “Cúp cầu dao điện.”
Liễu Thời Phi nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một vĩ nhân của thế giới: “Chu Thiên Uyên, có một nghề gọi là nghề thợ điện, có một loại máy gọi là máy phát điện. Cậu cảm thấy nơi như thế này thiếu mấy thứ đó sao?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên tung ra cách thứ hai: “Tớ đi đập mấy cái chuông báo cháy.”
Trong cảm nhận của bác sĩ Liễu, cậu hai Tiểu Chu bay từ vĩ nhân lên thần thánh. “Cách này còn gớm hơn. Người trong tòa nhà này không có một vạn cũng có tám nghìn, nếu xảy ra khủng hoảng thì chúng ta sẽ thẳng tay cứu trợ, thể hiện đầy đủ tác dụng to lớn của cảnh sát nhân dân.”
Tô Bạch kéo cà vạt của cậu: “Cậu ngẩng đầu mà xem, đó là cái gì?” Kéo xuống sao mà xem? Cậu hai Tiểu Chu không thể, nghiêng đầu một cái là vẹo cổ luôn đấy. “Cậu làm vậy có tác dụng sao? Lần này bọn họ tránh được, lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Đưa ra ý kiến nào có tính xây dựng chút được không?”
Chu Thiên Uyên đẩy tay cậu ta ra, lấy ra một chai nhỏ, đưa ra ý kiến rất có tính xây dựng: “Mấy hôm nay, tớ luôn có một lối suy nghĩ rất phản nghịch, cuối cùng đã đưa ra quyết định.”
Liễu Thời Phi nhíu mày. Tô Bạch lặp lại: “Cậu đang cầm cái gì đấy?”
“Thuốc sát trùng!”
***
Cậu hai Tiểu Chu xông vào phòng nghỉ của lãnh đạo, ngay lúc ba cậu rời khỏi sân khấu. Hai người vui mừng khi gặp nhau. Đồng chí Chu Thiên Uyên cầm thuốc sát trùng uy hiếp ba mình. Ông cụ chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, chỉ ra lệnh. “Để cho cái tên Vương Hoành kia về đi, gọi những người khác đến, để lãnh đạo khuyên nhủ nó.” Lập tức có người làm theo ngay.
Ông cụ thong dong bỏ đi, Bí thư giáo dục con cái thay lãnh đạo: “Tiểu Thiên, ba cháu bị cháu chọc tức không nhẹ đâu đấy. Thằng nhóc cháu rất không hiểu chuyện, mau chóng kiểm điểm lại bản thân đi.”
Ba người cùng bĩu môi. Đừng tưởng rằng đóng cửa rồi thì bọn họ sẽ không nghe thấy tiếng cười bên ngoài, ông cụ lớn tuổi như vậy rồi nhưng chưa từng cười ngặt nghẽo như vậy đâu.
Người của ngành Công an nối đuôi nhau rời khỏi hội trường, đi vào phòng nghỉ kiêm phòng nói chuyện của lãnh đạo ở phía sau. Người ngồi khắp phòng đều là tai to mặt lớn chốn quan trường, độ nhạy bén cao, bình tĩnh theo dõi sự thay đổi.
Tô Bạch đếm, không có Vương Hoành thì là bảy người, nhỏ giọng hỏi Liễu Thời Phi: “Ông cụ mà Điểm Điểm dìu là ai vậy?” Sao còn già hơn cả Đồn trưởng và Chủ nhiệm vậy?
Bác sĩ Liễu thở dài: “Cậu đếm sao trên vai ông ấy thì sẽ biết ông ấy là ai thôi.” Cảnh hàm cao nhất thành phố này, ngoài Cục trưởng thành phố thì còn ai vào đây nữa? Duy trì tinh thần nghề nghiệp, bác sĩ Liễu bắt mạch cho Cục trưởng thành phố, tiện thể bóp gan bàn tay của Cục trưởng Tôn.
Cậu hai Tiểu Chu sáp lại: “Các lão, Vương Hoành về rồi à?”
Mi đến tận đây rồi, nó có thể không về sao? “Nó bảo tôi chuyển lời cho cậu, đừng nóng lòng mong ngóng thành công.” Chuyển lời xong, Chủ nhiệm hoàn toàn im lặng trước tình huống trước mặt, quay đầu lại, đi đến hỏi han Điểm Điểm và Cục trưởng thành phố.
Lại nhìn bốn lãnh đạo của đồn Thần Kinh, Đồn trưởng vẫn không nói năng gì. Chính trị viên giảng hòa. “Không sao, không sao, đồng chí nhỏ chỉ chơi đùa nhập tâm, đến góp vui thôi. Không sao đâu.”
Đồn phó Triệu và Cảnh sát trưởng Lục đều ôm tâm sự, không lên tiếng.
Đồng chí Bí thư không vui. “Lãnh đạo bảo mọi người đến khuyên Tiểu Thiên đừng quậy, mọi người là lãnh đạo của nó, sao có thể phụ sự căn dặn của lãnh đạo chứ?”
Ông đang đọc vè đấy à? Cảnh sát trưởng Lục mất kiên nhẫn. “Tô Bạch, cậu ta liều lĩnh, cậu cũng liều lĩnh theo? Cậu khuyên cậu ta đi.”
Tô Bạch ngẫm nghĩ, cậu ta và Chu Thiên Uyên cùng cấp, đều là nhân viên quèn. Quay đầu qua: “Liễu Thời Phi, cậu khuyện cậu ta đi.”
Bác sĩ Liễu tự dưng bị vạ lây bèn khuyên cậu: “Uống hết thuốc sát trùng đi.” Nghịch ngợm mấy trò trẻ con, ai tin chứ?
Cậu hai Tiểu Chu rất nghe lời khuyên, mở chai ra, quay lại nói với chú Bí thư: “Chú đi nói với ba cháu, nếu ông ấy khai đao với Vương Hoành, khai đao với công an, cháu sẽ uống hết chai này.”
Bí thư bị cậu hai Tiểu Chu chọc giận xanh cả mặt, quay người đi ra ngoài, đến phòng nghỉ sát bên dạo một vòng rồi về, nói với cậu: “Ba cháu nói hôm nay chỉ gặp gỡ thôi, không khai đao đâu.”
Chu Thiên Uyên nhướn mày: “Nói với ông ấy, khi nào ông ấy khai đao thì cháu uống!”
Lần này Bí thư quay về nhanh hơn lần trước. “Lãnh đạo nói bây giờ khai đao luôn.”
Chu Thiên Uyên đăm chiêu.
Cục trưởng Tôn cầm tay Cục trưởng thành phố: “Ông thấy đấy, tôi có nên về rồi không?”
Cục trưởng thành phố ‘tình sâu nghĩa nặng’: “Điểm Điểm, hay là chúng ta làm đồng chí của nhau đi.”
Hai người này bị đóng đinh trên đầu rồi, xảy ra chuyện gì cũng không chạy.
Chủ nhiệm bước rất thong thả, nhìn bốn vị của đồn Thần Kinh. “Mấy người thì sao? Đáng vì bọn họ sao?”
Đồn phó Triệu xin Chính trị viên chỉ bảo ngay: “Chúng ta làm cảnh sát không thành còn có thể thế nào chứ?”
Chính trị viên rất biết nhìn xa trông rộng, nói ra một câu rất phù hợp ngữ pháp tiếng Trung: “Làm cảnh sát không thành thì cái gì cũng có thể thế nào!”
Lại xin ý kiến: “Tiếp tục làm cảnh sát thì sẽ thế nào?”
Lục Minh Ngạn cướp lời: “Sẽ không thể vớ vẩn hơn đồn Thần Kinh được đâu!”
Đồn trưởng Long làm trọng tài: “Vậy cứ vậy đi!” (Cậu hai Tiểu Chu: Oh yeah! Cuối cùng cũng nghe thấy lão đại nói chuyện!)