Chu Thiên Uyên mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm đứng ngẩn ra trước cửa Đồn Công an Thần Kinh. Nửa ngày trời, ba cảnh sát dặt dẹo đi ra, trong đó có một người còn đang cầm một tách trà kiểu có nắp trong tay. Ba người đó đi đến bên cạnh Chu Thiên Uyên, cậu hai(*) Tiểu Chu ngó lơ, tiếp tục há miệng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đồn công an. Đã từng nghe có người gọi cậu là cậu hai Tiểu Chu, cũng từng nghe có người gọi cậu là công tử Chu, còn một vài người gọi cậu là Tiểu Chu. Tiểu Thiên á? Anh là ba tôi hả?
Chu Thiên Uyên ngẩng đầu, trước mặt là cánh cổng kỳ lạ của Đồn Công an Thần Kinh và phòng bảo vệ của họ. Đằng sau cánh cổng là một tòa nhà hai lầu màu trắng xen xanh da trời, trước tòa nhà còn có một khoảng đất trống đủ chứa hai chiếc xe hơi, xung quanh khoảng đất trống là một cánh đồng tươi tốt mênh mông, bát ngát. Đồn Công an Thần Kinh nằm ở vùng nông thôn nào đó mới sát nhập vào thành phố, thuộc vùng ngoại ô. Chu Thiên Uyên thừa biết nơi này không thể nào so với trung tâm thành phố, cho nên mới bị điều từ phân cục Chính trị đến đồn công an Thần Kinh. Cậu hai Tiểu Chu vẫn chuẩn bị rất chu đáo. Điều tiếc nhất là việc chuẩn bị chưa ổn cho lắm, ít nhất là xe BMWs của cậu chưa được thu xếp ổn thỏa, một ngày nào đó màu trắng bạc sẽ biến thành màu đen bạc mất.
Bình luận truyện