Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 48







Trương Tấn Uy mở cửa vào nhà, gương mặt sắc lạnh thường ngày không thể che giấu được sự mỏi mệt của ông, nhìn thấy Trương Nhã Thư phía bên kia đang nằm trên ghế sô pha nhàn nhã ăn táo, trong lòng ông bỗng có chút vui vẻ.

Vũ Di Đình bước ra từ phòng bếp vừa lúc nhìn thấy Trương Tấn Uy có hơi thất thần, sau đó liền giữ bình tĩnh và gật đầu chào. Nhã Thư nhìn thấy người yêu có biểu hiện lạ liền hiểu ra, lập tức đứng dậy kéo Vũ Di Đình gần về phía mình, cong môi lên thách thức người đối diện.

"Chào ba, hôm nay con dẫn người này về nhà ăn tối cùng chúng ta."

Trương Tấn Uy một mặt vô cảm, trong lòng bắt đầu có chút nóng giận, đứa nhỏ này lúc nào cũng hướng về mình thái độ ngông cuồng càn rỡ, chỉ riêng một câu nói chào hỏi cũng khiến mình phải bận lòng suy nghĩ. Đầu tiên là tự ý dẫn người ngoài về nhà mình ăn cơm mà không báo trước, có còn xem mình là ba của nó hay không? Sau đó thì lại dùng từ "chúng ta", cụm từ này có lẽ rất hiếm khi, thậm chí là chưa bao giờ Nhã Thư dùng đến khi nói chuyện với mình, có cảm tưởng như hai cá thể cha con này suốt đời cũng chỉ có thể tách biệt nhau, không thể nào kết hợp lại thành một từ "chúng ta" cả. Nhã Thư đây là đang khôn khéo dùng thuật vừa nhân nhượng vừa ép buộc mình đồng ý chuyện ăn cơm tối này. Trương Tấn Uy thấy con gái mình ăn nói đanh thép như vậy, dù có chút nóng giận nhưng cũng mau nguôi ngoai phân nửa. Ông không nói gì, liếc mắt nhìn qua nữ nhân trong lòng con gái mình rồi lạnh nhạt rời đi.

................................

"Công ty của con trong một tháng qua đạt thành tích rất tốt, ba mong là con sẽ cố gắng giữ vững phong độ này, vị trí chủ tịch sẽ thuộc về con trong nay mai thôi.", Trương Tấn Uy khen ngợi Trương Nhã Thư nhưng vẫn làm một bộ mặt lạnh băng, ông luôn khiến người đối diện phải đoán mò thâm ý của mình.

Trương Nhã Thư tinh ý liếc mắt nhìn Quách Thanh Nhã.

"Đang trong giờ ăn, đừng nói việc ở công ty nữa, Nhã Thư cũng đã mệt rồi.", Quách Thanh Nhã đúng là người mẹ hiểu lòng con gái, liền nói đỡ một câu, bà thừa biết Trương Tấn Uy là đang muốn ngụ ý điều gì.

"Tôi chỉ mong Nhã Thư đừng vì những việc không đáng mà làm sao nhãng sự nghiệp của mình."

Trương Nhã Thư cảm thấy khí tức xung quanh thật khó chịu, là người một nhà, vì cớ gì trong giờ ăn tối cũng không thể hòa nhã nói chuyện với nhau. Nhã Thư cố gắng nuốt xuống bụng một ngụm canh, nhìn thẳng Trương Tấn Uy.

"Con tự biết cân nhắc."

Không khí bàn ăn càng lúc càng nặng nề, không ai nói một lời, đến một con ruồi bay qua cũng sợ hãi cái áp lực này mà bỏ đi mất. Được một lúc, Trương Tấn Uy buông đũa đặt lên bàn.

"Cô Vũ Di Đình, tôi có một số vấn đề muốn thảo luận cùng cô, cô không ngại nếu chúng ta nói tại đây chứ?"

Trương Nhã Thư trong lòng dâng lên hồi hộp, sợ là Trương Tấn Uy sẽ làm khó người yêu mình, liền đặt tay lên đùi Vũ Di Đình, ánh mắt nhìn lên vài phần lo lắng. Vũ Di Đình trái lại vỗ vỗ bàn tay Nhã Thư, mỉm cười gật đầu.

"Mời ngài."

Trương Tấn Uy nghiêng người tựa vào lưng ghế, hướng mắt nhìn Nhã Thư, ông phát hiện bản thân suốt hai mươi mấy năm qua luôn toàn tâm chiều chuộng bồi đắp cho đứa con gái duy nhất, rốt cuộc cũng không bằng nữ nhân bên cạnh, rốt cuộc là dùng thủ đoạn nào nữ nhân này có thể khiến Nhã Thư buông bỏ tất cả?

"Bốn năm trước, tôi và cô đã gặp nhau để nói về vấn đề giữa cô và Nhã Thư, chắc hẳn cô còn nhớ? Tôi đã bảo cô rời xa con bé, đừng bao giờ tìm đến quấy nhiễu nó nữa."

"Ba!...", Trương Nhã Thư ngắt lời, tay nắm chặt đặt lên bàn, vừa định mở lời nói tiếp thì bị Quách Thanh Nhã ngăn lại, bà không muốn đứa con gái này chỉ vì một phút nóng nảy mà làm hỏng việc. Quách Thanh Nhã tin Vũ Di Đình sẽ có thể tự mình vượt qua trở ngại này, mặt khác bà cũng có hơn vài phần tin tưởng người đàn ông kia.

"Từ khi cô rời đi, Nhã Thư đã bắt đầu thay đổi, chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học với số điểm tuyệt đối, còn chủ động ra nước ngoài bốn năm để học kinh doanh, đứa bé này hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp, làm tất cả theo ý tôi muốn mà không một lời phản đối. Vì vậy tôi đã nghĩ việc cô rời xa Nhã Thư là có ý nghĩa, và việc tôi ép buộc cô là hoàn toàn đúng.". Trương Tấn Uy ngữ điệu chậm dần, khóe mắt nheo lại. "Điều đó khiến tôi trở nên rất hài lòng, Nhã Thư, đứa con gái duy nhất của tôi, phải là người mạnh mẽ nhất, phải là người giỏi giang nhất, và cuối cùng nó cũng đã làm được."

Vũ Di Đình không nói một lời, chỉ tận lực nhìn Trương Tấn Uy, tận lực nghe những điều ông muốn nói. Vũ Di Đình trong một phút nào đó cảm nhận được, dường như Trương Tấn Uy không hẳn là đang muốn thách thức mình, nhưng việc tạo áp lực cho người khác lại là thói quen khó bỏ của ông.

Trương Tấn Uy nhàn nhạt cười, đưa tách trà lên miệng hớp một ngụm nhỏ.

"Mọi thứ đối với tôi là vô cùng tốt đẹp, cho đến ngày Nhã Thư trở về, vừa gặp mặt tôi lần đầu tiên sau bốn năm, nó đã đưa ra tấm bằng đại học sáng giá trước mặt tôi và dõng dạc nói 'Ba phải chấp nhận một điều kiện, nếu không, con sẽ lập tức xé nát nó'."

Vũ Di Đình tim nhói lên một tiếng, nước mắt sớm lưng chừng nơi gò má, quay sang nhìn Trương Nhã Thư đang cúi đầu im lặng.

"Cô có biết điều kiện đó là gì không? Chính là tôi phải đồng ý cho cô và Nhã Thư được cùng một chỗ. Tôi như bị rơi xuống địa ngục, hóa ra bốn năm qua, điều Nhã Thư khao khát nhất chính là dùng bốn năm công sức của chính nó để khống chế tôi, chỉ để được yêu cô trọn vẹn. Tôi nhận ra Nhã Thư vẫn luôn càn rỡ như thế, vẫn liều mình như thế, thậm chí vẫn căm giận tôi như thế, nhưng lại như một con mèo nhỏ trong tay cô, điều đó làm tôi luôn cảm thấy không phục, rốt cuộc cô là bằng cách gì có thể làm Nhã Thư điên đảo như vậy đây?", Trương Tấn Uy dứt lời, tròng mắt ngước lên nhìn nữ nhân đối diện mặt đang đầy lệ.

Vũ Di Đình kiềm chế nước mắt của mình một lúc lâu mới mở lời.

"Thưa ngài, quả thật tôi là kẻ không có tiền đồ, không có địa vị cao sang, cũng không thể mang đến cho Nhã Thư sa hoa vạn bạc, nhưng có một điều tôi luôn tuyệt đối tin tưởng, bằng hết niềm tin và lòng nhiệt thành, tôi có thể mang đến cho em ấy một hạnh phúc viên mãn. Ngài yêu thương Nhã Thư bằng những con số viết trên chi phiếu, còn tôi, dùng hết tâm can mình để hết lòng bảo hộ Nhã Thư. Bất kể Nhã Thư lựa chọn điều gì, tôi vẫn sẽ luôn luôn tôn trọng và ủng hộ. Thành quả to lớn nhất cuộc đời tôi, không phải là khối tài sản vô giá của Nhã Thư, mà chính là nụ cười vui vẻ của em ấy."

Vừa dứt lời, Vũ Di Đình cũng lau đi dòng lệ sắp tuôn trào, cô không biết trong tâm can mình có bao nhiêu yêu thương người này, nhưng những lời mình vừa nói ra chính là cất giấu từ sâu tận đáy lòng đã nhiều năm trước, đến tận bây giờ mới có thể dũng cảm thốt lên.

Trương Nhã Thư nghe hết lời trong tâm Vũ Di Đình, cúi đầu bấu chặt đầu gối, khóe môi rung động.

"Đứa con gái ngạo nghễ này, tài giỏi đến nỗi cuối cùng tôi chẳng còn phương pháp nào để đối phó nữa, cô bảo xem tôi nên vui hay buồn đây? Suốt một đời này chắc tôi cũng sẽ không thể nào cam tâm tình nguyện cho cô và Nhã Thư cùng một chỗ, hoặc ít nhất cũng không hiểu ý niệm của hai người. Nhưng tôi không mong Nhã Thư hận tôi thêm một phút giây nào nữa, thế nên việc tôi buông tay, không hẳn là vì tôi cảm thông cho những gì cô nói, mà là vì tôi cũng yêu con gái tôi như chính sinh mạng của mình.". Trương Tấn Uy liếc mắt nhìn lên Trương Nhã Thư một lúc lâu, hít sâu một hơi, không nói thêm lời nào liền đứng dậy trở về phòng.

Trương Nhã Thư mái tóc màu nâu xõa xuống che mất đôi gòmá, hai vai run lên bần bật, bàn tay siết chặt bấu vào da thịt chính mình nổilên những vầng đỏ sẫm, từng hạt lệ như quả cầu thủy tinh theo một đường rơi thẳngxuống rồi vỡ tan trên mu bàn tay, hóa thành dòng chảy nóng hổi bao lấy đầu gối.Trương Nhã Thư không nhớ cái đêm hôm đó bản thân mình đã ngồi bên bàn nức nở đếnbao lâu, chỉ biết cơ thể cơ hồ mệt mỏi đến ngã quỵ, đôi mắt như được phủ một tầngsương dày đặc, trong mơ hồ cảm giác mùi hương hoa hồng nhàn nhạt dễ chịu ôm lấytoàn thân, nhẹ nhàng mang mình về phòng ngủ.    



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv