"Giận rồi?"
Quý Đình Huy rời đi không lâu, bên này Quý Đông Nhiên chỉ chăm chăm quan sát Hạ An Vũ, thấy cậu không nói tiếng nào liền lập tức hỏi. Hạ An Vũ liếc nhìn người đàn ông thích tỏ ra tội nghiệp trước mặt cậu, trong bụng ngứa ngáy khó nhịn, cậu khoanh tay lại tựa vào cạnh bàn lên tiếng trả lời:
"Nói rõ ràng mọi chuyện. Em sẽ cân nhắc định tội cho anh."
Lâm Kỳ nghe giọng điệu chẳng có vẻ gì là muốn định tội thật mà ê cả răng, nhưng bản tính tò mò tự khắc thêm cho mình mấy lớp da mặt dày, mở miệng thúc giục:
"Phải đó. Rốt cuộc chú đã giấu mọi người bao nhiêu chuyện vậy?"
Quý Đông Nhiên khẽ cười một tiếng, Hạ An Vũ lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn giữ tỉnh táo trừng mắt cảnh cáo anh:
"Anh nghiêm túc đi. Em không giỡn với anh đâu."
"Được được, tôi biết rồi. Tôi sẽ từ từ kể từng chuyện..." - Quý Đông Nhiên hắng giọng một tiếng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói - "Chỉ là hy vọng được hưởng chút khoan hồng..."
"Để xem đã..." - Hạ An Vũ nhướng mày đáp.
Quý Đông Nhiên cũng không đùa nữa, bắt đầu nghiêm túc thuật lại từng chuyện một, kể từ khi anh gặp tai nạn đến nay.
Thời điểm biết được bản thân không thể đi được nữa thậm chí có nguy cơ ngồi trên xe lăn cả đời, đáy lòng Quý Đông Nhiên như rơi xuống đáy vực sâu tăm tối. Đối với tất cả những gương mặt dù thật lòng hay giả ý đến thăm mình, anh đều cảm thấy buồn nôn.
Kẻ đầu tiên Quý Đông Nhiên nghi ngờ hiển nhiên là mẹ con Quý Hạo Hiên, anh cho người âm thầm điều tra, nhưng vẫn không tìm ra được gì. Đương lúc Quý Đông Nhiên vẫn còn đang mờ mịt thì đột nhiên nhận được lời đề nghị của Vương Ý Nhi kèm theo một điều kiện.
Gia tộc họ Vương là một gia tộc lớn, mấy đời kinh doanh trong lĩnh vực khách sạn. Kẻ giàu thì lại lắm tật, từ đời cố đến đời cháu, đàn ông trong nhà không chỉ một vợ lớn trong nhà, còn hào hoa bao thêm mấy bà vợ bé bên ngoài. Ba của Vương Ý Nhi cũng không khác gì, có lẽ đồng bệnh tương liên, nên cô cùng Quý Đông Nhiên cũng dễ nói chuyện hơn.
Thời cô đi học, có yêu đương với một đàn anh cùng khoa, hai người tâm đầu ý hợp, đàn anh học rất giỏi, tương lai sau này nhất định rực rỡ. Đàn anh từng nói với cô hy vọng sau này có thể được làm việc ở viện thiên văn học, chòm sao anh phát hiện sẽ đặt bằng tên cô. Vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ để ra mắt gia đình, nào ngờ ngày hôm ấy cô chờ mãi mà không thấy anh đến, gọi đi không được, cứ thế người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Vương Ý Nhi hoang mang tìm anh khắp mọi ngóc ngách, sau đó cô tìm được địa chỉ nhà của mẹ anh, nghe được sự thật làm cô chết điếng: Bạn trai cô - Vương Gia Kiệt lại là anh trai cùng cha khác mẹ của cô. Vương Gia Kiệt chết rồi, chết vào cái ngày cô đợi anh rất lâu đó, bởi lẽ anh cũng không chịu nổi sự thật này, tự gieo mình ở nơi mà hai người thường ngắm hoàng hôn.
Vương Ý Nhi chưa bao giờ căm hận người cha lăng nhăng của mình như vậy. Vương Gia Kiệt cũng giống như những đứa con rơi khác của ông ta, anh mất đi rồi, một giọt nước mắt cũng chưa từng thấy ông ta rơi.
Vương Ý Nhi muốn trả thù ba mình, một mặt âm thầm thu nhặt bằng cớ phạm tội của ông ta khi đi công tác ở nước ngoài, mặt khác tìm kiếm kẻ mạnh để giúp cô đủ khả năng tống ông ta vào tù, lựa qua lựa lại, liền nhắm trúng cậu chủ nhà họ Quý.
Vương Ý Nhi là kẻ thức thời biết nắm bắt thời cơ, sau khi biết được đối phương đã có người trong lòng, cô định đánh bài chuồn, nhưng nửa đường cậu chủ lớn lại bị tai nạn muốn điều tra cậu chủ nhỏ, Vương Ý Nhi lập tức đề nghị hỗ trợ một màn kịch làm tay trong hoàn hảo.
"Cô ấy nói cô ấy muốn lợi dụng tôi trả thù người cha khốn nạn của cô ấy, tôi cũng có thể lợi dụng cô ấy trả thù kẻ hại tôi ra nông nỗi này, vẹn cả đôi đường." - Quý Đông Nhiên kể.
"Nếu cô ấy đã có đầy đủ chứng cớ bắt ba cổ vào tù rồi thì tại sao vẫn cần tìm anh để giúp?"
"Bởi vì gia tộc họ Vương đủ sức biến mớ chứng cớ đó thành giấy vụn." - Lâm Kỳ lên tiếng giải thích - "Họ Vương ngoài ánh sáng thì là kinh doanh khách sạn, nhưng trong tối thì đã mở rất nhiều sòng bạc, những chứng cớ mà Vương Ý Nhi thu thập chắc chắn không chỉ riêng của ba cô ta mà còn liên quan đến gia tộc đó."
Hạ An Vũ sửng sốt, vậy nếu Quý Đông Nhiên đã đồng ý bảo vệ Vương Ý Nhi, thì chẳng phải anh sẽ đối đầu với gia tộc họ Vương đó sao?
"Đừng lo, cả hai đã thỏa thuận với nhau dù sau này cô ấy thắng hay thua thì cũng tuyệt đối không làm lộ danh tính đối phương. Hơn nữa cho đến bây giờ cô ấy vẫn đóng vai trò là kẻ phản bội tôi nên sẽ không dễ gì lộ đâu." - Quý Đông Nhiên lên tiếng trấn an cậu.
Chuyện sau đó như những gì báo chí nói, Vương Ý Nhi trở thành vị hôn thê của Quý Hạo Hiên, cậu chủ Quý Đông Nhiên trong một đêm chịu nhục nhã bị phản bội trước bao nhiêu nhân viên lẫn đồng nghiệp, sau đó đã rời khỏi công ty mẹ chạy đi điều hành một công ty chi nhanh nhỏ ở nơi xa xôi khác.
"Nhưng mà điều tra bấy lâu, ngoại trừ hết diễn trò hề này đến trò hề khác, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là mẹ con hắn làm cả."
"Thật ra nghĩ đi nghĩ lại thì tên Quý Hạo Hiên đó cũng không có bản lĩnh làm ra chuyện tày trời đó đâu, đánh nhau còn chưa cầm chắc nắm đấm thì nói gì tới là giết người. Hơn nữa nó lúc nào cũng muốn hạ bệ chú thì chú chết bất đắc kỳ tử càng không thỏa mãn nó được."
Quý Đông Nhiên gật đầu đồng ý, nên sau đó anh mới quyết định quay trở về, đối tượng đáng nghi nhất không có khả năng, vậy phải tiếp tục điều tra những đối tượng đáng nghi tiếp theo.
"Anh nghi những ai?"
Quý Đông Nhiên kể ra vài cái tên, Hạ An Vũ nhớ không lầm trong số đó có người từng tham gia hôn lễ của họ, đặc biệt là cái người đã nói xấu anh rất nhiều.
"Chú cũng gây thù với nhiều người thật." - Lâm Kỳ nghe danh sách dài như cái sớ đó không khỏi suýt xoa - "Mà đám lão già ăn bám đó cũng buồn cười thật, tiền thì lấy không thiếu đồng nào mà vẫn có lương tâm để chửi mắng người nuôi bọn họ."
"Rảnh rỗi sinh nông nỗi mà." - Hạ An Vũ nói - Miệng toàn thốt ra mấy lời thối tha."
"Chậc chậc, em dâu giận như vậy hẳn là đã nghe phải mấy lời đó rồi phải không?"
Lâm Kỳ thích thú hỏi, Quý Đông Nhiên cười cười nói:
"Đừng giận mấy người không đâu nữa, tôi đã cho về vườn hết rồi. Dù sao cũng không giúp ích gì được cho công ty."
Giọng điệu cưng chiều dung túng, Hạ An Vũ đỏ mặt, cậu cảm thấy mình bây giờ sao giống mấy yêu phi ngày xưa xúi giục hôn quân quá. Cậu khẽ hắng giọng đáp:
"Nói chuyện chính. Ngoài mấy người đó ra anh có nghĩ tới ai nữa không? Ừm... ví như cái tên Phương Thu Ý kì quặc kia..."
Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ dè chừng ấp a ấp úng của cậu một hồi, sau đó dường như hiểu ra được điều gì, không nhịn được mà bật cười. Hạ An Vũ chột dạ, ngại quá hóa giận trừng mắt với anh:
"Anh cười cái gì?"
"Ừm... không... chỉ là cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của em đáng yêu quá thôi."
Lần nữa không cần đến lượt Hạ An Vũ mắc cỡ, Lâm Kỳ đã sởn gai óc toàn thân, cảm thấy cái người trước giờ nếu để cùng chuyện yêu đương thì hoàn toàn không hợp, giờ phút này nói mấy lời sến súa chẳng biết ngại kia thật sự đáng sợ.
"Em ghen hồi nào?" - Hạ An Vũ lần nữa chứng kiến độ mặt dày của Quý Đông Nhiên không khỏi bối rối - "Em chỉ đơn giản cảm thấy tên đó kì lạ thôi."
"Ừm, được rồi, em không ghen..." - Quý Đông Nhiên cố không cười nữa, hắng giọng nói - "Nhưng năm nay cậu ta cũng mới về thôi, trước đó tôi chưa từng gặp lại người này."
Manh mối lần nữa bị đứt, Hạ An Vũ cũng bắt đầu đau đầu. Đương lúc ba người vẫn đang rối rắm suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng giày cao gót ồn ào vang lên, Sarah thở hổn hển xông thẳng vào phòng hoảng hốt báo:
"Xảy ra chuyện rồi, cậu Quý nhỏ hại chủ tịch lên cơn nguy kịch! Xe cấp cứu đang trên đường đến!"