"Tôi nghe nói anh định sa thải Hạo Hiên khỏi công ty sau khi đại hội cổ đông kết thúc?"
Quý Đình Huy rót cho mình một tách trà, trầm giọng hỏi đứa cháu nội lâu ngày không thấy mặt. Quý Đông Nhiên bình tĩnh nhìn ông mà đáp:
"Không phải định. Hội đồng đều đồng ý với quyết định sa thải nó, nhưng vì vài việc nên phải hoãn..."
Cạch!
Quý Đình Huy đặt mạnh tách trà xuống, cặp mắt già nua tức giận trừng anh, những nếp nhăn trên khuôn mặt xô chặt lại với nhau:
"Nó là em trai của anh đấy, nếu làm sai chỗ nào thì trách phạt nó, việc gì phải đẩy nhau đến đường cùng như thế?"
"Nếu ông yêu quý đứa cháu nội đó như thế, sao không vứt cho nó một số tiền tùy ý phá đi. Sao cứ phải cố đấm ăn xôi nhét nó vào đây quậy sản nghiệp của gia tộc chứ?" - Quý Đông Nhiên mặc kệ Quý Đình Huy đã giận đến run rẩy tiếp tục nói - "Chẳng lẽ ông không sợ sau này không thể ăn nói với tổ tiên sao?"
Rầm!
"Mày... mày ăn nói với ông mày như thế đấy hả? Chẳng lẽ ta dạy cháu ta phải biết yêu quý bảo vệ anh em máu mủ ruột rà là sai ư? Phải để tụi bây tương tàn nhau thì mới đủ mặt mũi xuống gặp tổ tiên à?"
Quý Đình Huy bắt đầu thở dốc, Quý Đông Nhiên cười khẩy một tiếng rồi lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt chẳng giống ánh mắt của cháu giành cho ông nội mình chút nào.
"Dạy cháu ta phải biết yêu quý bảo vệ anh em máu mủ ruột rà?" - Quý Đông Nhiên lập lại lời mà Quý Đình Huy vừa nói xong - "Sau lúc trước không dạy? Chờ tôi tàn phế rồi mới dạy?"
"Đông Nhiên..." - Quý Đình Huy chột dạ gọi anh một tiếng.
"Sao hả? So với việc có thêm một đứa cháu lành lặn phá gia chi tử vẫn tốt hơn nghe người ta bàn tán nhà họ Quý sắp bị một tên què nắm quyền phải không?"
"Anh đừng nói lung tung. Tôi cũng vì muốn tốt..."
Quý Đình Huy vội muốn phản bác nhưng Quý Đông Nhiên đã cắt lời ông:
"Tôi cũng vì muốn tốt cho anh thôi, có phải ông muốn nói như vậy không?"
Anh chậm rãi di chuyển xe đến gần bàn trà, liếc nhìn bộ ấm tinh xảo xinh đẹp rồi nói:
"Đẹp thật đó. Một kẻ trong mắt không vươn nổi một hạt cát như ông thì có thể vì ai?" - Anh cầm một chiếc tách lên ngắm nghía nói - "Ông không cho phép bà nội tiếp tục tham gia vũ đoàn chỉ vì cho rằng không ra thể thống gì cả, khiến bà u uất mà chết. Ông không cho phép con trai mình theo đuổi nghệ thuật, ép nó phải kết hôn cùng người phụ nữ nó không yêu, khiến gia đình nó không khác gì địa ngục cả. Con trai ông ngoại tình, con dâu ông muốn ly hôn, ông lại không cho phép vì sợ mất mặt. Sắm vai người cha chồng tốt bụng bảo vệ con dâu, khỏi phải nói, ông đã thành công khiến cháu nội mình tin tưởng yêu thương ông biết chừng nào."
Quý Đình Huy siết chặt đầu gậy chống, cổ họng ông khô khốc muốn uống một ngụm trà, trái tim trà nua co thắt không ngừng.
"Cuối cùng thì sao? Con trai chết rồi, cháu trai "duy nhất" cũng phải gắn đời mình với chiếc xe lăn, lão già như ông giờ phải diễn vai kẻ cao cả: "Lỗi lầm này là của người lớn, trẻ nhỏ vô tội" rồi đường đường chính chính nhận cháu nội mới về không phải sao?"
"Đông Nhiên, nếu như cháu thấy thiệt thòi vì chuyện ta cho phép mẹ con Hạo Hiên vào nhà này, vậy ta đền cho mẹ con cháu thêm một phần cổ phần để cháu đảm bảo địa vị của mình trong công ty, bù lại cháu cho em trai mình một con đường sống đi."
Quý Đình Huy cố giữ bình tĩnh mềm giọng lại, nhưng Quý Đông Nhiên lại đặt tách trà xuống, lắc đầu cười cười nói:
"Cháu có giết nó đâu mà ông nói như thế, nghe đáng sợ quá. Chỉ là cháu quả thật không muốn giữ Hạo Hiên ở công ty, nhưng ông vẫn có thể tiếp tục bảo bọc hai mẹ con nó... tới khi ông chết..."
"Mày!"
Quý Đình Huy không kìm được cảm xúc nữa , trái tim đau đớn khiến ông không nói nổi nên câu, thở dốc ôm lấy ngực trái, đôi mắt trừng lớn nhìn dáng vẻ hờ hững của Quý Đông Nhiên lặng lẽ chờ mình ngã xuống.
Bảy giờ tối, chỗ ngã tư giao nhau có tai nạn giao thông khiến đường xá bị ùn tắc không di chuyển được. Hạ An Vũ sốt ruột nhìn dòng xe phía trước không khỏi sốt ruột liền cất giọng hỏi:
"Bác ơi, không còn đường khác ạ?"
"Chúng ta đang bị kẹt ở giữa rồi, có muốn đi đường khác cũng đành chịu." - Bác tài lắc đầu đáp.
"Vậy để con trả tiền, bác thả con xuống ở đây đi." - Hạ An Vũ nói.
"Vấn đề là cậu có mở cửa ra được không đã..."
Hạ An Vũ nhìn sang hai bên cửa xe, đúng là không có đường chui ra, cậu vò đầu bứt tai lại mở điện thoại ra kiểm tra, cuộc gọi cuối cùng đã cách đây hai tiếng rồi, giọng nói của anh trong điện thoại lại càng khiến cậu lo lắng.
"An Vũ, tôi làm ông nội tức đến nhập viện rồi."
Chỉ còn ba ngày nữa là đến đại hội cổ đông, ai nấy cũng đều bận đến không ngẩng đầu lên được. Trong công ty thời gian này không khác gì cái lò nung cả, phe phái hai bên đều không nhìn vừa mắt đối phương. Đương lúc vẫn đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sáng mai thì Quý Đông Nhiên bị Quý Đình Huy gọi về nhà chính gấp, chưa kịp ăn trưa đã phải đi rồi.
Quý Đông Nhiên có dặn cậu không cần chờ cơm tối anh, có lẽ sẽ về rất trễ hoặc không về. Không hiểu sao Hạ An Vũ cứ có cảm giác chẳng lành, thời điểm Quý Đông Nhiên rời đi càng thấp thỏm không yên, vừa tan ca thì đã nhận được cuộc gọi đó của anh.
Bệnh tim của Quý Đình Huy tái phát, nghe nói còn không nhẹ, lúc gọi điện cho cậu giọng anh tràn đầy mệt mỏi, Quý Đông Nhiên bảo cậu đừng đến, cậu bực mình chửi thề một câu trong lòng rồi hét lên với anh: "Ở yên đó, em qua với anh!"
Kẹt xe đến hơn tám giờ mới giải tỏa, Hạ An Vũ thở hồng hộc chạy trên hành lang bệnh viện mặc cho các y tá nhắc nhở cậu, cuối cùng cũng tìm thấy Quý Đông Nhiên đang trầm mặc cùng với Ái Linh trước phòng cấp cứu, đối diện là hai mẹ còn Quý Hạo Hiên.
"Yo, xem ai đến kìa." - Lý Quế Chi cao giọng nói - "Sao hả? Muốn kéo nhân lực tới đàn áp mẹ con tôi ư?"
Hạ An Vũ nhíu chặt mày đi đến bên cạnh Quý Đông Nhiên, Quý Hạo Hiên cười cười cất giọng:
"Sao hả? Sợ chúng tôi ăn hiếp người tàn tật à? Gọi cả mẹ lẫn vợ đến?"
"Tất nhiên là sợ rồi." - Ái Linh liếc nhìn hai kẻ đối diện như nhìn thứ sinh vật dơ bẩn gì đó - "Lỡ cắn người cũng không biết phải làm thế nào."
Nụ cười hai kẻ kia lập tức im bặt, Quý Hạo Hiên trầm trầm nói:
"Ý bà là gì?"
"Không hiểu tiếng người?"
Ái Linh nhẹ nhàng hỏi lại, Quý Hạo Hiên nghiến răng siết chặt nắm tay, Quý Đông Nhiên bên cạnh nhắc nhở:
"Mặc kệ đi mẹ. Đừng phí lời nữa..."
Không khí xung quanh trở nên nặng nề, đúng lúc đó đèn phòng cấp cứu tắt đi, cả hai bên lập tức sốt sắng chạy đến hỏi bác sĩ:
"Ông tôi của tôi sao rồi?"
"Người nhà bình tĩnh. đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải vào phòng hồi sức để theo dõi thêm." - Bác sĩ nói - "Giờ ai theo tôi đi làm thủ tục nhập viện cho ông cụ?"
"Tôi làm."
Cả năm người cùng nói, Ái Linh thở dài quay sang con trai mình khuyên bảo:
"Con mệt rồi, để mẹ làm cho." - Bà dặn dò Hạ An Vũ - "Con chăm sóc nó giúp mẹ nhé."
"Dạ, mẹ cứ để con."
Dặn dò xong đâu vào đó, Ái Linh mới đối với với bác sĩ nói:
"Vậy phiền bác sĩ dẫn đường."
Có lẽ vì dáng vẻ hòa ái và khí chất thiên kim dễ gần của Ái Linh khiến bác sĩ có cảm tình hơn, ông gật gật đầu mời bà đi theo mình.
"Gì chứ? Mẹ con các người hại ông nội ra nông nỗi này còn có mặt mũi đi làm thủ tục cho ông."
Lý Quế Chi không chịu được cảm giác bị coi như không khí, tức giận mỉa mai một câu. Mặc kệ cho bà ta ồn ào phía sau, Hạ An Vũ đã đẩy xe lăn đi, Lý Quế Chi bước đến kéo tay Hạ An Vũ xoay về, thẳng tay tát xuống.
Chát!
"An Vũ!"
Ái Linh hoảng hốt vội chạy sang, Lý Quế Chi bên này cũng tỉnh táo lại, nhưng vẫn cố cứng miệng nói:
"Làm sao? Loại dâu con không biết phép tắc không coi mẹ chồng kế ra gì, tôi dạy dỗ nó một chút thì..."
Bà ta nói chẳng hết nổi câu, ánh mắt của Quý Đông Nhiên giống như giây tiếp theo sẽ ném bà ta xuống biển cho cá ăn vậy, giọng nói im bặt lui về phía sau con trai mình. Quý Hạo Hiên trái lại chẳng sợ chút nào, hắn ta chắn trước mẹ mình hất cằm nói:
"Mẹ tôi có chút kích động. Nể mặt mà là bậc cha chú của nhà họ Quý, cái tát này cũng đâu có gì quá đáng đâu đúng không?"
"Như mẹ con mày, so với làm chó nhà họ Quý còn không đáng, làm bậc cha chú..." - Quý Đông Nhiên nhìn gò má đỏ ửng có vài vệt móng tay, lạnh giọng nói - "Sau này có thể tiếp tục nằm mơ ở cái ổ rách nát của chúng mày."