Bọn họ ở lại thêm hai ngày giải quyết công việc ở tổng công ty, tối ngày kế mới lên đường trở về nước.
"Yo, bé cưng, cuối cùng em cũng về rồi, có biết bọn chị nhớ em thế nào không?"
Vừa vào đến sảnh công ty đã nghe tiếng chị Thanh lễ tân vang lên, Hạ An Vũ cảm thán đúng là không ở đâu bằng ở nhà. Cậu bắt đầu chia quà cho các chị, chị Thanh hí hửng nhận quà, ánh mắt thích thú nhìn cậu từ trên xuống dưới:
"Đi nước ngoài mới có mấy hôm nhìn đẹp ra ha."
"Dạ, chị giỡn quài." - Hạ An Vũ cười cười đáp.
"Mà bộ sếp cho cậu ở khách sạn tệ lắm hả?" - Chị Thanh chỉ chỉ vào vùng cổ lộ ra của cậu - "Bị muỗi cắn quá trời luôn nè."
"Vậy... vậy ạ... chắc em sơ ý thôi."
Hạ An Vũ lúc này mới phát giác, tối hôm qua ngồi máy bay về đến nhà mệt quá nên cậu ngủ quên mất, sáng ra Quý Đông Nhiên cũng không thèm đánh thức cậu với lý do vô cùng chính đáng: "Phu nhân tổng giám đốc nên thoải mái hưởng thụ, khi nào khỏe thì đi làm cũng được." của anh khiến cậu tức chết, ngay cả soi gương còn không kịp.
"Lát nữa chị cho chai thuốc xức, nhìn ngứa chết đi được."
"Dạ em cảm ơn. Thôi em lên làm việc."
Hạ An Vũ không thể từ chối, chỉ đành ngượng ngùng đáp, trong lòng đã âm thầm ghi sổ cho Quý Đông Nhiên.
Lượng công việc tồn đọng sau chuyến công tác nhiều đến nỗi Hạ An Vũ không có thời gian đi vệ sinh, ngoại trừ lúc ăn trưa và ăn tối bị Quý Đông Nhiên thúc giục ra, còn lại đôi mắt cậu gần như sắp dính vào màn hình.
Cậu bận một thì Quý Đông Nhiên bận mười, kể từ khi về nước đến giờ, Hạ An Vũ phát hiện số lần gặp được tổng giám đốc nhà mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có những hôm cậu đã ngủ rồi thì anh mới về, sáng sớm đã tự đón xe khác đi đâu mất tăm rồi.
Hôm nay cũng như vậy, đã hơn mười giờ tối nhưng Quý Đông Nhiên vẫn chưa trở về, Hạ An Vũ gấp lại quyển sách dày cộm, hai mắt muốn díp vào nhau.
"Vẫn chưa về sao?"
Hạ An Vũ nhìn đồng hồ tự lẩm bẩm hỏi, sau đó mở cửa sổ phóng tầm mắt quan sát. Dọc theo con đường dẫn vào khu biệt thự được gắn đèn sáng rõ, thi thoảng còn có vài bảo vệ dắt cho đi tuần, những ai muốn ra vào nơi này đều phải trình thẻ công dân.
Hạ An Vũ nhớ tới Quý Đông Nhiên nói rằng nơi này là anh tiếp nhận từ tâm nguyện của người cha đã khuất, mặc dù anh luôn tỏ thái độ không thích lắm nhưng dường như lại bỏ rất nhiều tâm tư lẫn công sức của mình vào. Hạ An Vũ tựa cằm lên bệ cửa sổ, mơ màng ngủ thiếp đi.
"Sao lại ngủ ở đây?"
Có giọng nói khe khẽ bên tai, Hạ An Vũ bị đánh thức, cậu dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn thấy gương mặt quen thuộc liền vô thức cười rộ lên nói:
"Anh về rồi."
"Ừm, mau trở về giường đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh."
Hạ An Vũ gật gật đầu trở về giường, Quý Đông Nhiên kéo chăn lên cho cậu, vuốt đi tóc mái để lộ trán rồi hôn nhẹ lên đó:
"Ngủ ngon."
"Anh không ngủ cùng em ạ?"
Hạ An Vũ thấy Quý Đông Nhiên muốn rời đi, bàn tay vươn ra níu lấy một góc áo anh nhỏ giọng hỏi. Hạ An Vũ hiếm khi bày ra dáng vẻ nũng nịu thế này, Quý Đông Nhiên nhẹ nhàng giải thích:
"Còn chút việc cần xử lý, em cứ ngủ trước đi."
Hạ An Vũ nhìn anh, khóe miệng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ "dạ" một tiếng rồi ngoan ngoãn thu tay vào chăn. Thư ký nhỏ mới phút trước còn bày ra hành động bướng bỉnh giờ phút này lại quay về bộ dạng nhu thuận hiểu chuyện, Quý Đông Nhiên biết mình kìm lòng không được, thấp giọng thở dài nói:
"Ngủ với bé ngoan một chút vậy."
Tấm chăn bị giở lên, người được bao bởi cánh tay to lớn và lòng ngực vững chãi, Hạ An Vũ cựa quậy tìm tư thế dễ chịu nhất, dần dần ngủ mất. Tiếng hít thở đều đặn của người trong lòng vang lên, Quý Đông Nhiên cảm thấy không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẹ nhàng rời khỏi.
Anh qua phòng sách bên cạnh, vừa bật laptop lên vừa nhấn số gọi điện thoại.
"Alo."
Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, Quý Đông Nhiên xem tài liệu được gửi đến, cất giọng hỏi:
"Bên đó sao rồi?"
"Đang rối như tơ vò. Chắc tầm mai là ông nội sẽ gọi anh về thôi, em cũng có được vài thứ hay ho lắm."
"Vài thứ hay ho?" - Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày.
"Có lẽ còn đặc sắc hơn những gì chúng ta trông đợi nữa. Nhưng mà hiện giờ chưa tiết lộ cho anh được."
"Sao cũng được, chỉ cần theo đúng kế hoạch thôi."
Quý Đông Nhiên định cúp máy, người bên kia vội hỏi:
"Phải rồi, chân của anh sao rồi?"
"Bác sĩ nói có thể phải phẫu thuật, nhưng phần trăm không nhiều." - Quý Đông Nhiên qua quýt đáp, cũng không để bên kia kịp nói gì thêm - "Vậy thôi, tôi cúp trước."
Anh không do dự kết thúc cuộc gọi, đầu óc bởi vì làm việc quá độ mà hơi đau, chỉ đành day day huyệt thái dương hòng giảm bớt. Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, bầu trời tối nay không có lấy nổi một ngôi sao, Quý Đông Nhiên di chuyển đến kệ sách, từ trong góc ở tầng thấp nhất lôi ra một cuốn cũ kỹ ố vàng, thuận tay mở ra liền thấy tờ giấy trắng tinh được gấp gọn gàng, dưới ánh đèn sáng, dòng chữ đen đậm lớn nhất đập thẳng vào mắt:
"Hợp đồng hôn nhân."