"Phải, tôi đang đi công việc, sao vậy? Nhớ tôi à?"
Lâm Kỳ vừa kết thúc buổi hẹn với đối tác không bao lâu đã gọi điện cho Ngụy Tuấn Thành đang làm ổ tận hưởng kỳ nghỉ ở quê nhà, kết quả không ngoài dự đoán, thằng nhóc kia vẫn đáng ghét như vậy, đến một lời hỏi thăm cũng tiếc với hắn. Lâm Kỳ không vui cúp điện thoại, lối rẽ phía trước chợt vang lên giọng đàn ông nói chuyện với nữ tạp vụ, nghe có vẻ gấp rút lắm:
"Tôi là thành viên ban quản trị đấy, chẳng lẽ không còn một phòng nào cho tôi?"
"Dạ thưa, hiện tại toàn bộ phòng trong khách sạn đều đã không còn rồi ạ... nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gì? Bạn tôi sắp không chịu nổi rồi đây này! Cô có tin tôi đuổi việc cô luôn không?"
"Hiện chỉ còn một phòng tình nhân duy nhất thôi ạ..."
"Càng tốt... không, ý tôi là cứ lấy phòng đó đi, tôi không kén chọn."
"Vậy... mời ngài theo tôi."
Lâm Kỳ nhướng mày, cái giọng quen thuộc mỗi lần gặp đều chọc hắn ngứa cả răng, nghe cách nói chuyện thì cũng đoán chắc là lại đang làm chuyện gì mờ ám rồi, nghĩ bụng, hắn đút hai tay vào túi quần lặng lẽ bước tới, quả nhiên thấy Quý Hạo Hiên đang khệ nệ đỡ một người kéo đi, với kinh nghiệm trong nghề Lâm Kỳ lập tức nhìn ra người kia đã bị bỏ thuốc.
"Thằng này vẫn khốn nạn như vậy."
Lâm Kỳ thầm mắng một tiếng, nhẹ nhàng bước theo ba người, tò mò rốt cuộc nhan sắc cỡ nào mà khiến tên khốn Quý Hạo Hiên sốt ruột đến nỗi bỏ thuốc như vậy, thật không giống tác phong bình thường của hắn ta chút nào.
"Đông... Nhiên... ưm..."
"Im lặng đi!"
Chưa cần cần đến ba bước, Lâm Kỳ đã được giải đáp thắc mắc trong lòng, thanh âm dịu ngoan gọi tên thằng bạn hắn thì còn ai vào đây ngoài thư ký cục cưng nhà Quý Đông Nhiên chứ. Ngay lúc Hạ An Vũ cất giọng gọi, cô tạp vụ cạnh bên cũng nghi hoặc nhìn qua khiến Quý Hạo Hiên sốt ruột vội bịt miệng cậu lại, sau đó trừng mắt nhìn cô cảnh cáo:
"Còn không mau dẫn đường."
"D... dạ..."
Hạ An Vũ mơ màng thấy mình bị dìu vào căn phòng hường phấn lúc chiều, đầu óc cậu giờ đây chẳng biết gì nữa, tùy ý để người ta bày bố.
"Đông... Nhiên? Là anh ạ?"
Quý Hạo Hiên thích thú nhìn vật nhỏ anh mình nuôi vô lực nằm trên giường, càng ngắm càng hiểu vì sao Quý Đông Nhiên lại nhanh chóng quên đi vị hôn thê xinh đẹp kia mà cưới người này, nếu hắn ta vấy bẩn cậu, thật tò mò khuôn mặt của anh khi biết chuyện.
"Ừ, là anh..."
Hắn ta cười đê tiện đáp lời, bàn tay vươn đến định mở nút áo sơ mi của Hạ An Vũ nhưng bị cậu chụp lại, giọng cậu khàn khàn nói:
"Không đúng, không phải Đông Nhiên..."
"Phải, tôi là Hạo Hiên, anh mau quên đi người anh tàn tật vô dụng kia của tôi đi, bây giờ chẳng phải chỉ có tôi giúp được anh thôi sao?"
"Tránh ra, đồ khốn!"
Hạ An Vũ tức giận mắng, nhưng dường như điều đó càng kích thích Quý Hạo Hiên, hắn ta cười gằn giật tung nút áo cậu, bàn tay lành lạnh mơn trớn lên lồng ngực, dù chịu tác dụng của thuốc khiến cơ thể nóng lên khi bị đụng chạm nhưng từ trong bụng dạ Hạ An Vũ lại dâng trào lên cơn buồn nôn khó chịu.
"Thằng chó..."
"A a a a!"
Chát!
Quý Hạo Hiên run rẩy rút bàn tay bị cắn đến chảy máu của mình, đôi mắt hắn ta ngùn ngụt lửa giận, không do dự tát mạnh vào mặt Hạ An Vũ làm đầu cậu ngoẹo sang một bên.
"Mẹ nó! Mày dám cắn tao!"
Cốc! Cốc! Cốc!
"Ai?"
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ngăn lại hành động tiếp theo của Quý Hạo Hiên, hắn ta khó chịu sẵn giọng hỏi, có tiếng người lễ phép đáp lại:
"Thưa ngài, tôi phục vụ rượu vang ạ."
"Tao không có gọi!"
"Rượu này đã thanh toán rồi ạ, dùng để trợ hứng rất tốt."
Lời này không giống như lời một nhân viên khách sạn sẽ nói, nhưng đầu óc Quý Hạo HIên đã bị chọc giận không suy nghĩ được gì nữa, lập tức bị nó hấp dẫn. Hắn ta liếc nhìn người bị đánh đến đờ đẫn dưới thân, khẽ nhếch một nụ cười, cởi cà vạt ra trói hai tay Hạ An Vũ vào giường rồi mới trèo xuống ra cửa.
"Đưa..."
Bốp!
Vừa ló đầu ra còn chưa kịp nói dứt câu đã bị một nắm đấm ngay giữa mặt làm cho lảo đảo ngã hẳn ra, Quý Hạo Hiên nhìn bàn tay bịt chỗ đau, chỉ thấy một màu đỏ đến chói mắt.
"Làm cái... Là mày!"
Lâm Kỳ từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như thể đang nhìn một thứ dơ bẩn gì đó, trầm giọng nói:
"Là tao? Lâu quá không gặp. Mày lại ngứa đòn rồi đúng không?"
"Đồ khốn! Đây là chuyện riêng của tao!"
Quý Hạo Hiên lòm còm muốn bò dậy, lại bị Lâm Kỳ đạp thêm một đạp ngã lăn ra, hắn cười khẩy nói:
"Chuyện riêng gì của mày? Chuyện mày định cưỡng bức anh dâu? Tao thấy mẹ con nhà mày đúng thật là muốn trở về khu ổ chuột sống thật rồi." - Lâm Kỳ cúi người xuống nắm lấy cổ áo hắn ta xách lên, giọng điệu ác độc cảnh cáo - "Mau bò khỏi chỗ này, nếu không đến xe lăn mày cũng không ngồi được đâu."
"Mày đợi đó!"
Dù cứng miệng nhưng hắn ta thật sự bò khỏi cửa, bởi lẽ đây không phải lần đầu hắn ta đối diện với Lâm Kỳ thế này, trong ấn tượng của hắn ta, so với một Quý Đông Nhiên lúc nào cũng tỏ vẻ điềm đạm thì Lâm Kỳ lại là một tên điên chính hiệu.
Chờ cho gót giày của tên đốn mạt nào đó khuất khỏi tầm mắt rồi Lâm Kỳ mới bước vào trong phòng, cảnh xuân trên giường lập tức khiến hắn phải lùi lại ngay lập tức.
Thuốc Quý Hạo Hiên hạ cho Hạ An Vũ đang phát huy tác dụng dữ dội, cả người cậu khô nóng, khó chịu cựa quậy không ngừng, miệng vô thức rên rỉ thành tiếng.
"Chậc... thằng chó đó còn hạ liều mạnh."
Lâm Kỳ lẩm bẩm mắng, định quay trở ra chờ đợi, nhưng vừa xoay người đã bị ánh mắt âm trầm của ai đó dọa cho giật mình.