"Em muốn ăn gì?
Quý Đông Nhiên vừa lật menu vừa hỏi, nhưng đối diện lại chẳng có hồi đáp nào, anh ngẩng đầu lên nhìn, Hạ An Vũ không biết đã thả hồn mình trôi theo con sóng nào rồi.
"Cảnh đẹp lắm sao?" - Quý Đông Nhiên gõ bàn mấy cái đánh tỉnh cậu.
Hạ An Vũ giật mình, vội vàng đưa tầm mắt về lại thực đơn ấp úng đáp:
"Cũng... cũng được ạ... anh gọi gì vậy?"
"Tôi đang hỏi em đó." - Quý Đông Nhiên nói - "Suy nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?"
"Không có, để em xem."
Hạ An Vũ lảng tránh câu hỏi của Quý Đông Nhiên, bắt đầu nghiêm túc chọn món, Quý Đông Nhiên cũng không gặng hỏi nhiều, mục đích anh dẵn cậu đi đến đây là để thư giãn, hơn nữa tình trạng Hạ An Vũ thường xuyên ngơ ngẩn không phải mới đây, nếu muốn cậu sẽ nói.
Nhà hàng này của Lâm Kỳ là một nhà hàng ven sông khá mát mẻ, thức ăn đều là loại tươi mới nhập từ trang trại nhà hắn, Hạ An Vũ cảm thấy không khí rất tích hợp để ăn lẩu, nhưng sợ ăn không hết nên do dự một lúc lâu.
"Có loại nhỏ nữa, em cứ gọi đi, nếu thật sự ăn không hết thì mang về."
Quý Đông Nhiên nhìn ra tâm tư của thư ký nhà mình sau khi cậu đã xem lại trang lẩu đến lần thứ năm, Hạ An Vũ bị điểm trúng tim đen liền ngại ngùng cười nói:
"Vậy... vậy một phần lẩu cá này đi."
Quý Đông Nhiên gọi phục vụ, ngoại trừ nồi lẩu của Hạ An Vũ gọi còn thêm vài món khác nữa.
"Mình uống nước gì ạ?" - Phục vụ sau khi xác nhận lại các món ăn liền hỏi.
"Mang bia đi."
Hạ An Vũ trợn mắt không tin được nhìn Quý Đông Nhiên, chờ khi phục vụ đi rồi cậu mới nhỏ giọng hỏi:
"Không phải anh không dùng chất kích thích được sao?"
"Chỉ một chút thôi không sao đâu." - Quý Đông Nhiên cười nói - "Em uống cùng tôi nhé. Bia này nhẹ lắm, không say được đâu."
"Vâng... vâng ạ..."
Hạ An Vũ không từ chối, không khí ở đây đúng là không có chút men say thì tiếc thật.
Thức ăn rất nhanh được dọn lên, Quý Đông Nhiên dẻ một miếng cá chiên xù gắp cho Hạ An Vũ ăn thử trước, cậu gật gù bỏ vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt quẩn quanh đầu lưỡi làm đôi mắt cậu sáng lên.
"Ngon không?"
Quý Đông Nhiên thích nhất là nhìn dáng vẻ cậu lúc ăn ngon, hạnh phúc đến nỗi anh cảm thấy chỉ cần nhìn cậu ăn thôi cũng no rồi.
"Ngon lắm." - Hạ An Vũ phấn khích trả lời, nhanh chóng gắp lại một miếng cho anh - "Anh cũng ăn thử đi."
Đôi đũa gắp miếng cá bóng bẩy đưa tới, Quý Đông Nhiên không kịp cho nó đặt vào chén anh mà trực tiếp há miệng ăn luôn.
"Ngon thật, cảm ơn em."
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên nhìn khuôn mặt bị ghẹo đến đỏ bừng, Hạ An Vũ lúng túng không nhớ phải rút đũa về, nhưng lại chẳng thể trách móc anh được, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng thật nhỏ.
"Yo, chồng chồng son ghé cái quán tồi tàn của tôi đấy à?"
Ăn được một lúc thì bóng dáng thiếu đứng đắn quen thuộc xuất hiện, hôm nay hắn mặc áo sơ mi hoa đỏ nổi bật nước da trắng nõn, nút không cài hết để lộ phần ngực hững hờ phối cùng trang sức bạc lấp lánh.
"Rảnh rỗi vậy? Cứ tưởng chú đang sức đầu mẻ trán với người mới."
Quý Đông Nhiên thấy hắn nhưng vẫn bình thản vừa dẻ cá lựa xương cho Hạ An Vũ vừa cất giọng tùy ý hỏi han.
"Hôm nay phải dẫn người mới đi gặp chủ đầu tư này, phiền chết đi được, mặt cứ như con cá chết."
Lâm Kỳ bất mãn đáp, sau đó kéo ghế ngồi cảnh Hạ An Vũ cười cười bắt chuyện với cậu:
"Sao hả em dâu? Ngon không? Nhận xét đàng hoàng để anh làm giàu nào."
"A... dạ ngon lắm ạ."
Hạ An Vũ vẫn có chút không thích ứng với tính cách nhiệt tình của Lâm Kỳ lắm, lúc hắn gác tay lên vai mình thì hơi cứng người lại.
"Uầy, ngại ngùng thấy cưng vậy, thảo nào Đông Nhiên lại chết mê chết mệt."
Lâm Kỳ thích thú nhìn dáng vẻ bối rối của Hạ An Vũ, ngón tay không nhịn được định chọc vào má cậu.
"Chẳng phải bảo bận sao?"
Chất giọng trầm trầm không vui khiến hắn dừng lại động tác, bĩu môi nhìn bình giấm to đùng đối diện, nhún nhún vai nói:
"Dù sao tổng giám đốc tập đoàn K cũng cất công đến đây, chỉ muốn đích thân tiếp đón thôi mà."
Hắn cợt nhả cười cười, điện thoại trong túi lại đổ chuông, Lâm Kỳ nhìn ba chữ hiện trên màn hình, thở hắt một hơi bắt máy:
"Alo."
"Anh còn không về là tôi xử lão già này đấy!" - Người ở đầu dây bên kia cố kìm lại giọng nói, nhưng vẫn nghe ra được hắn ta không đang rất tức giận.
"Biết rồi, về liền. Cố mà nhịn đi."
Lâm Kỳ tắt máy, còn hung dữ trừng một cái, sau đó đứng dậy tự rót cho mình một ly bia nâng lên:
"Cạn một ly lấy tinh thần về làm việc."
Quý Đông Nhiên cũng thoải mái nâng ly với hắn, chờ kẻ phiền phức mau đi khỏi trả lại bàn ăn yên tĩnh cho anh và thư ký nhỏ.
"Thật ra em luôn tự hỏi làm sao cả hai người quen nhau được vậy?"
Hạ An Vũ nhìn theo hướng Lâm Kỳ vừa rời đi, không nhịn được hỏi ra thắc mắc bấy lâu trong lòng mình. Quý Đông Nhiên bị câu hỏi của cậu chọc cười, nhưng vẫn chậm rãi kể cho cậu nghe:
"Lâm Kỳ là con của một họ hàng bên ngoại tôi, lúc nhỏ khi cả gia đình tụ tập ở nhà lớn thì gặp nhau, nếu so với mấy đứa nhóc khác trong dòng họ, tôi lại hợp tính cậu ta, sau này cả hai lại cùng học chung cấp ba nên càng thân hơn."
"Ò..."
Hạ An Vũ chọt chọt miếng cá trong chén nhỏ giọng hỏi:
"Vậy anh thích nói chuyện với cậu ấy hơn với em à?"
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Quý Đông Nhiên nhìn sắc mặt đột nhiên không vui của cậu, trong lòng có chút buồn cười nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại. Hạ An Vũ lúng liếng nhìn anh, tiếp tục lầm bầm:
"Thì Lâm Kỳ vui vẻ như vậy, nhất định sẽ làm anh vui hơn, chưa kể hai người còn là bạn từ nhỏ nữa."
"Cũng là họ hàng của tôi."
Quý Đông Nhiên nhắc lại, Hạ An Vũ tất nhiên vẫn nhớ, cậu cũng biết thái độ bây giờ của mình trông trẻ con lắm, nhưng vẫn buồn bực trả lời anh:
"Biết rồi."
Quý Đông Nhiên có chút bất đắc dĩ, anh đặt con tôm đã bóc vỏ vào trong chén cậu rồi khẽ gọi:
"An Vũ."
"Ừm, em nghe..." - Hạ An Vũ nhai nhai con tôm hờ hững đáp.
"Em ghen à?"
Quý Đông Nhiên dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi, Hạ An Vũ lại bị câu nói ấy làm cho cả mặt đỏ, gió từ sông thổi vào chẳng làm dịu nổi đầu óc nóng bừng của cậu, miệng lắp bắp lung tung nói:
"Anh... anh... không... em..."
"Tôi cũng không thích em trò chuyện vui vẻ cùng người khác." - Quý Đông Nhiên tiếp lời.
Hạ An Vũ sững lại, trong đầu nhớ đến tấm ảnh kia, không hiểu sao lại hỏi anh:
"Tại sao ạ?"
Quý Đông Nhiên không trả lời, tiếp tục gắp đồ ăn vào chén cậu.
Cả hai kết thúc bữa ăn sớm hơn dự định, lúc Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên ra bãi đậu xe, không gian yên tĩnh xung quanh làm lòng cậu chập chùng nghĩ đủ điều, bầu trời đêm của thành phố hôm nay không có sao, Hạ An Vũ bỗng thấy mờ mịt khi nhìn vào nó.
"Anh có biết thích là gì không?"
Cậu cất giọng hỏi, cứ nghĩ chẳng ai nghe được nhưng Quý Đông Nhiên trầm giọng đáp lại:
"Đã có rất nhiều định nghĩa về thích một ai đó trên đời này, quan trọng vẫn là tự trong trái tim em tìm được đáp án. Khi ở bên người đó, em cảm thấy thế nào?"
"Rất vui ạ." - Hạ An Vũ thành thật đáp.
"Lúc làm chuyện thân mật thì sao? Có sợ không?"
Hạ An Vũ hơi đỏ mặt, lắc nhẹ đầu nói:
"Không ạ."
"An Vũ, lên đây."
Quý Đông Nhiên gọi cậu, Hạ An Vũ giống như bị anh dẫn dắt, buông tay nắm vòng lên trước rồi khuỵa một chân xuống nhìn anh, trái tim hồi hộp đập mạnh trong lồng ngực.
Quý Đông Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây ngốc của cậu, bàn tay anh nhẹ nhàng mơn trớn gò má trơn bóng, chạm qua mi mắt rồi chầm chậm cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi đang hơi hé mở.
"Có sợ không?"
Hạ An Vũ đơ người ra, nơi ấy giống như bị đàn kiến bâu vào cắn xé, nóng rẫy, khô khốc.
"Có biết thích là gì không?" - Quý Đông Nhiên vẫn tiếp tục hỏi.
Hạ An Vũ mơ màng trả lời anh:
"Cho em thêm thời gian suy nghĩ được không?"
Quý Đông Nhiên cười cười xoa đầu cậu:
"Được, nếu không đủ thì lấy thêm thời gian của tôi nữa."