Hạ An Vũ tranh thủ vừa soạn quần áo vừa gọi điện nói chuyện với mẹ mình.
"Vậy là ngày mai hai đứa cùng về luôn à?"
"Dạ đúng rồi, mẹ thích ăn gì không để mai con mua luôn cho."
Nhã Vân đầu dây bên kia nghe được giọng con trai mình tràn ngập vui vẻ, bà cười cười đáp:
"Về là được rồi, phải là mẹ hỏi con với Đông Nhiên có muốn ăn gì không để mẹ nấu."
Hạ An Vũ nghĩ một chút, cậu cảm thấy mẹ mình nấu món nào cũng ngon cả.
"Canh chua đi mẹ, chắc chắn anh Nhiên sẽ thích lắm. Con chưa thấy ai nấu món đó qua mẹ cả."
"Biết rồi." - Nhã Vân được khen cười tươi đến mang tai - "Mà Đông Nhiên đâu rồi?"
"Thì ảnh ở..."
Hạ An Vũ vừa định nói Quý Đông Nhiên đang ở phòng anh nhưng chợt nhớ ra người thân không ai biết chuyện bọn họ ngủ riêng kia vội ngưng bật lại, Nhã Vân đầu bên kia khó hiểu hỏi lại:
"Ở?"
"Ở phòng sách ạ, dạo này công ty bận lắm... haha..."
Hạ An Vũ cười khan đáp, Nhã Vân "à" một tiếng tỏ ý đã hiểu, sau đó dặn dò con trai:
"Con phải chú ý chồng mình một chút, nó vốn dĩ đã... ầy... nói chung làm việc quá độ cũng không tốt. Chờ hai đứa về đây mẹ sẽ cho bình rượu thuốc gia truyền nhà Chương Thất, ông ấy còn hướng dẫn mẹ cách xoa bóp nữa, biết đâu có hy vọng."
"Dạ..."
Hạ An Vũ hơi ỉu xìu đáp một tiếng, Nhã Vân lập tức nói thêm an ủi cậu:
"Cứ cho là không đi lại bình thường được đi, nhưng chắc chắn sẽ tốt cho nó. Trước đây mẹ săn sóc ba con ở bệnh viện, bác sĩ cũng dặn mẹ thường xuyên phải xoa bóp cho ông ấy để tránh các cơ phía dưới bị teo lại."
Hạ An Vũ nhớ đến đôi chân của Quý Đông Nhiên lần trước liền làm cậu đau lòng không thôi, nghe Nhã Vân nói vậy lập tức sốt sắng hỏi:
"Thật ạ?"
"Thật..."
Hai mẹ con luyên thuyên một hồi mới cúp máy, Hạ An Vũ cũng xếp xong quần áo, cậu vươn vai một cái, chợt nhìn thấy đống sách trên tủ đầu giường, lúc này mới nhớ ra lần trước định mang về đọc thử nhưng bởi vì bận rộn mà quên mất nó.
"Đọc một chút rồi ngủ cũng được."
Hạ An Vũ với tay tùy tiện rút ra một quyển, cậu có một tật xấu, nếu ngày hôm sau không phải đi làm thì tối đó thường sẽ thức muộn hơn thường ngày.
"Gì vậy?"
Hạ An Vũ phát hiện trong quyển sách dường như có kẹp gì đó, tò mò mở ra nhìn thử, nhưng thứ trước mắt lại khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Đây là... anh ấy?"
Hạ An Vũ cầm tấm ảnh có phần cũ kỹ lên ngắm nghía, trong hình là Quý Đông Nhiên còn khá trẻ đang đọc tờ thông báo trên tay, có vẻ là bị chụp trộm. Cậu cười khúc khích nghĩ hóa ra tổng giám đốc cũng từng tràn ngập hương vị thanh xuân như vậy sao.
Hạ An Vũ định cất ảnh đi, chợt bóng dáng màu đỏ nho nhỏ lọt vào khung ảnh khiến cậu khựng lại.
"Chẳng phải là mình sao?"
Hạ An Vũ nhíu mắt quan sát kỹ một hồi liền khẳng định chắc nịch, bởi lẽ trông máy tính Quý Đông Nhiên lưu giữ cũng toàn hình ảnh cậu mặc chiếc áo này chạy tới chạy lui ở lễ hội khoa. Cậu bắt đầu xoắn xít, rốt cuộc tại sao anh ấy lại lưu giữ lắm hình của cậu đến thế, hay đây là ảnh của người đi cùng, nhưng cũng đã qua mấy năm rồi, đâu có lý nào Quý Đông Nhiên lại vẫn còn giữ nó, thậm chí lưu thành một tệp riêng trong máy tính cá nhân như vậy.
Đầu óc Hạ An Vũ trở nên rối loạn một mảnh, trái tim giống như có ai đó gõ mạnh vào liên tục. Cậu với tay lấy cái gối bên cạnh rồi ôm nó lăn lộn một hồi, cuối cùng thở dài tự hỏi:
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?"
Dưới ánh sáng đèn soi vào, Hạ An Vũ nhìn thấy có gì đó lờ mờ hiện lên trên bức ảnh, hóa ra ở phía sau còn có bút tích được viết nguệch ngoạc để lại.
5.9.20xx
Bức ảnh duy nhất chụp cùng em.
Sau này nhất định sẽ cưới em.
Dòng cuối cùng bị một nét mực xanh thẫm gạch ngang qua, cái vài chữ bị nhòe đi bởi vài vết nước lạ, sau đó là dòng chữ đỏ au được viết bên dưới.
Không được nữa rồi.
Hạ An Vũ thẫn thờ đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, dù chúng chỉ là thứ vô tri in trên trang giấy trắng nhưng lại khiến lòng cậu nặng đến lạ.
"Tại sao lại không được nữa? Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi đấy ư?"
Cậu tự mình lẩm bẩm câu hỏi đó trong vô thức, không biết từ lúc nào khóe mắt hoe đỏ chảy một dòng lệ thấm ướt gối.
Dáng vẻ Quý Đông Nhiên bình tĩnh ngồi ở quán cafe chờ đợi cậu, sau đó bình tĩnh đưa ra tờ hợp đồng ký kết chỉ xin cậu giả vờ bên anh một năm thôi, tiếp đến là những lần dù không vui mà cũng không dám nói với cậu, hay thậm chí là sự yếu ớt tựa vào cậu mỗi lần muốn di chuyển. Hạ An Vũ không biết được cảm xúc lúc ấy của Quý Đông Nhiên là thế nào, liệu có tuyệt vọng như dòng chữ cuối cùng anh viết ra hay không, nhưng cuối cùng cậu cũng biết hóa ra không phải sự ảo tưởng, không phải tình cờ hay vì phép lịch sự, hóa ra Quý Đông Nhiên thật sự thích cậu.