"Cái gì? Chú giỡn hả?"
Trong nhà hàng hạng sang của thành phố vang lên tiếng người lớn giọng kinh ngạc với chuyện vừa nghe được khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng hắn. Quý Đông Nhiên đối với phản ứng của Lâm Kỳ như chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra, cực kỳ bình tĩnh cắt miếng thịt mọng nước cho vào miệng ăn.
Lâm Kỳ cũng phát hiện bản thân có hơi quá khích, hắn hắng giọng một cái nhỏ tiếng hỏi lại lần nữa:
"Vậy là chú thật sự lừa người ta về tay rồi?"
"Không phải lừa, là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, hơn nữa hợp đồng chỉ có một năm." - Quý Đông Nhiên sửa lời hắn.
Lâm Kỳ bĩu môi không tin nhìn anh nói:
"Chú nghĩ chúng ta chơi với nhau bao lâu rồi? Chuyện chú năm bao nhiêu tuổi mới hết tè dầm ông đây còn biết. Có con khỉ mà tôi tin chú sau một năm sẽ thả người. Chú có biết cái bản mặt chú lúc bảo người chú cưới là Hạ An Vũ nó gian thế nào không?"
Quý Đông Nhiên không đáp, vẫn giữ bộ dạng bình thản liêm chính, Lâm Kỳ lại nói thêm:
"Với cái dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cậu ta lúc nãy tôi đảm bảo sớm muộn gì cũng bị cái thằng già như chú lừa bán mà vẫn giúp chú đếm tiền." - Hắn chống cằm cười cười hỏi anh - "Sao rồi, nhìn là biết đã ăn được ngọt ngào không ít nhỉ?"
"Cả hai đều tự nguyện, tôi không ép em ấy."
Lâm Kỳ giống như nghe được chuyện cười, hắn uống một hớp rượu vang rồi cất tiếng:
"Vậy là thật sự sơ múi con người ta rồi. Haha, biết ngay mà, cái trò giả đáng thương rặt một khuôn mẹ truyền con nối..."
"Thằng nhóc chú phụ trách sao rồi? Thấy chú có vẻ bận hơn mọi khi?"
Quý Đông Nhiên bị hắn nói xấu đến có chút phiền liền đánh lái sang chuyện khác, ngay lập tức khuôn mặt vui vẻ xụ lại đáp:
"Nếu không phải vì nể mặt Ngụy Chương tôi đã không nhậ..."
"Ngụy Chương?" - Quý Đông Nhiên nhíu mày nhìn hắn - "Chẳng phải nói không muốn dây dưa rồi sao?"
Lâm Kỳ biết mình lỡ miệng, chột dạ tìm cách giải thích:
"Hầy, dù sao cũng là bạn đại học, người ta cũng đâu làm gì có lỗi với tôi, tự nhiên tránh mặt đã không hay rồi, đằng này cậu ta còn chủ động tìm tôi nhờ vả mà..."
"Kỳ, cậu ta đã có gia đình rồi."
Lời nhắc nhở của Quý Đông Nhiên khiến Lâm Kỳ không nói tiếp được nữa, bả vai hắn khẽ chùng xuống nhỏ giọng nói:
"Thì tôi cũng có quấy rầy cậu ta đâu."
Quý Đông Nhiên không nói gì thâm thâm nhìn hắn ta, Lâm Kỳ bị nhìn đến mất tự nhiên bực bội càm ràm:
"Biết vậy chẳng đến tìm chú. Ăn bữa ăn thôi cũng phiền phức đến vậy."
Sau khi kết thúc bữa ăn rời khỏi nhà hàng, Lâm Kỳ nhận được một cuộc gọi, Quý Đông Nhiên quan sát sắc mặt hắn liền đoán được chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt.
Lâm Kỳ tiễn Quý Đông Nhiên lên xe rồi định tự mình bắt taxi đi, Quý Đông Nhiên bên trong đột nhiên gõ "cộc cộc" lên kính mấy cái ý gọi hắn, Lâm Kỳ cúi xuống tò mò chờ đợi, Quý Đông Nhiên cất giọng nói:
"Nếu thấy không ổn thì cứ đá đi như mọi khi đi, chẳng phải đây là tác phong của quản lý hạng A à?"
Lâm Kỳ thoáng nhướng mày lên một cái, đoạn giơ ngón cái lên với anh cười đáp:
"Ok, cảm ơn chú đã nhắc nhở."
Lúc Quý Đông Nhiên trở về công ty thì vẫn còn mười lăm phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa, anh bấm thang máy lên tầng, khi đi ngang qua phòng thư ký thì đưa mắt nhìn một chút, xác nhận không có ai trong đó liền nhanh chóng trở về phòng mình mở cửa vào buồng trong, khung cảnh trước mắt khiến gương mặt anh phủ lên một tầng dịu dàng mà chính bản thân anh cũng không phát hiện.
Rèm cửa sổ đã được kéo lại làm căn phòng trở nên hơi tối, Hạ An Vũ nằm trong ổ chăn, dường như có chút lạnh nên cậu hơi co người một chút, hơi thở đều đều ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Quý Đông Nhiên im lặng ở bên giường ngắm nhìn Hạ An Vũ, kìm không được vươn tay vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán cậu.
"Anh đừng sợ! Em sẽ bảo vệ anh mà huhu..."
Hình ảnh nhỏ xíu cố gắng ôm lấy anh trong đêm mưa ở khu rừng tối đen như mực, rõ ràng sợ hãi là thế nhưng vẫn cố gắng an ủi đối phương.
Reng! Reng! Reng!.
||||| Truyện đề cử: Khoe Vợ Hằng Ngày |||||
"Ư..."
Âm báo của điện thoại đánh thức Hạ An Vũ, cậu mơ màng mở mắt ra, chẳng ngờ lại thấy ngay khuôn mặt đẹp trai của tổng giám đốc nhà mình.
"Anh về rồi ạ?"
"Ừ, ngủ ngon không?"
"Dạ..."
Hạ An Vũ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu cứ tưởng mình nằm mơ nên thoải mái cọ cọ vào bàn tay Quý Đông Nhiên, cho đến khi nhiệt độ chân thực kèm giọng nói êm ái kia vang lên bên tai mới khiến cậu khựng lại, ngơ ngác ngẩng lên nhìn lần nữa người bên cạnh. Quý Đông Nhiên không hiểu sao thư ký nhà mình lại trưng ra khuôn mặt trông ngốc như vậy, anh xoa xoa đầu cậu cất tiếng hỏi:
"Sao vậy? Khó chịu?"
"Không... không có..." - Hạ An Vũ né tránh ánh mắt anh, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên nhỏ giọng nói - "Anh về khi nào vậy ạ?"
"Mới về thôi, có mua cho em một phần bánh ngọt này, dậy rồi thì mang về phòng ăn đi." - Quý Đông Nhiên giơ hộp nhỏ trên tay lên.
Hạ An Vũ lung tung gật đầu, cậu cùng Quý Đông Nhiên rời khỏi buồng ngủ, lúc đẩy anh đến bàn làm việc, ánh mắt vô thức ngó vào máy tính của anh, trái tim không tự chủ được đập nhanh hơn.
"Được rồi, cảm ơn em..."
Quý Đông Nhiên cất giọng cảm ơn nhưng mãi chẳng thấy người phản hồi gì, anh nghiêng đầu nhìn thử thì thấy cậu đang ngẩng người nhìn vào màn hình đen kịt của máy tính, Quý Đông Nhiên cất tiếng gọi thử:
"An Vũ?"
"Dạ... à, vậy em về phòng..."
Hạ An Vũ giật mình vội vàng buông tay nắm ra rối rít chạy về phòng mình, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội hơn nhớ đến chuyện lúc trưa.
Trưa nay khi ăn xong cùng mọi người, Hạ An Vũ nghe lời Quý Đông Nhiên định vào buồng trong nghỉ ngơi. Lúc đi ngang qua máy tính anh lại phát hiện màn hình vẫn còn sáng, Hạ An Vũ nghĩ Quý Đông Nhiên chắc là quên tắt, muốn qua tắt giúp anh, tuy nhiên di chuột giữa chừng thì nhớ đến tệp hình ảnh tối hôm qua.
Cậu nuốt khan một cái, run rẩy bấm vào thư mục kia. Hạ An Vũ cứ ngắt ngứ ở đấy mãi, cậu biết mình đang làm sai, nhưng không hiểu sao lại không dừng lại được, cứ thế cuối cùng vẫn mở nó ra.
Từng tấm hình đủ loại xuất hiện trước mắt, chính diện có, góc nghiêng có, chắc phải hơn trăm tấm. Hạ An Vũ nhìn chiếc áo đỏ quen thuộc một hồi, hóa ra là áo tình nguyện viên cho buổi hoạt động ngoại khóa của khoa, lúc ấy có đón tiếp vài anh chị sinh viên từ nhiều trường khác đến giao lưu. Hạ An Vũ vừa lướt vừa cố gắng tìm lại xem Quý Đông Nhiên ở đâu trong ký ức mình năm đó, nhưng ngặt nỗi không nhớ được gì, bởi lúc ấy cậu bận đến đầu đầy mồ hôi, gần như cả ngày không ngồi được chút nào.
"Nhưng sao anh ấy lại lưu ảnh mình nhiều như vậy?"
Hạ An Vũ tự hỏi, rõ ràng cả hai đều có quen biết nhau từ thời nhỏ xíu theo lời kể của phụ huynh, Quý Đông Nhiên đâu cần phải như kẻ biến thái lén chụp nhiều ảnh của cậu đến thế, chỉ cần đi qua chào hỏi rồi hai anh em có thể vô tư trò chuyện thậm chí chụp vài bức lưu niệm cùng nhau cơ mà.
Hạ An Vũ bị mớ suy nghĩ đó làm cho đau cả đầu, chỉ đành thở dài chui vào buồng trong ngủ cho lại sức, cậu nghĩ chắc chắn Quý Đông Nhiên nhất định có lý do riêng của mình, dù có ra sao thì cậu vẫn chọn tin tưởng anh.