Quý Đông Nhiên vừa mở cửa bước vào lập tức đã bị một mùi thơm nức mũi kèm tiếng cười nói rôm rả vọng ra từ trong bếp, anh ra hiệu cho tài xế đừng phát ra tiếng động lớn, lặng lẽ tự mình đẩy xe lăn vào trong xem thử.
"Dì xem, cà rốt hình hoa con cắt có đẹp không?"
"Chưa đạt, con cắt méo rồi."
"Cũng được mà..."
Toàn bộ gian bếp tràn ngập ánh sáng của căn nhà xa hoa, Hạ An Vũ cười vui vẻ cùng dì Lan nấu nướng với nhau, cảnh tượng trước mắt khiến Quý Đông Nhiên sững lại đôi chút, căn nhà vắng vẻ lạnh lẽo bình thường bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
"Thơm thật, hai người nấu món gì vậy?"
Giọng nói của Quý Đông Nhiên vang lên khiến hai người trong bếp dừng động tác, Hạ An Vũ vội buông đồ trong tay ra, tùy tiện chùi chùi vào tạp dề rồi bước sang chỗ anh hỏi:
"Anh về khi nào vậy? Sao không chịu lên tiếng gì hết?"
"Mới về thôi, em biết nấu ăn à?"
"Một chút ạ..."
Hạ An Vũ vừa trả lời vừa định đẩy anh về chỗ sofa trong phòng khách, Quý Đông Nhiên liền nói:
"Để anh tự làm, vào phòng thay đồ đã, em với dì cứ tiếp tục đi."
"A... vậy để em giúp anh..."
"Hửm? Em muốn giúp tôi thay đồ?" - Quý Đông Nhiên nhướng mày hỏi.
Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ bừng mặt không biết phải làm sao, cậu vội lắc lắc đầu xua tay đáp:
"Không... ý em là... giúp anh... giúp anh đến phòng thôi..."
"Ừm, tôi biết rồi."
Hạ An Vũ bỗng nhận ra mình lại bị cấp trên chọc ghẹo lần nữa, trong lòng không khỏi có hơi hậm hực, sao trước kia cậu không biết Quý Đông Nhiên lại thích trêu ghẹo người khác như vậy.
"Em ở ngoài bếp với dì, có gì anh gọi nha."
Quý Đông Nhiên gật đầu với cậu một cái tỏ ý đã hiểu nhưng mãi chẳng thấy Hạ An Vũ chịu đi, anh ngạc nhiên hỏi:
"Muốn giúp tôi thay đồ à?"
"Không... em chỉ... em chào anh ạ!"
Hạ An Vũ bị anh nói đến ngớ người, cậu vốn dĩ chỉ định đợi Quý Đông Nhiên vào trong rồi giúp anh đóng cửa lại luôn, cuối cùng chẳng biết phải đáp thế nào đành vội vàng đóng sầm cửa lại sau khi đã cúi chào tận hơn chín mươi độ với anh.
Cánh cửa vừa đóng sập lại, khóe miệng của Quý Đông Nhiên cong lên, anh không nhịn nổi mà cười ra tiếng, không nghĩ đã làm việc cùng em ấy gần nửa năm rồi vậy mà vẫn không nhìn được hết dáng vẻ đáng yêu này.
Thức ăn vừa dọn lên thì Quý Đông Nhiên cũng đã thay xong một bộ đồ khá mát mẻ, mái tóc bình thường được vuốt keo gọn gàng nay cũng tùy ý xõa ra che khuất trán. Hạ An Vũ nhanh chóng giúp anh ngồi vào bàn ăn, còn chu đáo xới luôn một bát cơm đầy không kịp để dì Lan trở tay.
"Ầy, con bới hơi nhiề..."
Dì Lan nói giữa chừng liền nhận được ánh mắt ra hiệu của Quý Đông Nhiên, bà nhanh chóng im lặng để Hạ An Vũ vẫn đang lắng tai nghe một bụng thắc mắc:
"Sao ạ?"
"Không, dì nói hôm nay nấu nhiều món ngon, cậu chủ xem, đa phần cậu Vũ nấu cả đấy, rất ngon!"
"Tôi cũng thấy vậy."
Quý Đông Nhiên liếc sơ qua bàn ăn, đều là các món gia đình quen thuộc, một mặn một rau cùng một tô canh chua nóng hổi. Hạ An Vũ được khen liền vui vẻ nói:
"Chỉ là mấy món đơn giản thôi, với canh không phải em nấu, nhưng em chịu trách nhiệm cắt cà chua mang đi rửa."
Hạ An Vũ nói xong tay đã dẻ ít thịt cá, còn cẩn thận lựa xương rồi gắp cho Quý Đông Nhiên ăn thử. Quý Đông Nhiên cũng không ngại gật gù khen thêm vài câu khiến cậu ngượng ngùng, nhưng quả thật anh có vẻ rất thưởng thức mấy món cậu nấu.
Cơm nước xong xuôi Hạ An Vũ bị dì Lan đuổi ra khỏi bếp khi cậu đang cố tranh rửa chén, đang mãi dùng dằng bỗng nghe Quý Đông Nhiên gọi một tiếng:
"An Vũ."
"Dạ?" - Hạ An Vũ ngớ người quay lại nhìn anh - "Anh gọi em ạ?"
"Đi dạo với tôi một lát không?"
"Dạ được."
Khu biệt thự của Quý Đông Nhiên là một trong những dự án của công ty mẹ bên Hàn, hiện tại vẫn đang trong quá trình xây dựng. Đối tượng nhắm đến của nơi này là các gia đình giàu có có người già hoặc người gặp vấn đề trong việc di chuyển, cho nên tất cả các căn trong đây đều có hệ thống thang máy chứ không riêng gì căn của Quý Đông Nhiên.
Lúc hai người họ ra khỏi nhà đã hơn mười hai giờ trưa, mặc dù vậy không khí vẫn rất mát mẻ, cả một thảm thực vật xanh phủ rợp khiến Hạ An Vũ cảm thấy còn thoải mái hơn cả ở nhà.
Quý Đông Nhiên cảm nhận được Hạ An Vũ hít một hơi thật sâu có vẻ rất khoang khoái, anh nhẹ giọng hỏi:
"Em thích nơi này không?"
"Dạ thích." - Hạ An Vũ thật tình đáp - "Em chưa có thời gian đến quan sát dự án này nhiều, không ngờ nó lại đẹp đến như vậy."
"Dù sao cũng là dự án tâm huyết của ba tôi, tôi cũng chỉ cố gắng phát triển nó theo hướng tốt nhất thôi."
"Hẳn phải có chuyện gì thì bác trai mới thích dự án này như vậy?"
Quý Đông Nhiên không đáp, khuôn mặt thoáng chốc trầm lại, mà Hạ An Vũ cũng chỉ ngẫu nhiên hỏi vu vơ nên không có để bụng, tiếp tục đẩy anh đi về phía trước.
Bọn họ tiến vào một con đường có dàn dây leo xanh mượt cùng dãy ghế nghỉ chân, Quý Đông Nhiên ước chừng thời gian thấy Hạ An Vũ đã đẩy mình cũng hơi lâu rồi liền nói:
"Ra đằng trước ngồi nghỉ đi."
"Dạ được." - Hạ An Vũ rất thoải mái tìm đại một cái ghế trống, sau khi lau sạch sẽ mới quay qua cười hì hì với anh - "Để em đỡ anh."
"Không cần, em ngồi đi, tôi ngồi đâu cũng được mà." - Quý Đông Nhiên lắc đầu từ chối.
"Sao lại không cần, em cần." - Giọng điệu Hạ An Vũ bỗng trở nên có chút bướng bỉnh - "Ngồi như vậy khó nói chuyện lắm."
"Tôi xoay lại đối diện em là được."
"Như vậy thì không ngắm cảnh được." - Hạ An Vũ vẫn rất kiên trì.
"Tôi thích ngắm em hơn."
Quý Đông Nhiên khẽ nhếch khóe môi thản nhiên đáp, mà Hạ An Vũ cũng bị câu nói này làm cho tay chân luýnh quýnh cả lên, vừa kiên trì lôi anh khỏi xe lăn vừa lắp bắp nói:
"Ngắm... em có gì mà ngắm..."
Sau cùng thì Quý Đông Nhiên vẫn bị cậu thư ký nhà mình lôi lên ngồi chung, dù khi đỡ anh xong thì Hạ An Vũ cũng thở hổn hển xem chừng mệt lắm, nhưng gương mặt lại vô cùng vui vẻ bắt đầu luyên thuyên nói đủ chuyện.
"Nơi này mát như vậy, sau này bắt thêm mấy cái võng ngủ trưa ở đây cũng thích." - Hạ An Vũ khoan khoái hít thêm một hơi nữa - "Mỗi lần về quê em cũng toàn ngủ trước nhà."
"Võng thì không có ngay, nhưng em có thể nằm lên chân tôi ngủ."
"Không... không cần đâu ạ."
Hạ An Vũ từ chối ngay, cậu có cảm giác mình đã bắt được tần số của Quý Đông Nhiên rồi, mặc dù chẳng rõ có phải do mình tưởng tượng hay không nhưng dường như sau buổi chụp ảnh cưới đó có vẻ tổng giám đốc nói chuyện với cậu cũng không kiêng dè gì, thi thoảng cứ dùng gương mặt bình tĩnh nói ra những câu khiến người khác phải ngại ngùng.
Hạ An Vũ bị cơn gió mát mẻ thổi đến hai mắt díu vào nhau, Quý Đông Nhiên phát hiện cậu nói chuyện câu được câu mất, anh vừa xoay sang nhìn thử thì đã bị sợi tóc đen mềm mượt chạm nhẹ chóp mũi, Hạ An Vũ cứ thế yên vị tựa vào vai của tổng giám đốc mình mà ngủ mất.
"Còn nói là không cần."
Quý Đông Nhiên mỉm cười sửa tư thế lại một chút để thư ký nhà mình dễ chịu hơn, sau đó lẳng lặng tự ngắm phong cảnh mà cậu đã vất vả giúp mình thấy được khi nãy.