Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 25



Chiều Chủ nhật, chiếc xe sang màu đen dừng lại đúng giờ trước cửa nhà.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Trì Tuyết Diễm vừa vặn đi xuống lầu vào phòng khách, trực tiếp đi về phía cửa ra vào, nhìn lướt qua màn hình quan sát, ấn nút nói chuyện: "Ra ngay."

Cậu cúi đầu mang giày, thuận tiện la to một tiếng về phía căn phòng văng vẳng phát ra tiếng ồn: "Ba, mẹ, Hạ Kiều đến đón con."

Bố mẹ cậu đang xem phim trong phòng chiếu phim nhỏ chuyên dụng ở nhà, là một bộ phim hài tình cảm thoải mái.

Hàn Chân Chân đáp lại vô cùng dứt khoát: "Bái bai."

Ngay sau đó là giọng nói của Hồ Trung Nguyên: "Tối nay con có về không?"

Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, đáp: "Không về nữa, ở bên kia."

Hôm nay gia đình Hạ Kiều đều có mặt, nếu hai người đợi buổi lễ kết thúc rồi tách ra ngay, thì hiển nhiên là không thích hợp lắm.

Vẫn phải làm công phu bề ngoài.

Trong giọng nói của Trì Trung Nguyên lập tức có thêm một phần thoải mái, nghe giọng nói hình như còn cao hứng nắm một nắm bỏng ngô caramel lên ăn: "Đừng quên đóng cửa lại, bái bai."

Trì Tuyết Diễm:.....

Có vẻ như ba mẹ cậu rất thích những ngày không có con trai làm bóng đèn.

Không giống như mối quan hệ chồng chồng giả mạo của cậu và Hạ Kiều, cả hai là những người bạn đời thực sự ân ái, tình cảm mấy chục năm như một.

Hôm nay Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên lựa chọn ở nhà xem phim, chứ không phải tham dự lễ tân gia của Công ty truyền thông Vạn Gia, là bởi vì chuyện này thật ra không liên quan tới bọn họ, công ty này với Trì Tuyết Diễm lại không có quan hệ gì.

Hạ Kiều là chồng của con trai, cũng không bằng con trai, không thể vì một mối quan hệ hôn nhân thiết lập sau này, mà đột nhiên kéo gần khoảng cách, ngược lại làm cho cả hai bên đều không được tự nhiên.

Vừa vặn Thịnh Tiểu Nguyệt cũng nghĩ như vậy.

Thái độ của hai bên gia đình đối với cuộc hôn nhân này rất giống nhau.

Ngoài việc làm cha mẹ hoặc làm con cái, mỗi người cũng nên có cuộc sống riêng của mình.

Họ đã cho Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều sự tự do lớn nhất, cùng với sự chăm sóc và tình yêu vừa phải, hy vọng con trai và nửa kia có thể có được hạnh phúc tốt đẹp nhất trong cuộc hôn nhân này.

Tương ứng, Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều đương nhiên cũng không muốn để cho hai cặp cha mẹ thương tâm khổ sở như thế.

Cho nên, ở trước mặt người khác, phải tỉ mỉ duy trì phần tình yêu ngoài mặt kia.

Chú tài xế từ cửa sổ ghế lái thò đầu ra, cười ha hả chào hỏi Trì Tuyết Diễm đi tới bên cạnh xe.

Mỗi lần đi đón người yêu của ông chủ, đều không đến phiên chú ra mở cửa.

Bởi vì Hạ Kiều sẽ tự mình xuống xe chờ đợi, khi người yêu khom lưng ngồi vào trong xe, động tác tự nhiên đưa tay chắn ở trên đỉnh cửa xe, tránh cho cậu không cẩn thận đụng phải, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sau khi cửa xe đóng lại, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bọn họ có lúc sẽ trò chuyện, có lúc chỉ lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đôi bàn tay luôn đan vào nhau, giống như thói quen trong vô thức.

Hôm nay không có vách ngăn cách âm, trong lúc tài xế lái xe, nghe thấy cuộc nói chuyện khe khẽ ở phía sau.

"Vừa rồi lúc đi ra ngoài, ba mẹ em đang ở nhà xem phim, bộ phim này đã là lần thứ bảy họ xem rồi."

"Rất hay sao?"



"Em thấy chỉ có thể coi là tạm được, nhưng hai người họ cảm thấy, khi xem bộ phim này ăn bỏng ngô là thơm ngon nhất, cho nên mỗi lần muốn ăn bỏng ngô là lục ra xem."

Cậu nâng khóe môi lên và bổ sung chi tiết: "Hôm nay ăn vị caramel."

Ông chủ ngồi bên trái liền nở nụ cười, hỏi người bên cạnh tên bộ phim đó, rồi lại hỏi cậu: "Hôm qua đi chơi với Tô Dự à?"

"Ừ, cậu ta và bạn gái chia tay, tìm em mượn rượu giải sầu."

"Ở quán bar?"

"Không." Người yêu của ông chủ thường nói những lời gây kinh ngạc, "Trên biển."

"...... Trên biển?"

"Ừm, biển màu xanh thẳm, du thuyền màu trắng." Giọng điệu cậu thản nhiên, "Còn có ba ly rượu bị sóng biển lắc lư rơi vỡ."

Trong bầu không khí kỳ lạ nhưng tuyệt vời, ngay cả chú tài xế cầm vô lăng cũng không nhịn được mà lộ ý cười.

Chú tài xế nghĩ, thật không hổ là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Chiếc xe rất nhanh đã đến nơi, một con đường rộng lớn có tên là đường Lá Phong.

Bên ngoài tòa nhà văn phòng mới tinh bên trái con đường đã nhộn nhịp đông người, phòng khám nha khoa trẻ em tư nhân trong tòa nhà bên phải vẫn còn bận rộn.

Có nhân viên phòng khám đang dành thời gian uống nước và đi vệ sinh, tò mò nhìn Công ty truyền thông Vạn Gia ở đối diện rốt cục đã dọn vào.

Tin đồn là nơi khởi đầu cho việc con trai út nhà họ Hạ bắt đầu kế nhiệm.

Vừa khéo ở ngay đối diện với phòng khám nơi bọn họ làm việc.

Không biết đó là kiểu người thế nào, chỉ nghe nói rất trẻ.

Hai tòa nhà cách nhau gần như vậy, sẽ tình cờ gặp nhau khi đi làm bình thường không?

Trong ánh mắt không tìm tòi được gì của bọn họ, chiếc xe sang màu đen vững vàng chạy vào gara ngầm của tòa nhà văn phòng.

Cách lớp kính một chiều, Trì Tuyết Diễm nhìn cảnh tượng ở phía đối diện trôi về đằng sau, không ngừng có người ra vào phòng khám quen thuộc, nhịn không được cảm thán nói: "May mà ca làm việc của em không phải vào cuối tuần."

Số lượng bệnh nhân đến vào các ngày trong tuần tương đối ít.

Hạ Kiều liền cười tươi lên, nghiêm túc phụ hoạ theo lời nói của cậu: "May mà ngày nghỉ của chúng ta là cùng một ngày."

Trong nụ cười mang theo tình yêu biểu lộ rõ ràng.

Đến khi cửa xe mở ra.

Lần này là chú tài xế đến mở cửa, chú ấy vịn cửa xe, nhìn theo bọn họ tay trong tay bước ra, đi về phía thang máy.

Hai thân hình đặc biệt xứng đôi.

Hầu như mỗi nhân viên của công ty truyền thông đang có mặt đều cảm thấy như vậy.

Quy trình buổi lễ tân gia hôm nay cũng không phức tạp, không có quá nhiều khâu mê tín dị đoan, chủ yếu là đại diện nhân viên các phòng ban, còn có mấy vị lãnh đạo cấp cao phát biểu trước công chúng.

Công ty đã thay đổi ông chủ mới, và chuyển đến một địa chỉ mới, cũng nên có triển vọng mới.

Toàn bộ quá trình bầu không khí dễ chịu thoải mái, có đồ ăn nhẹ và đồ uống tự phục vụ phong phú, trong lúc ăn uống, nghe các cấp trên nói về kế hoạch tương lai với giọng điệu trò chuyện bình thường, có thể lên tiếng trao đổi bất cứ lúc nào.

Mặc dù boss lớn nhất tập đoàn Hạ Hoài Lễ có mặt, khiến lúc đầu mọi người có một chút thấp thỏm không biết nên đặt tay ở đâu. Nhưng thái độ của ông luôn luôn bình dị gần gũi, không ra vẻ gì, phu nhân cùng tham dự cũng luôn tươi cười.

Đợi đến khi Hạ Kiều mặc âu phục nói chuyện, Thịnh Tiểu Nguyệt lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay video, ghi lại dáng vẻ mới mẻ hiện giờ của đứa con trai từng ham chơi.

Trì Tuyết Diễm bên cạnh nhìn vào màn hình của bà, chủ động đưa tay giúp bà điều chỉnh một chút, nhẹ giọng nói cho bà biết: "Góc độ này đẹp hơn."

Bà nhìn chăm chú vào khung hình sau khi điều chỉnh, giống như một khắc cũng không nỡ nháy mắt, vui vẻ nói: "Vẫn là con cẩn thận."

Hạ Kiều đang ở trong tâm điểm chú ý của mọi người, sau khi nhận thấy mẹ và người yêu thì thầm, giọng điệu vốn ấm áp lại càng thêm nhu hòa.

Rõ ràng vẫn là tiếp tục nghiêm trang nói chuyện với nhân viên, nhưng lại làm cho người ta nghe ra một mùi vị hạnh phúc hoàn toàn không liên quan đến công việc.

Sau Hạ Kiều, trong số các lãnh đạo hoặc đại diện bộ phận khác lên phát biểu, đáng chú ý nhất chính là thầy tiểu Hoàng.

Đồng nghiệp phụ trách chương trình nhịn cười giới thiệu: "Tiếp theo là đại diện bộ phận âm nhạc của chúng ta, thầy tiểu Hoàng."

Thật ra anh ta rất muốn nói tên đầy đủ, trong trường hợp này, giới thiệu tên đầy đủ mới là chính thức mà.

Ngay lập tức có một đồng nghiệp thay anh ta hoàn thành mong ước chung của tất cả mọi người.

Tiểu Hoàng đang dùng giọng điệu quá mức ổn trọng giới thiệu tổng kết quý 3 và kế hoạch quý IV của bộ phận này, phía dưới có người không kìm lòng được mà hô một tiếng: "Hoàng Mạn!"

"...... Mối quan hệ hợp tác lâu dài, anh ấy đã tích lũy được rất nhiều bài hát gốc phù hợp với giai điệu thương hiệu... Tôi cảm thấy những bài hát này..."

Sau khi tiếng kêu Hoàng Mạn bất ngờ vang lên không kịp đề phòng, anh ta thật sự bị kẹt lại, vẻ mặt dần dần trở nên càng thêm ổn trọng, tựa như rơi vào suy nghĩ thấu đáo.

Sau đó qua một lúc lâu, tiểu Hoàng mới chậm rãi mở miệng nói: "À.... đặc biệt tốt."

Các đồng nghiệp xung quanh đã cười điên cuồng từ lâu, vỗ tay nhiệt liệt: "Tốt! Đặc biệt tốt!"



Toàn bộ buổi lễ tân gia đều đặc biệt tốt.

Tiểu Hoàng chững chạc giống như con lười đột nhiên đứng yên, người yêu tóc đỏ bên cạnh Tổng giám đốc mới cười lên vô cùng đẹp mắt.

Vẻ mặt tổng giám đốc rất dịu dàng, tự giác cầm lấy ly thủy tinh rung lắc trong tay cậu, nước ép bưởi ngọt ngào trong ly thiếu chút nữa bị lắc trào ra.

Ngay sau đó, buổi lễ đã kết thúc một cách hoàn hảo, tuyên bố một tương lai hoàn toàn mới.

Trong không khí tràn ngập tiếng cười náo nhiệt, nhân viên tụm năm tụm ba cùng nhau tán gẫu.

Hạ Hoài Lễ sắc mặt vui mừng vỗ vỗ bả vai con trai út: "Lúc đầu ba không nghĩ, con có thể làm tốt như vậy."

Trước khi di dời địa điểm mới, Hạ Kiều đã tiếp nhận Công ty truyền thông Vạn Gia được gần nửa tháng, chỉ riêng sách lược đối đãi với nhân viên khi anh mới đến, là có thể khiến Hạ Hoài Lễ nhìn ra thái độ và năng lực của con trai.

Anh đang rất chăm chỉ học hỏi làm thế nào để cho công ty trở nên ngày một tốt hơn.

Sau khi đánh xong một trận với người khác, Hạ Kiều nói không muốn có tiền tố (ý là những cụm từ phụ thuộc vào người khác) nữa, cũng không phải là lời nói nổi hứng nhất thời.

Hạ Tiêu ở một bên liền tiếp lời: "Cho nên con đã nói ba nên tin tưởng em ấy nhiều hơn một chút."

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Hạ Kiều, mặt mang ý cười: "Bất quá, anh cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ em rất có thiên phú quản lý công ty."

Được anh cả mà mình sùng bái từ trước đến nay khen ngợi, trên mặt Hạ Kiều hiện ra thần thái hưng phấn, cũng không quên khiêm tốn: "Không tính là thiên phú, không thể nào so sánh với anh được."

Anh bất giác liếc mắt nhìn người yêu bên cạnh một cái, nhẹ nhàng đáp lại: "Em chỉ là vận khí tương đối tốt."

Ví dụ như khi xem mắt gặp được tình yêu đích thực yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ví dụ, trong đêm mưa bão bất ngờ làm quen được với một doanh nhân có năng khiếu kinh doanh, nhưng rơi vào sa sút.

Lại ví dụ như tiếp nhận một công ty chất lượng vốn đã phát triển mạnh không có khiếm khuyết.

Nghe Hạ Kiều nói như vậy, lại nhìn vào nơi ánh mắt anh rơi xuống, Hạ Hoài Lễ và Thịnh Tiểu Nguyệt đều cho rằng anh đang mượn cơ hội thổ lộ, một người cười lắc đầu, một người vẻ mặt trêu ghẹo.

Hạ Tiêu thoạt nhìn cũng vui mừng vì em trai rốt cục đã trưởng thành, mắt kính che khuất làm cho cảm xúc ẩn chứa trong ánh mắt hắn có vẻ không rõ ràng lắm.

Chỉ có Trì Tuyết Diễm nghe hiểu được hàm ý thực sự của những lời nói này.

Cậu và Hạ Kiều bốn mắt nhìn nhau, sau đó cười vuốt vuốt cổ áo hơi nhăn của đối phương: "Anh là người may mắn nhất mà em từng gặp."

Làm như tự nhiên hào phóng mà đáp lại phần tình yêu thầm kín và nồng nhiệt kia.

Nhưng chờ đám đông tản đi, lấy danh nghĩa tham quan, Trì Tuyết Diễm theo Hạ Kiều đi vào văn phòng, đóng cửa phòng lại, câu đầu tiên của cậu chính là: "Anh định đối phó Hạ Tiêu như thế nào?"

Cậu không hỏi có thể đối phó hay không, mà hỏi đối phó như thế nào.

Hạ Kiều đối với sự nhạy cảm của cậu cũng không ngạc nhiên, giọng điệu như bình thường: "Dùng phương thức hắn đối đãi với Hạ Kiều trong tương lai."

Vào thời điểm cho rằng đời người thuận buồm xuôi gió vô cùng hoàn mỹ, bỗng nhiên biết được tất cả đều là ảo giác như mộng cảnh, lại bởi vì không muốn phá vỡ ảo tưởng hạnh phúc ở nơi những người thân cận nhất trong gia đình đang sống, không thể nào thổ lộ bí mật với bọn họ, cho nên chỉ đành một mình chịu đựng.

Trì Tuyết Diễm nhíu mày: "Ăn miếng trả miếng?"

Hạ Kiều thẳng thắn nói: "Đây là cách công bằng nhất mà tôi có thể nghĩ ra."

Anh không phải là "Hạ Kiều", đối với Hạ Tiêu thật ra không có hận ý gì, không cách nào dùng tình cảm chân thật để suy nghĩ xem nên trả thù vị anh cả này như thế nào, đành phải tìm kiếm một sự công bằng khách quan hơn.

"Nghe có vẻ không tệ."

Sau khi nhận được đáp án đại khái, Trì Tuyết Diễm không hỏi kỹ nữa, cậu quyết định vì những ngày sắp tới mà giữ lại một ít hồi hộp thú vị.

Sau đó, cậu quay lại và nhàn nhã đi dạo xung quanh phòng làm việc mới hết sức rộng rãi này.

Có lẽ không nên dùng từ "phòng" để hình dung.

Ngoài khu vực làm việc thông thường, còn có phòng nghỉ ngơi không khác gì phòng ngủ bình thường, nhà bếp, thậm chí cả phòng tắm.

Phòng tiếp khách có TV, tủ sách, giường đôi, và rèm cửa có khả năng chắn sáng.

Mặc dù nhà bếp không thể sử dụng được lửa trực tiếp, nhưng được trang bị một loạt các thiết bị điện và đồ dùng nhà bếp thông dụng.

...... Trong phòng tắm thế mà còn có một bồn tắm lớn.

Ánh sáng hoàng hôn lộ ra màu sắc rực rỡ trên bề mặt lớp men sứ trắng, giống như một bức tranh sơn dầu yên tĩnh, ánh mắt Trì Tuyết Diễm không khỏi dừng lại một hồi lâu.

Nơi này hoàn toàn xứng để gọi là một ngôi nhà.

Tòa nhà văn phòng này được thiết kế và trang trí theo tiêu chuẩn sang trọng, giá thuê rất đắt, vì vậy nó đã bị để trống một thời gian trước khi cho thuê.

Ưu điểm là cơ sở hạ tầng đầy đủ, phong cách trang trí đơn giản và thanh lịch, không cần phải thi công thêm, chỉ cần đợi tất cả các loại đồ nội thất và thiết bị văn phòng được mua xong, là có thể trực tiếp chuyển vào.

Trì Tuyết Diễm đi vòng quanh một vòng, hỏi người đang im lặng đi cùng ở phía sau: "Phòng nghỉ này có phải là chủ ý của mẹ anh không?"

Trong căn nhà tân hôn do Thịnh Tiểu Nguyệt tự mình giám sát trang trí, phòng tắm chính cũng có một bồn tắm lớn cùng loại.

Cậu vẫn chưa thử cái bồn tắm đó.

Bởi vì cho đến nay, cậu chỉ vào phòng ngủ chính một lần vào đêm đám cưới.



Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu: "Bà ấy nói xem xét nơi làm việc của hai chúng ta, vừa vặn có thể coi chỗ này là ngôi nhà thứ hai, thuận tiện cho cậu tới đây nghỉ ngơi bất cứ lúc nào."

Giường cỡ Queen trong phòng ngủ trông có vẻ thực sự thoải mái.

Ít nhất là thoải mái hơn nghỉ trưa trong văn phòng.

Trì Tuyết Diễm bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về khả năng thỉnh thoảng đến đây ngủ trưa.

Thậm chí có thể tắm thoải mái sau khi thức dậy.

Đúng rồi, phòng tắm.

Cậu bỗng nhiên nhìn Hạ Kiều: "Lúc trước tôi nói với ba mẹ tôi, hai chúng ta không cãi nhau, khẩu vị ăn uống giống nhau, việc nhà đều do anh làm, anh còn có thể giúp tôi chuẩn bị sẵn nước tắm."

Nói đến việc bịa đặt lung tung về nước tắm trước đó, Trì Tuyết Diễm nhịn không được cười rộ lên, thuận miệng nói: "Tôi thích nước hơi nóng một chút."

"Cậu có muốn tìm một quyển sổ để ghi lại không? Tránh bị lộ tẩy."

Cậu suy nghĩ một chút, chủ động giải thích: "Lần sau tôi sẽ cố gắng nói ít chi tiết hơn, mấy thứ này đều là tùy tiện bịa ra, hai người họ hỏi quá nhiều vấn đề."

Hạ Kiều thoạt nhìn cũng không để ý, ôn hòa gật gật đầu: "Không sao, tôi nhớ rồi."

"Nếu như cậu có chỗ nào cần tôi phối hợp, cũng có thể nói cho tôi biết."

"Được."

Hoàn thành việc trao đổi với đối tác trong không khí hoà hợp thân thiện, Trì Tuyết Diễm nhìn sắc trời bên ngoài, cuối cùng nói: "Có phải nên về nhà rồi không?"

Buổi chiều thể hiện tình cảm trước mặt mọi người vừa kết thúc, buổi tối tương kính như tân lại đến.

Bởi vì nguyên nhân đi làm, Trì Tuyết Diễm làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, thời gian tắm rửa và đi ngủ mỗi ngày cơ bản là giống nhau.

Nhưng đêm nay cậu không chuẩn bị tắm trong phòng mình, mà định đến phòng ngủ chính để tắm.

Ánh sáng hoàng hôn rơi vào phòng làm việc của tòa nhà văn phòng trước đó, làm cho bồn tắm trông đặc biệt ấm áp, gợi nhớ đến bọt nước và bọt tắm bông mịn dưới ánh đèn.

Dù sao phòng ngủ chính không có ai ở, sẽ không quấy rầy Hạ Kiều.

Đến giờ tắm cố định, Trì Tuyết Diễm đi ra khỏi phòng, tiện tay đẩy cửa phòng ngủ chính vẫn luôn không có người ghé thăm, lại phát hiện trong phòng tắm sáng đèn, mơ hồ truyền đến tiếng nước róc rách.

Cửa phòng tắm khép hờ, không giống như có người đang tắm rửa.

Trì Tuyết Diễm có chút kinh ngạc đi qua.

Tiếng bước chân trong phòng tắm gần như đồng thời vang lên.

Một giây sau, cửa phòng mở toang ra, cậu vừa vặn đối diện với một ánh mắt nhìn lại.

Hạ Kiều vốn đang định đi ra tìm cậu dừng bước chân lại.

Sau một giây yên lặng ngắn ngủi, Hạ Kiều chủ động mở miệng nói: "Nước đã xả xong, có thể ngâm mình, nước hơi nóng, không biết có phải là mức nhiệt độ cậu thích hay không."

Xuyên qua màn sương mờ ảo lượn lờ trong phòng tắm, Trì Tuyết Diễm nhìn thấy cổ tay áo của người trước mắt hơi xắn lên, nhưng vẫn bị nước làm ướt một chút, chất liệu áo sơ mi trắng bị ướt, dán sát vào cánh tay, những giọt nước còn sót lại có lẽ vẫn còn rất nóng.

Người chồng sống chung hoàn toàn không biết điều này, đang nghiêm túc giải thích nguyên nhân cho cậu.

"Tôi nghĩ, nên luyện tập trước một chút."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv