Nghe Lâm Phùng nói thế, Trình Lộc lại rơi vào im lặng.
Trình Lộc hiểu rõ, tối hôm ấy Lý Thừa Nguyệt nói với cô, thật ra bản thân cô có một tật xấu.
Cô có bóng ma với Lâm Phùng.
Cho nên cô mới liên tục chống cự anh nhiều lần như thế. Bình tĩnh mà xét, một người ưu tú như Lâm Phùng, lại là người theo đuổi mình không chịu buông, ai lại không rung động chứ?
Hai người cứ như thế, im lặng thật lâu.
Bầu không khí trong xe như đông đặc lại.
Mặc dù lúc mới quen Lâm Phùng, hai người thường ngồi im như thế chẳng nói lời nào, nhưng khi ấy bầu không khí vẫn còn vui vẻ thoải mái, bây giờ lại có thể cảm nhận được chút lúng túng vô hình trôi nổi bên trong xe.
Trình Lộc nghiêng đầu sang một bên, không nói gì.
Cô và lão Chu đã đi suốt tám tiếng đồng hồ, cô đã sớm buồn ngủ không tả nổi. Mà Lâm Phùng lái xe rất vững, cô đã dần rơi vào giấc ngủ cạn giữa sự lay động của thân xe.
Những tiếng gió, tiếng vang bên tai và cả Lâm Phùng cũng dần trở nên hư ảo.
Đến khi cô tỉnh dậy, là được Lâm Phùng gọi tỉnh.
Họ đã đến thành phố Lan.
Trình Lộc vội lấy điện thoại ra nhìn, thấy trên màn hình đã nhảy đến con số hai giờ sáng.
Họ từ Lâm Thành đến nơi này, bỏ đi bốn tiến bị trì hoãn, vậy tính ra là mười tiếng đồng hồ.
Cũng là nói, Lâm Phùng đã lái xe suốt mười tiếng.
Trình Lộc quay đầu nhìn sang, quả nhiên cô thấy được sự mệt mỏi dưới đáy mắt anh, cô bèn đề nghị: “Giáo sư Lâm, chúng ta tìm một khách sạn qua đêm trước đi.”
Chỉ trong nháy mắt mà vẻ mặt Lâm Phùng đã trở nên kỳ quái, anh muốn nói lại thôi.
Không ngờ lần này lại có niềm vui bất ngờ, tuy đã chia tay, nhưng không ngờ Trình Lộc vẫn chẳng biết rụt rè như trước, thế mà lại mời anh cùng thuê phòng!
Ngón tay Lâm Phùng miết vào ống tay áo mình…. Anh cam chịu số phận gật đầu.
Tất nhiên Trình Lộc không biết Lâm Phùng đang nghĩ cái gì, cô còn tưởng Lâm Phùng quá mệt mỏi nên mới có vẻ mặt như thế.
Chờ đến khi đến khách sạn, Trình Lộc mượn chứng minh của Lâm Phùng để thuê hai phòng. Lại bị lễ tân khách sạn báo chỉ còn lại một phòng, những phòng khác đều đã có khách.
Trình Lộc gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Cô quay người đi định đổi sang một khách sạn khác, thế nhưng bất ngờ bị Lâm Phùng kéo lại, anh hỏi: “Sao lại không được?”
“Không sao cả., chỉ còn một phòng thôi nên chúng ta đổi sang khách sạn khác.”
Lâm Phùng im lặng trong nháy mắt.
MỘt phòng có gì không tốt!
Lâm Phùng bị chính suy nghĩ không biết xấu hổ của mình làm cho sợ hết hồn, anh cầm lấy chứng minh thư trong tay Trình Lộc rồi đưa đến cho cô nàng lễ tân. Ngón tay anh chạm vào mặt bàn, có chút mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, còn cố tình che nửa bên mặt của mình lại.
“Cứ lấy một phòng.”
Trình Lộc: “Hả?”
Cô nàng lễ tân ngầm hiểu ý cầm lấy chứng minh thư, Trình Lộc bước đến bên cạnh Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, hình như thế này không hay lắm? Chúng ta đổi….”
Vẫn chưa nói xong mà Lâm Phùng đã quay đầu lại nhìn cô, đôi con ngươi đen đặt sâu thẳm kia hệt như được đêm tối gọt dũa thành.
Lâm Phùng nói tiếp: “Cảnh sát Trình, cô nhìn đồng hồ đi, đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi.”
“Nhưng vậy cũng không thể….”
“Hai vị, chìa khóa của hai vị đây, phòng ở lầu sáu, chúc hai vị sinh hoạt vui vẻ.” Cô nàng lễ tân làm gián đoạn lời của Trình Lộc, vừa nói vừa đưa chìa khóa phòng đến.
Lâm Phùng quay đầu lại che khuất mặt mình, anh cầm lấy chìa khóa phòng trong tay lễ tân.
Anh đi trước Trình Lộc: “Đi thôi.”
Trình Lộc mệt tâm gần chết, nhưng lúc này đã nửa đêm, tìm khách sạn khác cũng rất mệt mỏi.
Hơn nữa, làm gì có trường hợp nào mà cô chưa trải qua. Trước đây khi làm nhiệm vụ bên ngoài, lúc đó cô ngủ chung với những đồng đội khác là chuyện như cơm bữa, huống chi chỉ là giáo sư Lâm?
Nghĩ thế, Trình Lộc bèn ngước mắt lên liếc trộm Lâm Phùng đang đi trước mặt mình.
Lưng rộng eo hẹp, dáng người thẳng tắp, chỉ mỗi đôi chân dài miên man kia thôi đã đủ khiến người ta hài lòng.
Ở chung một phòng với anh, thấy thế nào cũng là Lâm Phùng chịu thiệt.
Trình Lộc bước vài bước theo anh, hai người đến ngoài phòng.
Lâm Phùng mở cửa ra, cắm thẻ điện vào, sau đó Trình Lộc mới bước vào nhìn quanh căn phòng.
Cô cứ tưởng là giường đôi, nào ngờ trong này chỉ có một chiếc giường đơn?
Cô sửng sốt liếc nhìn Lâm Phùng một cái.
Nhưng dáng vẻ kia của Lâm Phùng nào có để ý gì, anh mang điện thoại của mình đi cắm sạc.
Sau khi sạc điện thoại xong Lâm Phùng mới ngẩng đầu nhìn giường, vừa nhìn, sắc mặt anh lập tức không tốt.
Trên gương mặt trắng nõn của anh dần hiện lên một tầng đỏ ửng, giống hệt như một rạng mây nhiễm phải ánh hoàng hôn cuối trời.
Trình Lộc nhìn qua, cô cũng có cùng một vẻ mặt với Lâm Phùng.
Trên giường là chiếc chăn đỏ tươi, bên trên mặt chăn còn có một trái tim siêu lớn. Còn bên tủ đầu giường có đặt một hộp bao cao su hiệu bình thường.
Tình huống thế này, thật sự khiến người ta lúng túng.
Trình Lộc hoàn hồn lại đầu tiên, cô cười hai tiếng rồi đổi dép lê đi trong phòng, nói với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, con người tôi bình thường tùy tiện lắm, tối nay anh ngủ giường đi, tôi ngủ dưới sàn!”
Lâm Phùng cũng phục hồi tinh thần, trong đôi con ngươi của anh là vẻ khá lạ, anh mím môi, nói: “Trên sàn cứng, cũng lạnh lắm.”
Trình Lộc chẳng quá để ý đến có cứng hay không có lạnh hay không, dù sao trước đây cô đã trải qua tháng ngày gian khổ hơn thế rồi, đã sớm không quan tâm đến những thứ này nữa.
Cô lắc đầu một cái: “Không sao.”
“Không được.” Lâm Phùng từ chối ngay, anh cầm lấy hộp bao cao su ở đầu giường ném vào ngăn kéo, cứ như anh làm thế sẽ yên tâm hơn nhiều vậy. Anh chỉ vào giường nói: “Trước nay tôi làm người vẫn được coi là chính trực, sẽ không làm ra chuyện không bằng cầm thú gì với cô đâu.”
Nói xong, ánh mắt anh thoáng vẻ bối rối.
Bởi vì anh đã nói dối, thật ra anh đã làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Tối ngày hôm ấy, anh thừa lúc Trình Lộc uống say mà lén hôn cô.
“Không phải đâu giáo sư Lâm, chỉ cần anh ngủ ngon là được rồi. Tắm nhanh đi, không thì trời sáng mất.” Trình Lộc thúc giục.
Cô đang định đi vào toilet rửa mặt thì lại bị Lâm Phùng cản lại, đôi mắt đen kịt của Lâm Phùng nhìn thẳng vào Trình Lộc, khiến trái tim trong lồng ngực cô vô thức đập nhanh hơn mấy lần.
Lâm Phùng nhíu mày: “Chuyện bây giờ cô cần làm là thoải mái, tôi không cho phép cô khổ cực trước mặt tôi.”
Không thể nghi ngờ, Lâm Phùng có khí tức đè nén người khác của một vương giả.
Bình thường Lâm Phùng luôn bày ra dáng vẻ hờ hững, một lòng hướng đến học thuật, nhưng không ngờ anh lại có một mặt bá đạo như thế.
Nhưng suy nghĩ một chút thấy cũng phải, một người đàn ông có thể cứu sống một tập đoàn trong vòng một năm, sao có thể là người đơn giản chứ?
Trình Lộc hơi đổi sắc mặt, lòng cô cũng rối bời.
Ngoại trừ Tần Văn Hương, xưa nay chẳng có ai nói với cô câu thế này. Trong lúc nhất thời cô không biết phải đáp lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là lúng túng siết lấy góc áo mình.
Sau đó cô đồng ý.
Ba giờ sáng, cuối cùng hai người cũng xử lý chính mình xong.
Trình Lộc mặc một chiếc áo ba lỗ dài nằm trên giường, cô lấy sổ ghi nhớ ra định ghi lại những chuyện mình cần làm ngày mai. Bất thình lình, phần giường bên cạnh bỗng lún xuống.
Trình Lộc nhìn sang, cô thấy Lâm Phùng đang chậm rãi chiếm đóng giường cô.
“Hả??” Trình Lộc kéo góc chăn lên che trước ngực mình.
Theo lẽ thường mà nói, hẳn Trình Lộc sẽ không quá chú trọng chuyện này, dù sao cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, Trình Lộc cũng không nên có phản ứng lớn như thế.
Nhưng Trình Lộc vừa nghĩ đến Lâm Phùng sẽ nằm ngay bên cạnh cô, trong lòng cô lập tức… Rung động.
Sắc đẹp bày ngay trước mặt, nếu không làm chút gì đó, Trình Lộc có cảm giác mình hơi thiệt thòi.
Cô liếc nhìn Lâm Phùng, lại thấy Lâm Phùng chẳng có vẻ gì, anh rất tự nhiên lên giường.
Lâm Phùng nhìn lại cô, từ tốn nói: “Đã muộn rồi, ngủ đi.”
Anh cũng thẳng thắn nằm xuống bên cạnh Trình Lộc. Đừng thấy lúc này trên mặt Lâm Phùng chẳng có cảm xúc gì, thật ra trong lòng anh đã sợ thành một nhúm rồi, chỉ sợ Trình Lộc sẽ đạp anh xuống giường mà thôi.
Dù sao thì anh cũng không đánh lại Trình Lộc.
Thật lâu sau Trình Lộc cũng không nằm xuống, Lâm Phùng có thể cảm nhận được Trình Lộc đang bất động nhìn chằm chằm đằng sau anh, ánh mắt cô nóng hừng hực như muốn thiêu đốt lưng anh. Cũng giống như lúc cô vô tình cười tươi lên vậy, nóng bỏng tựa như ngọn lửa mạnh.
Nhưng rất nhanh sau Lâm Phùng đã thả lỏng bản thân, Trình Lộc không hề ra tay.
Cô còn tắt đèn và nằm xuống cách anh không xa.
Hành động này của Trình Lộc chứng minh điều gì? Lâm Phùng rất rõ ràng, chứng minh Trình Lộc vẫn chưa hết tình cảm với anh, thậm chí đã bắt đầu cân nhắc muốn quay lại với anh!
Lâm Phùng nằm trong chăn, không nhịn được cong khóe môi.
Đang lúc anh thầm vui mừng, không ngờ người sau lưng bỗng di chuyển, sau đó Trình Lộc xuống sàn nằm.
Nụ cười trên mặt Lâm Phùng lập tức tắt ngúm, anh bắt đầu tức giận.
Rất tức, anh kém cỏi thế à, kém cỏi đến mức Trình Lộc thà ngủ trên sàn một đêm cũng không muốn nằm cùng anh?
Đang lúc tức giận, Lâm Phùng bất giác ngủ thiếp đi.
Trình Lộc nằm trên đất lăn qua lăn lại, rất lâu không ngủ được.
Cô nghiêng đầu nhìn người nằm trên giường, chiều cao của anh đã sắp bằng chiều dài của chiếc giường. Thật ra Lâm Phùng là một người rất tốt, nhưng Trình Lộc có bóng ma với anh, cho nên mới liên tục bài xích anh.
Cô vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, trước kia khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, dù trải qua thời điểm mưa bom bão đạn cô cũng chưa từng sợ hãi bất cứ thứ gì. Nhưng trên mặt tình cảm, cô lại lùi bước lần nữa.
Cô thật sự sợ.
Đêm đó không chợp mắt được nên ngày hôm sau Trình Lộc cũng dậy sớm, sau khi nhận được tin La Thứ gửi đến từ cục cảnh sát, Trình Lộc bèn chuẩn bị ra ngoài tìm hiểu tình hình Lý Doãn.
Lâm Phùng nghe được động tĩnh của Trình Lộc nên cũng thức dậy, mới dậy nên gương mặt anh còn hơi ngơ ngác, hai mắt lim dim.
Trình Lộc không nhịn được bật cười, dù sao thì ngày thường luôn thấy dáng vẻ chỉnh chu của Lâm Phùng, bây giờ thấy vẻ mặt anh khi mới tỉnh ngủ lại chợt cảm thấy có chút… Đáng yêu.
Trình Lộc bị tiếng cười của mình làm sợ hết hồn, cô vội vàng vào toilet rửa mặt cho tỉnh.
Mà Lâm Phùng vừa bị Trình Lộc chê cười đang hối hận xoa mi tâm mình, xong rồi, không còn một miếng hình tượng thật rồi!
Liệu Trình Lộc có còn hảo cảm gì với anh không?
A, đáng chết thật.
Rất nhanh sau Trình Lộc đã ra khỏi toilet, cô thấy Lâm Phùng mặc xong quần áo, đợi đến khi anh rửa mặt xong cô mới xuống dưới trả phòng.
Cô nàng lễ tân đã sớm đứng ngay bà tiếp khách, thấy Lâm Phùng và Trình Lộc đến thì mỉm cười ngọt ngào, cô nàng vừa cười vừa hỏi: “Hai vị, xin hỏi hai vị đã dùng bao nhiêu bao cao su trong phòng?”
Lâm Phùng siết chặt chứng minh thư trong tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch, cần cổ anh cũng dần ủng đỏ.
Trình Lộc cảm thấy có hơi buồn cười, cô sợ Lâm Phùng chưa từng tiếp xúc với những chuyện thế này thật, theo như dáng vẻ tự phụ ngày thường của anh thì anh rất ngây thơ.
Trình Lộc đi tới, cô mím môi cười: “Chúng tôi không phải quan hệ đó, không hề dùng.”
Cô kéo Lâm Phùng đi ra ngoài.
Lâm Phùng vừa đi vừa do dự, đến khi Trình Lộc nói mình sắp xử lý công việc anh mới kìm nén một hơi trong lòng, không nhịn được nói: “Cảnh sát Trình, thật ra tôi….” Anh cố gắng kìm nén, cắn răng nói: “Thật ra kinh nghiệm của tôi rất phong phú!”
Lỗ tai anh đã đỏ đến mức không nhìn nổi nữa.
Trình Lộc hơi ngẩng ra, sau đó cô cười cong cong mắt, gật đầu: “Biết rồi.”