Sau khi Hứa Tú nhắc đến Trình Lộc, Hứa Qua rơi vào trầm mặc, cũng không hỏi nhiều thêm mà chỉ lại xin lỗi Lâm Phùng lần nữa. Lâm Phùng bảo hai anh em nhà họ Hứa này mau chóng rời khỏi nhà anh.
Tay Lâm Phùng bị thương nên cần phải thay thuốc, hai ngày sau anh đến bệnh viện.
Lâm Sơn cuối hạ, trời nói trở mặt là trở mặt ngay. Mới mấy ngày trước mặt trời còn chói chang đến độ khiến cả Lâm Sơn như sắp bốc lửa, thế nhưng vào một cuối tuần hiếm hoi lại đổ mưa to.
Nước mưa rơi xuống mặt đất vỡ tung tóe, chưa được bao lâu đã động thành những vũng nước.
Lâm Phùng bị thương ở tay nên không lái xe được, anh mở app ra đặt một chiếc taxi đến bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện không có đông người, có lẽ vì trời mưa cho nên tất cả mọi người đều chẳng muốn bước ra, chỉ có mấy người thưa thớt che ô đi trong mưa.
Lâm Phùng tìm một vòng trên xe, cuối cùng tìm được một cái ô màu đen. Anh đợi xe dừng lại hẳn rồi mới che ô xuống xe.
Tán ô màu đen che phủ anh, hạt mưa xơi xuống đập vào mặt ô vang lên những tiếng lộp bộp.
Anh sải bước bước vào bệnh viện.
Sau khi anh thay thuốc xong đi ra, bên ngoài mưa vẫn không ngớt mà còn có chiều hướng nặng hạt hơn. Cũng tốt, thế này vừa hay có thể xua tan bớt sự oi ả của những ngày trước.
Lâm Phùng đang định rời đi thì chợt thấy có một bóng người từ ngoài cổng bệnh viện chạy vào, tuy có che dù, nhưng cô chạy nhanh cho nên ống quần bò đã ướt đẫm, trên người cũng bị mưa tạt ướt không ít.
Cô gái chạy thẳng tới, miệng còn không ngừng la hét: “Ôi ôi ôi làm phiền nhường đường một chút, nhường một chút với.”
Mái tóc ngắn ngang vai của cô vì chạy cũng vì gió thổi đến mà bay lên, để lộ ra gò má thanh tú và vành tai mỏng manh trắng loáng.
Lâm Phùng dừng chân nhìn thêm một cái, nhưng anh thu hồi mắt lại rất nhanh.
Anh không ngờ Trình Lộc lại đuổi đến tận nơi này.
Chắc chắn lại đến để tình cờ gặp anh.
Nhưng rất hiển nhiên, Trình Lộc không hề phát hiện ra anh, cô xông thẳng đến một hướng đông người khác. Lâm Phùng nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, anh bung dù bước ra khỏi bệnh viện.
Mưa lớn đến đáng sợ, trên bầu trời còn có những tiếng sấm nổ mơ hồ vang vọng, những cây cao bốn phía cũng rung lên bởi sức gió.
Lâm Phùng tìm đến xe, tài xế hạ cửa sổ xe xuống nói: “Ông chủ, xe bị chết máy không khởi động được, cậu có thể chờ chút không? Tôi đã gọi sửa xe rồi!”
Lâm Phùng đảo mắt nhìn qua tài xế, vì hạ cửa sổ xe xuống mà mặt ông ta đã bị nước mưa tạt ướt một chút.
Anh mở cửa xe đi vào, trên tán ô toàn là nước, run lên một cái khiến tay anh ướt hơn nửa.
Tài xế nghĩ thầm có lẽ ông chủ này có tính khí khá tệ, ông ta nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Lâm Phùng đang cúi đầu xem điện thoại di động, tuy tính tình có chút không tốt, nhưng vẻ ngoài rất tốt, hệt như một công tử quý tộc học thức uyên thâm.
Mưa bên ngoài rơi xuống trần xe vang lên những tiếng vui tai, Lâm Phùng cũng không để ý mà chỉ cụp mắt xem sách được ra tập mới vào hàng tuần trên điện thoại. Tốc độ đọc sách của anh nhanh như gió, thời gian cũng vô thức trôi đi.
Mà ở khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú lầu mười hai của bệnh viện.
Trình Lộc chạy thẳng đến phòng bệnh số ba mươi ba, bên trong phòng rất rộng rãi, chỉ có một người phụ nữ trung niên, còn một bác gái cùng phòng đã xuất viện vào ngày hôm qua.
Cũng chẳng phải bác gái kia khỏi bệnh, mà là bác sĩ thông báo với người nhà rằng đã hết cách, chỉ có thể đưa bác gái ấy về hưởng thụ những ngày còn lại.
Trình Lộc vuốt tóc lại, cô cười cong cong mắt rồi gõ cửa. Người phụ nữ đang cắt giấy trên giường ngẩng đầu lên, thấy là Trình Lộc đến cũng cong môi mỉm cười, bà vẫy tay với cô: “Tiểu Lộc à, con mau đến đây, nhìn xem chữ phúc ta vừa cắt thế nào?”
Trình Lộc thu lại khí tức ác liệt thường ngày, bây giờ khắp người cô đều tỏa ra một cảm giác ngoan ngoãn hệt như học sinh cấp ba. Cô đặt chiếc ô đi mưa ở một bên, nước mưa chảy xuống thành dòng theo ô.
Cô đi tới bên giường bệnh, nhận lấy hình cắt giấy trong tay người phụ nữ ấy, cười khen: “Đẹp quá, hình cắt giấy của viện trưởng là đẹp nhất rồi.”
Viện trưởng Tần cười lên, bà xoa mái tóc đen mềm mại của Trình Lộc đầy vẻ cưng chiều. Trình Lộc nâng đôi mắt long lanh nước lên nhìn bà, hỏi: “Gần đây người có khỏe hơn không? Con nghe bác sĩ nói sức khỏe của người đã tốt hơn trước rất nhiều.”
Viện trưởng Tần gật đầu: “Đúng vậy, gần đây ta ăn nhiều hơn trước một chút.”
Trình Lộc cụp mắt cười lên, chóp mũi chua xót.
Cô biết viện trưởng Tần đang an ủi mình, bác sĩ nói, gần đây bà ăn càng lúc càng ít, người bà cũng càng ngày càng gầy đi.
Trình Lộc là cô nhi, khi còn bé cha mẹ cô đã vùi thây nơi biển lửa, chỉ có một mình cô thoát được. Lúc đó, là viện trưởng Tần của viện mồ côi Nhạc Thành cưu mang cô.
Tần Văn Hương là một viện trưởng rất tốt, trong cô nhi viện có không nhiều trẻ con, đếm hết cũng chỉ có mười mấy đứa. Tuy hàng năm chính phủ đều gửi trợ cấp, nhưng bao nhiêu đấy vẫn không đủ cho mười mấy đứa trẻ.
Mỗi năm tết đến, Tần Văn Hương sẽ cắt rất nhiều hình cắt giấy rồi dán khắp viện mồ côi nho nhỏ, khiến nơi nơi tràn ngập không khí tết.
Chỉ là vào năm Trình Lộc tốt nghiệp, Tần Văn Hương bỗng bị bệnh.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, thế mà bà lại bị ung thư dạ dày.
Khi đó, Trình Lộc thiếu chút đã hỏng mất, cũng may Tần Văn Hương bình tĩnh lại, bảo Trình Lộc đừng nói với những đứa nhỏ của viện mồ côi.
Viện trưởng Tần tốt như thế, lại rơi vào cảnh vật lộn với bệnh tình suốt một năm trời.
Cũng may Trình Lộc có việc làm, cô gom góp hết lương lại vẫn đủ để Tần Văn Hương nằm viện.
Cô mệt mỏi gối đầu lên đùi Tần Văn Hương, nước mắt vẫn đọng lại trong hốc mắt. Một lát sau, bác sĩ chuyên trị cho Tần Văn Hương đến gọi Trình Lộc.
Đi đến phòng làm việc của bác sĩ ở sát vách, bác sĩ rất nghiêm túc nói với Trình Lộc về tình trạng bệnh của Tần Văn Hương, có thể đã không kéo dài được bao lâu nữa.
Trình Lộc bình tĩnh gật đầu, cô đứng lên cúi đầu với bác sĩ một cái: “Có thể nghĩ thêm cách khác không? Phẩu thuật hay thuốc thang đắt đỏ đều không thành vấn đề.”
Bác sĩ thở dài, ông ta cũng đã tiếp xúc với Trình Lộc và Tần Văn Hương một năm, cũng bị hai người làm cho cảm động. Có rất nhiều thuốc Tần Văn Hương dùng đều từ sự giúp đỡ của ông ta.
Chỉ là bệnh này… Đúng là không thể kéo dài được nữa.
“Nếu làm phẩu thuật, đúng là có thể kéo dài thêm được, nhưng được bao lâu thì phải xem người bệnh. Nhưng tỉ lệ thành công của cuộc phẩu thuật chỉ có mười ba phần trăm, rất nguy hiểm.”
Trình Lộc cắn môi dưới, cơ thể cô thoáng run rẩy.
Một hồi lâu sau cô mới lại khom người với bác sĩ thêm một cái: “Cháu suy nghĩ một chút, cảm ơn ngài.”
Bác sĩ bị Trình Lộc làm cho cảm động, ông ta thở dài một hơi rồi đứng thẳng dậy, nói như thể cảm khái: “Là tôi phải cảm ơn cháu, cảm ơn cảnh sát các cháu đã bảo vệ cho cả Lâm Sơn.”
Trình Lộc lúng túng, cô không nói gì.
Trong phòng bệnh, Tần Văn Hương vẫn còn đang cắt giấy. Cô đi tới, giành lấy cây kéo và giấy đỏ trong tay bà rồi ngồi sang một bên giúp bà cắt xong.
Trình Lộc vừa cắt vừa nói: “Người đừng làm những thứ này nữa, phải nghỉ ngơi cho khỏe, bác sĩ vừa nói với con người sẽ nhanh chóng tốt lên.”
Tần Văn Hương ôn hòa gật đầu: “Ta biết, nhưng ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ sợ đến tết ta lại không cắt được….”
Tần Văn Hương còn chưa nói hết lời đã cảm nhận được một ánh mắt ác liệt rơi vào người bà, bà thoáng bất ngờ nhìn về phía Trình Lộc, quả nhiên thấy được biểu cảm không vui của cô.
Trình Lộc mấp máy môi: “Vẫn còn nhiều năm lắm, người đừng nói bậy bạ.”
“Đúng, là ta nói bậy.” Tần Văn Hương cười lên, dường như bà nhớ ra gì đó nên hỏi: “Đúng rồi, người bạn trai trước kia con đưa đến, sao lâu rồi không thấy đến cùng con nữa?”
Trình Lộc cắt xong một nhát cuối cùng, một chữ “Phúc” thành hình trong tay cô.
Sau khi cô và Hứa Qua chia tay, cô cũng đã đến bệnh viện thăm Tần Văn Hương rất nhiều lần, mỗi lần cô đều đến một mình, không ngờ lần này Tần Văn Hương lại hỏi đến Hứa Qua.
Trình Lộc cũng không có ý định che giấu, cô hỏi: “Sau này anh ta sẽ không đến nữa đâu, con và anh ta đã chia tay rồi, là cả hai cùng chia tay.”
Trên gương mặt tái nhợt của Tần Văn Hương hiện ra nét đau lòng, bà kéo bàn tay đã hơi lạnh của Trình Lộc, tiếc rẻ nói: “Đó là do cậu ta không có mắt nhìn, Tiểu Lộc của chúng ta là tốt nhất, chia tay là cậu ta tổn thất.”
Trình Lộc cười lên, thật ra cô rất muốn nói với Tần Văn Hương rằng cô không hề tốt như thế.
Tính tình của cô không tốt, đụng cái là nổi nóng, bây giờ mới tốt hơn nhiều.
Cũng muốn nói cho bà biết, Hứa Qua là phú nhị đại, nhà có bạc triệu, hai người không môn đăng hộ đối, vốn chẳng thể nào.
Nhưng tất cả chuyện này cô đều gom lại thành một nụ cười bên môi, cô không muốn bà lo lắng cho cô.
Tần Văn Hương lại hỏi đến công việc của cô, bà càng lo lắng hơn: “Bình thường lúc làm nhiệm vụ con phải cẩn thận đấy, đừng lúc nào cũng đưa mình ra đằng trước, phải bảo vệ tốt bản thân.”
“Này sao được chứ, viện trưởng, con là cảnh sát mà, là cảnh sát thì phải bảo vệ mọi người. Dù là lúc nào đi chăng nữa con cũng nên đứng trước nhất, chuyện này con không thể đồng ý với người được.”
Tần Văn Hương còn muốn nói thêm gì đó, bà biết tính tình đứa nhỏ Trình Lộc này rất cứng rắn, không thể khuyên nổi. Những chuyện cô đã nhận định rồi cũng sẽ không thay đổi vì người nào khác, cho nên không ngăn cô nữa.
Mỗi người đều có con đường của chính mình, nếu Trình Lộc đã lựa chọn con đường này, vậy cô nên đi theo nó.
Lại ở trong phòng bệnh cuảng Tần Văn Hương thêm một lúc nữa Trình Lộc mới rời đi.
Tần Văn Hương cứ muốn đưa cô xuống lầu, Trình Lộc không đồng ý, sau khi hai người thương lượng xong, Trình Lộc chỉ đồng ý để Tần Văn Hương đưa cô đến chỗ thang máy.
Bây giờ Tần Văn Hương còn có thể tự đi được, không cần Trình Lộc đỡ. Hai người cùng đi đến chỗ thang máy, Trình Lộc rung rung ô rồi nói: “Viện trưởng, ngày mai con lại đến thăm người. Hai ngày trước có vụ án nên bị trì hoãn không đến được, mấy hôm nay con cũng khá rảnh rỗi.”
Từ Văn Hương gật đầu, bả nở nụ cười hòa ái.
Chỉ là mái tóc trên đầu đã vươn chút sương trắng.
Cừa thang máy mở ra, Trình Lộc bước vào thang máy. Trong thang máy chỉ có lát đát vài người, Trình Lộc đứng ở ngoài cùng, cô nở nụ cười ôn hòa với Tân Văn Hương nói ngày mai gặp.
Tần Văn Hương đứng ngoài cửa thang máy vẫn tay tạm biệt cô, vào một giây khi cửa thang máy đóng lại, Tần Văn Hương bỗng nói một câu: “Tiểu Lộc, con phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng mệt nhọc quá.”
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn, cô vội vàng đáp lời viện trưởng: “Viện trưởng, người quay lại đi, bên ngoài đang mưa sẽ lạnh đấy.”
Cừa thang máy đóng lại hoàn toàn.
Trình Lộc đỏ mắt, nhưng nước mắt vẫn đọng lại trong hốc mắt không hề rơi xuống.
Đến lầu một, cô là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy.
Cô đi nhanh ra cổng bệnh viện, gió lạnh thổi vào mặt mang theo những hạt mưa, cô cuống quít bung ô ra, nép mình dưới tán ô.
Cô đi trong mưa, rẽ vào khúc cua, trốn ở một góc tường không người, cô ôm cán ô, chậm rãi ngồi xuống, nước mắt đã giàn giụa đầy mặt.
Mà ở cách đó chưa đến một trăm mét, một người đàn ông ngồi trên chiếc Mercedes đang dõi mắt nhìn Trình Lộc đang co người trốn nơi góc tường.
Lâm Phùng quay đầu lại muốn tiếp tục đọc sách, nhưng khi anh nhìn lại, lại phát hiện mình chẳng đọc nổi một câu.
Rõ ràng anh hiểu hết từng câu một, nhưng bây giờ nhìn lại, lại chẳng khác nào rổ trúc hứng nước, chẳng thể nhớ được gì.
Anh quay đầu nhìn về hướng góc tường, nơi đó không có ai, cô gái nhỏ ấy lặng yên rơi nước mắt, tán ô khẽ run run, cũng chẳng biết vì cô đang khóc hay vì mưa gió lùa đến.