Hai người hòa vào con phố đi bộ nhộn nhịp phía trước, một lúc sau dừng lại ở một quầy trái cây có vẻ ngon mắt. Hạ Mạn Thư hào hứng đi đến:
- Ông chủ, cho một cân quýt. Chọn quả ngọt nhất nhé.
Ông chủ là một người mập mạp, tóc hoa râm, đang ngồi ghế ghỗ phe phẩy chiếc quạt mo nghe thế thì đứng lên chọn quýt cho cô:
- Được luôn cô bé.
Hạ Mạ Thư quay lại hất cằm như ra lệnh:
- Trả tiền đi.
Dương Lâm Bảo nhíu mày:
- Em ra lệnh cho tôi?
Hạ Mạn Thư gật đầu:
- Ra lệnh đó, nhanh lên.
Dương Lâm Bảo cốc đầu cô một cái, rồi nói:
- Trả tiền cũng được, nhưng mà hồi nãy em với người nhân viên nhà hàng nói cái gì?
Hạ Mạn Thư bĩu môi:
- Không nói cho chú biết.
Ông chủ cân quýt xong xuôi đưa cho anh:
- Đây chú, tổng cộng là 40.000.
Dương Lâm Bảo rút tiền ra trả, Hạ Mạn Thư cười hì hì bên cạnh. Ông chủ cầm tiền xong vẫy vẫy tay:
- Hai bố con đi thong thả, lần sau lại ghé.
Dương Lâm Bảo nghe thế lập tức đen mặt, Hạ Mạn Thư thì phì cười:
- Haha, hồi nãy em cũng nói với người phục vụ chú là bố của em đấy.
Dương Lâm Bảo không vui, lập tức hiện rõ sát khí trên mặt:
- Tôi là chồng của cô ấy.
Ông chủ ngạc nhiên, bối rối xin lỗi. Hạ Mạn Thư thấy không ổn liền kéo anh đi nhanh:
- Đi thôi đi thôi, em muốn ăn kem.
Dương Lâm Bảo nhìn đồng hồ, đã gần 1h sáng rồi, chỉ kém mười mấy phút nữa thôi là đúng 1h. Anh đưa cô đến bên ngọn hải đăng, ngồi chỗ thành bồn cây trống:
- Ngồi đây một chút.
Hạ Mạn Thư nhìn xung quanh, liền hỏi:
- Sao ở đây nhiều người thế nhỉ?
Dương Lâm Bảo để bịch quýt và nước lên trên thành:
- Chờ ở đây một chút.
Anh bóc quýt cho cô ăn, một lúc sau bỗng xuất hiện một tràng pháo hoa nối tiếp, nổ liên hồi.
Hạ Mạn Thư giật nảy mình nhưng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, cô thích thú ngửa mặt lên trời nhìn những chùm pháo đủ màu sắc tỏa ra. Miệng không quên cảm thán:
- Oa, đẹp thật.
Dương Lâm Bảo đứng đối diện, cúi đầu xuống nhìn người phía dưới, đôi mắt lấp lánh, nụ cười thật tươi, nhỏ giọng anh hỏi:
- Có đẹp không?
Hạ Mạn Thư nghiêng đầu qua một bên né anh:
- Tất nhiên là đẹp rồi.
Dương Lâm Bảo cúi người hôn lên đôi mắt của cô:
- Sinh nhật vui vẻ. Bảo bối
Hạ Mạn Thư bây giờ mới bất giác ra, ngơ ngác nhìn anh:
- Là chú làm sao?
Dương Lâm Bảo cười, không nói gì. Anhđi đến giọn dẹp một chút chỗ cô ngồi rồi nói:
- Chúng ta về khách sạn được rồi chứ?
Hạ Mạn Thư đi nhíu mày:
- Vậy xe để ngoài biển..
Dương Lâm Bảo nắm đôi tay của vợ dắt đi:
- Trần Diệc mang về khách sạn rồi.
Nói xong anh dẫn cô đi trở về khách sạn. Tiếp tân thấy anh bước vào vội cúi đầu chào. Anh gật đầu một cái rồi dẫn cô lên thang máy. Hạ Mạn Thư bỗng níu anh lại:
- Không lấy thẻ phòng sao?
Dương Lâm Bảo xoa xoa cái đầu nhỏ của cô:
- Nhà của mình lấy thẻ để làm gì?
Hạ Mạn Thư gật gật đầu, đi theo anh. Thấy anh rút ra một tấm thẻ quẹt vào thang máy rồi bấm tầng 25. Hạ Mạn Thư hỏi:
- Thang máy phải dùng thẻ sao?
Dương Lâm Bảo ôm cô:
- Thang máy nội bộ tất nhiên phải dùng thẻ.
Dương Lâm Bảo nhìn dáng người mỏng manh của cô, góc độ từ trên xuống xét qua một chút có thể thấy được khuôn ngực trắng nõn đang phập phồng trong tà áo. Anh đưa tay thò vào trong áo vest, vuốt ve eo Hạ Mạn Thư, cúi người ngửi mùi trên cơ thể anh. Hạ Mạn Thư bị đùa giỡn thì nắm chặt cái tay không yên phận kia lại, lườm anh một cái:
- Làm gì đấy? Ở đây có camera đấy.
DƯơng Lâm Bảo cười xấu xa:
- Tầng thang máy này không có camera đâu.
Anh ôm chặt cô vào người, cúi đầu hôn lên tai cô. Hơi thở của anh nóng rực, khiến cô buồn cười:
- Này! Nhột quá, thả em ra đi, người ta thấy.
Dương Lâm Bảo chạm vào trán cô, hôn từ mắt mũi đến môi của cô:
- Không ai thấy cả.
Hạ Mạn Thư dùng sức tránh né anh, một lúc sau thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, cửa mở ra là một căn phòng rất lớn. Hóa ra cái thang máy này là thang máy nội bộ khách sạn, muốn đến căn phòng này là chỉ có một thang máy duy nhấy. Hạ Mạn Thư đi ra đang hoang mang, liền hỏi:
- Sao lại có căn phòng này? Tầng này chỉ có phòng này thôi sao?
Dương Lâm Bảo đi phía sau cô:
- Tầng này là Vip, dành cho những người quyền cao chức trọng. Nhưng phải đi thang máy khác như những tầng còn lại. Chỉ riêng phòng này có một hệ thống thang máy thôi.
Hạ Mạn Thư nhìn căn phòng lớn tông đen xám, như một căn phòng hoàng gia thực thụ. Bỗng có một vòng tay mạnh mẽ kéo cô lại, áp vào vòm ngực rắn chắc. Cô rụt cổ lại, hai tay nhỏ đặt lên ngực anh:
- Chú làm gì thế?
Dương Lâm Bảo không nói gì, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng khó cưỡng. Hạ Mạn Thư cảm giác như là bị hút hết linh khí, nhỏ bé mà thuận theo nhịp điệu hôn của anh mà hít một ít không khí.
Dương Lâm Bảo nóng bừng người, nhấc bổng cô đi vào chiếc giường lớn phía trong.
Hạ Mạn Thư được đặt xuống thì định bỏ chạy. Nhưng lại bị anh ghì chặt dưới thân. Cơ thể nặng nề của Dương Lâm Bảo dán chặt lên người, hai tay thuận theo kéo chiếc váy lên đến ngang eo cô. Hạ Mạn Thư xấu hổ, mặt đỏ như tôm chín, đánh vào tay anh:
- Này! Chú là động vật nói chuyện bằng thân dưới sao?