Anh đã để ý từ khi cô đến, anh đứng trên tầng hai khách sạn nhìn xuống thấy bóng dáng của cô trong đám người. Hạ Mạn Thư không quá lộng lẫy trong đám đông, nhưng đối với anh, cô là người đặc biệt nổi bật. Hôm nay anh hơi sững người khi thấy cô ăn mặc có một chút.. kích tình. Chiếc váy lộ hết phần lưng trần phía sau, dáng đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót, trông cô khác biệt với nàng thơ mọi ngày.
Anh thích cô như thế này, quyến rũ mê người. Anh cũng thích dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cô trước đây, cảm giác không kìm được mà muốn chà đạp dưới hạ thân.
Ai da, sao mà mình lại trở nên bỉ ổi như thế này rồi? Thật đúng là cái sự miễn nhiễm với phụ nữ ghi vào tay em thì thành âm hết.
Dương Lâm Bảo đưa tay vuốt ve đùi cô, nhỏ giọng hỏi:
- Ai dạy cho em cách ăn mặc này đi quyến rũ đàn ông? Em biết hôm nay nhiều người nhìn em lắm hay không?
Hạ Mạn Thư ngước mặt lên, mặt mày tèm nhem nước mắt, may mà lớp trang điểm đã xịt khóa kỹ càng, nếu không bây giờ cô chẳng khác gì con mèo mới chui ra từ bếp than cả. Cô trề môi lí nhí:
- Là Trần Ngọc Linh ấy, cậu ấy bắt em mặc cái váy này, rất ngắn.
Bất giác cô co đôi chân đang duỗi thẳng trên sô pha lại, kéo chiếc áo vest của anh che nửa thân dưới.
Dương Lâm Bảo nhíu mày, khẽ chỉnh lại kiểu ngồi của Hạ Mạn Thư, sợ cô mỏi lưng nên để cô tựa cả cơ thể vào người mình. Anh ngừng vuốt đùi, vòng tay qua ôm eo cô:
- Em ăn mặc như thế này không phải là muốn người khác phạm tội hay sao?
Hạ Mạn Thư mới sực nhớ ra, ngồi thẳng người nhìn anh:
- Buổi tiệc chưa kết thúc, chú mau đi ra đi.
Dương Lâm Bảo nhìn cô bối rối mỉm cười:
- Vốn dĩ tôi tới đây tìm em, buổi tiệc đó là của mẹ tôi. Không cần quan tâm đến nó.
Hạ Mạn Thư vẫn đang còn khó xử:
- Không được.
Dương Lâm Bảo vươn tay đặt lên tấm lưng của cô, khẽ kéo cơ thể mềm mại lại gần, áp môi mình lên đôi môi thơm ngọt kia.
Hạ Mạn Thư giật mình, theo phản xạ chống hai tay lên ngực anh, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, cô xấu hổ:
- Đừng, đây phòng nghỉ, sẽ có người vào. Cho em xuống.
Tay Dương Lâm Bảo đùa bỡn dọc từ lưng cô xuống, bóp nhẹ bờ mông tròn trịa, ghé vào tai cô thầm thì:
- Ai nói đây là phòng nghỉ? Là phòng của tôi.
Hạ Mạn Thư bị hơi thở nóng hổi phả vào tai, mẫn cảm run lên một cái rồi rụt cổ lại:
- Linh Linh nói đây là phòng nghỉ.
Dương Lâm Bảo cười lớn, giọng cười của anh thanh thanh rất dễ nghe. Hạ Mạn Thư như bị cười nhạo, coi đỏ mặt, đánh vai anh một cái:
- Chú cười cái gì? Không cho chú cười em nữa.
Cô đưa hai tay vụng về chặn miệng anh lại. Dương Lâm Bảo bế thốc cô lên:
- Tôi đưa em đi rửa mặt, đồ con nhím xù lông.
Hạ Mạn Thư bất ngờ nâng lên cao, sợ hãi vòng tay ôm chặt cổ anh, hai chân quơ quàng qua thắt lưng vững chãi.
Dương Lâm Bảo bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi bên cạnh bồn rửa mặt.
Bồn rửa mặt bằng gạch lãnh lẽo khiến cô không kịp thích ứng, khẽ nhểnh người lên cận lực kéo chiếc váy lót để ngăn cách cái lạnh. Dương Lâm Bảo nhìn những chai lọ đẹp mắt xếp trên kệ thì hỏi:
- Cái nào dùng để rửa mặt?
Hạ Mạn Thư nhìn một lúc rồi chỉ vào một tuýp màu vàng:
- Là nó.
Dương Lâm Bảo cầm nó lên, chăm chú đọc hướng dẫn. Hạ Mạn Thư chăm chú nhìn anh một lúc, rồi đưa tay muốn lấy tuýp rửa mặt:
- Để em tự rửa.
Dương Lâm Bảo cầm tay cô ngăn lại, anh xả nước làm ướt tay của mình rồi lấy một lượng kem rửa mặt, hai tay áp vào nhau vụng về tạo bọt.
Hạ Mạn Thư đung đưa hai chân vào khoảng không, thích thú cười tươi nhìn người trước mặt đang chăm sóc mình.
Anh muốn rửa mặt cho mình sao? Dáng vẻ này sao mà đáng yêu thế?
Một lát sau trong tay Dương Lâm Bảo có một mớ xà bông trắng muốt mềm mịn, anh loay hoay không biết làm gì, ngại ngùng hỏi:
- Cái này..
Hạ Mạn Thư đưa tay vuốt lấy xà bông trên tay anh, rồi dang hai tay ra:
- Đỡ em xuống.
Dương Lâm Bảo rửa sạch tay, bế cô xuống. Hạ Mạn Thư đáp xuống hai bàn chân của anh, cô nhận ra rằng anh đang đi đôi dép trong phòng màu đen, mềm mại. Anh đỡ eo cô dựa người vào mình tránh cô khỏi ngã:
- Dưới đất lạnh.
Hạ Mạn Thư nhìn qua gương, một cảnh thân mật, anh ôm eo cô từ sau lưng, bỗng giác đỏ mặt. Dương Lâm Bảo thấy cô xấu hổ đáng yêu, liền nói:
- Mau rửa mặt đi.
Hạ Mạn Thư cúi người xuống bắt đầu rửa mặt. Rửa kĩ càng lớp trang điểm rồi xả sạch bằng nước. Dương Lâm Bảo với chiếc khăn trên móc đưa cho cô lau. Anh lại bế Hạ Mạn Thư ngồi lên bệ rửa, hai tay chống bên người cô, nhìn cô ngoan ngoãn lau mặt. Hạ Mạn Thư lau mặt xong thấy anh đang tiến sát mình, vội vã lấy khăn che mặt lại, chỉ lộ ra hai con mắt:
- Chú nhìn cái gì?
Bóng đèn trong phòng tắm màu vàng ẩn hiện chiếu lên hai người khiến bầu không khí này có hơi làm tăng hormone sinh dục.
Anh và cô đều mặc quần áo màu đen, cứ như là dành cho nhau, một cách hòa hợp nhất định.
Dương Lâm Bảo híp đôi mắt lại:
- Nhìn vợ của tôi.
Hạ Mạn Thư liếm môi khô khốc của mình:
- Chú.. nhìn đủ chưa?
Dương Lâm Bảo ghé sát người cô, tham lam ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt trên người Hạ Mạn Thư cùng với hương sữa rửa mặt lúc nãy. Chầm chậm nhả ra từng chữ:
- Thật muốn em.
A cái tên sói già này thật là vô liêm sỉ, nói thế mà không biết ngượng a?
Hạ Mạn Thư định mắng anh.
Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng gọi:
- Dương Lâm Bảo.
Hạ Mạn Thư giật nảy mình muốn rớt xuống. Cũng may được anh đỡ lại. Cô luống cuống tay chân sợ hãi như gian phu dâm phụ bị bắt gặp.