Hạ Mạn Thư giúp các chú cần vụ giọn thức ăn ra sẵn và ngồi chờ đến giờ ăn, sẵn tay cô mở luôn hộp đồ của Linh Linh. Ở trong là hai chiếc khăn len màu xám tro, một cái dài to và một cái ngắn nhỏ hơn một chút.
Có một vài đồ vật khác như là vài chai thuốc nhỏ mắt, một chai ngâm kính áp tròng lớn, hai cây son và một hộp kem dưỡng ẩm, ngoài ra còn rất nhiều kẹo và vitamin C, Biotin.. Cô lại lấy ra để ngay ngắn trên bàn, chiếc hộp vơi đi còn một ít, cô nhìn vào.
WTF! Cái quái gì thế?
Hạ Mạn Thư đỏ mặt, đôi má ửng lên như cà chua chín.
Trong thùng phía dưới những món đồ đó là một đống bao cao su, Trần Ngọc Linh mua cái này cho cô? Cái con bé này, đầu óc rất không trong sáng. Cô vội bỏ hết những món đồ đó vào thùng, như để giấu đi cái thứ ngượng ngùng kia rồi bỏ xuống gầm bàn. Lúc này một tờ ghi chú rơi ra: Nghe chồng tớ nói là ở Hạo đô rất lạnh, nên đặc biệt tặng đôi vợ chồng trê mới cưới là tiểu thư Hạ và ngài Thượng tướng đây một cặp khăn quàng cổ tình nhân. Ngoài ra một cô nương nhỏ bé là tớ còn gửi một ít đồ chăm sóc thân thể cho cậu. Ngoan!
Trần Ngọc Linh, cậu muốn chết lắm rồi hay sao?
Hạ Mạn Thư vừa ngượng ngùng vừa lo sợ. Cô nói với chú Chu:
- Bác Chu, cháu về kí túc xá trước.
Bác Chu nhìn cô:
- Cháu không khoẻ thì về nghỉ ngơi đi, chuat nữa bác bảo Hạ Nguyên mang cơm lên cho cháu.
Cô lắc đầu:
- Không cần đâu ạ. Cháu không đói.
Nói xong cô ôm chiếc thùng đi nhanh về kí túc xá. Cô đặt thiếc thùng lên bàn làm việc của anh, lấy những đồ vật ra ngoài và dốc ngược cái hộp đổ hết bao cao su vào một cái túi nilon. Bây giờ mang đi sọt rác vứt cũng không ổn, suy nghĩ một lúc cô đành mở ngăn kéo đồ lót của mình dưới tủ quần áo nhét vào trong góc. Xong xuôi cô nằm lên giường mông lung nghĩ ngợi.
Anh rời khỏi Hạo đô đã hơn 2 tuần, đến phía Bắc Thái Lan để làm nhiệm vụ. Anh đã không nói với cô, tâm trạng cô hơi khó chịu một chút. Cô cũng muốn về thành phố Y, nhưng chưa xong thời hạn thực tập. Không ngờ là Hạ Mạn Thư cô có thể kết hôn với một ông chú lớn tuổi như thế. Mà là còn trụ cột đất nước, một người thừa kế của gia phả lớn. Đến giờ vẫn còn mơ hồ rằng là tại sao lại là cô nhỉ?
Hạ Mạn Thư thở dài một hơi, nghiêng người nhìn ra cửa sổ. Những bông tuyết vẫn đang rơi xuống, đầu óc mơ hồ trống rỗng.
Hôm sau Hạ Mạn Thư sắp xếp quần áo bỏ vào một chiếc balo quân đội. Lấy vài vật dụng cần thiết, lúc rút ra chiếc thẻ đen lúc trước Dương Lâm Bảo đưa, cô hơi do dự có nên mang theo hay không, vì cô chẳng dám quẹt thẻ của anh, trừ cái hôm anh nhờ mua chai rượu. Chỉ sợ làm mất của anh thì thành tội đồ. Cô cắn cắn môi dưới rồi cũng quyết định là mang đi, giọn dẹp lại phòng ốc một chút rồi xuống sân.
Giáo quan Quách đang đứng dặn dò Hạ Nguyên:
- Cậu nhớ là phải bảo vệ phu nhân cho tốt. Không được quậy phá ở Thành đô nghe chưa? Ta mà nghe một động tĩnh gì truyền đến tai là về bốc sỏi.
Hạ Nguyên nhỏ bé đứng rụt cổ nghe quản thúc. Gật đầu lia lịa:
- Giáo quan Quách, đâu phải cháu không hiểu chuyện. Tuy thường ngày cháu không có thể lực tập luyện nhưng mà cháu không có phá phách lung tung. Oan uổng cho cháu.
Giáo Quan Quách nhướn mày, giơ tay cốc đầu anh:
- Vậy cậu nói xem chiều hôm qua là ai cùng một đám gà phá tan tành luống rau của kí túc xá khu B?
Hạ Nguyên uất ức định giải thích, đúng lúc Hạ Mạn Thư đi xuống, anh chạy lại chưng ra bộ mặt đáng thương:
- Chị Hạ, chiều hôm qua em mấy con gà nó phá vườn rau ở kí túc xá khu B, em chỉ đến định bắt chúng lại. Mà Giáo quan Quách..
Anh nói đến đây lại ngừng, nhìn qua Giáo quan Quách một cái rồi lại nhìn Hai Mạn Thư chớp chớp mắt:
- Mà Giáo quan Quách mắng em.
Hạ Mạn Thư bật cười, chỉ chỉ vào vai anh, nói chậm rãi:
- Đáng đời!
Hạ Nguyên dậm chân giận dỗi như một đứa trẻ, phụng phịu đi sau cô.
Hạ Mạn Thư đi lại cúi chào lễ phép:
- Giáo quan Quách, phiền đến chú phải chở chúng tôi đến quân khu Thành đô một chuyến. Thật có lỗi quá.
Giáo quan Quách mỉm cười, trên mắt và trán hiện rõ những nếp nhăn, gật đầu:
- Phu nhân đừng khách sáo. Ngài lên xe đi.
Hạ Mạn Thư vội xua tay:
- Không không, chú đừng gọi cháu như thế, ngượng lắm. Gọi con là Mạn Thư được rồi.
Hạ Nguyên nhanh nhảu đi đến lấy chiếc balo to đùng sau lưng cô bỏ vào cốp xe rồi đến mở cửa xe sau cho cô:
- Chị Hạ lên xe.
Cô vui vẻ bước lên xe ngồi. Hạ Nguyên ngồi ghế lái phụ, Giáo quan Quách ngồi lên ghế lái khởi động xe lái đi. Hạ Mạn Thư ngồi phía sau thắt dây an toàn. Đi trên đường vui vẻ mà khẽ ngân nga vài điệu nhạc.