Lúc này đây, Lộ Diêu Diêu đang ở trong phòng sách của Trương Tục nghiêm túc vẽ, cô không hề biết Dương Cảnh Thừa giúp cô xử lý chuyện của Lục Tiểu Hổ. Cô vẽ được nửa thân trên, đứng lên nhìn lạibức tranh, lập tức xé giấy, đem tờ giấy đó vò lại thành một cục, ném vào thùng rác.
Nãy giờ cô đã ném đi mấy bức vẽ rồi. Cô và Trương Tục không ngồi cùng một bàn vẽ, bàn cô ngồi tuy đối diện nhưng lại cách Trương Tục gần nửa mét. Chỉ cần anh ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.
“Diêu Diêu, em lãng phí hết bao nhiêu tờ giấy của anh rồi?” Trương Tục ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại tiếp tục cúi xuống vẽ.
Lộ Diêu Diêu gác bút sang một bên, nhìn Trương Tục thở dài. Anh vẫn kông ngẩng đầu: “Không có kiên nhẫn thì đừng học vẽ làm gì. Anh thấy mới có hai ba ngày mà em đã muốn bỏ cuộc rồi.”
“Lần này anh sai rồi. Em vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.” Lộ Diêu Diêu chân thành nói.
“Vẽ đàn ông sao?” Mặc dù là câu chế nhạo, mà giọng nói của Trương tục lại làm cho người nghe có cảm giác man mác vị gió xuân.
Hàng mi của Lộ Diêu Diêu thoáng rung: “Đúng vậy.”
“Em đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm.” Trương Tục tô màu lên bức tranh.
Lộ Diêu Diêu lại tiếp tục trải giấy ra. Đến lúc Trương Tục ngước mắt lên nhìn thêm lần nữa, chỉ thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô. Anh chỉ đành khẽ lắc đầu. Chắc chỉ có mỗi Dương Cảnh Thừa mới có thể làm cô cố chấp đến thế.
“Ngày mai, em hãy tới sớm hơn tí đi.”
Buổi tối trước khi trở về Trương Tục đã nói như vậy với Lộ Diêu Diêu. Cô nhanh chóng hiểu được là anh đã đồng ý muốn hướng dẫn mình, hạnh phúc không thôi.
“À còn nữa, Trương Tục, hai người kia chắc vẫn còn đang chờ dưới lầu.” Lộ Diêu Diêu đang nói tới Cổ Lan và Lâm Sung. Mấy hôm nay, mỗi lần cô đến nhà Trương Tục đều thấy bọn họ dưới nhà.
Loading...
“Chờ hay không là chuyện của bọn họ. Anh sẽ không mở cửa.”
Lộ Diêu Diêu gật đầu, nói “Em đi nha” rồi xuống lầu.
Đúng thật là Cổ Lan và Lâm Sung vẫn đang chờ trước cửa. Trên tay anh ta cầm đèn pin, ngồi chồm hổm dưới đất cùng với Cổ Lan. Khi vưa nhìn thấy Lộ Diêu Diêu đi ra thì vội đứng lên.
“Bà chủ Lộ, cô phải về rồi sao?” Cổ Lan nở nụ cười, bản thân cô ấy cũng chẳng trông mong gì việc Lộ Diêu Diêu sẽ dẫn mình vào.
“Giờ cũng đã trễ lắm rồi, hai người không về nghỉ à?” Lộ Diêu Diêu biết cả hai người đối diện đều là khách của khách sạn mình nhưng vẫn hỏi.
“Thường gần 2 giờ sáng Trương Tục mới ngủ. Mà bây giờ còn khoảng ba tiếng nữa, tôi phải chờ đến lúc đó.” Cổ LAn nói.
Chuyện này là do Cổ Lan đợi nhiều ngày nên cũng nắm được từng hơi thở của Trương, xem ra cô ấy luôn đợi Trương Tục tắt hết đèn mới chịu từ bỏ ý định. Chỉ cần bọn họ không chạy khắp nơi, làm khách sảnối tung lên thì Lộ Diêu Diêu cũng sẽ không xía vào, mỗi người ai làm việc người nấy.
Sang ngày hôm sau, Lộ Diêu Diêu mới nghe được chuyện đêm qua Dương Cảnh Thừa đã giải quyết chuyện của Lục Tiểu Hổ. Cô đi một vòng khách sạn rồi quyết định đến gặp Dương Cảnh Thừa. Mà hôm nay cả đội cứu viện và anh đều đang đi viếng mộ của đội trưởng Giang Triều Bình.
Lộ Diêu Diêu đứng cạnh vách đá, ở vùng đất badan xa xa ngoài kia, cô thấy Dương Cảnh Thừa đang dẫn đội. Từng người khom người cúng kiến, phong thái trang nghiêm. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người khác cúng kiến. Cô đứng đợi một lúc lâu mới thấy mọi người xoay người trở về. Nơi cô đứng chỉ cách nơi họ đi ngang qua chừng một chút. Lộ Diêu Diêu vùa định bước ra khỏi vách đá, thì đã thấy Dương Cảnh Thừa đứng cách đó không xa ngẩng đầu lên. Anh nghiêng đầu nói gì đó với Triệu Tín, rồi rảo bước nhanh về phía cô.
Lộ Diêu Diêu từng bước đi xuống mép đá, anh đã chờ sẵn bên dưới.
“Cảnh Thừa.” Cô vừa đi vừa nhìn anh cười. Sắc vàng của khăn lụa ánh nhẹ như ẩn như hiện lên trên đôi môi đỏ mọng kia. Anh nhận ra, đó chính là màu son anh mua tặng cô.
Dưới chân cô đầy cát bụi, có nhiều chỗ đã bị ăn mòn, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị sụp xuống. Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Em cẩn thận một chút.”
Nơi cô đứng cao hơn chỗ anh không nhiều. Bỗng nhiên cô nhảy xuống, Dương Cảnh Thừa nhanh chóng giang hai cánh tay đỡ lấy cô, ôm cô thật chặt trong lòng. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt lộ ra ngoài khăn lụa vàng óng: “Nóng nực vậy mà, sao em lại đến đây?”
Hai tay cô ôm cổ anh, hai chân thì cặp lấy bên hông của anh, cười nói: “Em đã nghe kể về chuyện của Lục Tiểu Hổ rồi, cảm ơn anh, cục cưng.”
Thì ra lí do cô gấp rút chạy đến đây là vì chuyện này. Dương Cảnh Thừa cười: “Không cần cảm ơn. Khách sạn em không bị ảnh hưởng là tốt rồi.”
“Với cả, không cần hỏi em vẫn luôn tin tưởng Lục Tiểu Hổ. Nếu có chuyện gì với cậu ấy, thì chắc chắn là do cậu ấy bị người khác hãm hại. Mọi người làm trong khách sạn của em đều là những người đã bên em từ những ngày đầu em mới quản khách sạn. Có nhiều chuyện phải lo toan, nhưng có bọn họ, em cũng đỡ được phần nào.”
Cô đúng là một người luôn bảo vệ nhân viên dưới trướng mình. Dương cảnh Thừa có thể hiểu được, với số tuổi nhỏ như vậy mà phải quản lý khách sạn xem ra cũng đã trải qua không ít phiền toái.
“Cục cưng à, có phải là sau này em sẽ có người luôn bảo bọc, che chở em không?” Cô chợt cười.
“Ừm.” Dương Cảnh Thừa cười đáp: “Anh sẽ luôn che chở em, anh sẽ không để ai khinh thường khách sạn của em, càng không để ai khi dễ em.”
“Em hạnh phúc đến mức muốn bay lên luôn á.”
Tiếng cười cô vang vọng trong khoảng không.
“Cục cưng, thật ra thì em đến đây vì đã lâu rồi không thấy anh, không muốn chờ chỉ muốn chạy đến gặp anh thôi.” Cô còn nói.
Chỉ mới có một đêm không gặp nhau thôi mà. Dương Cảnh Thừa ôm lấy eo cô, khẽ cười: “Cả tối em bận bịu, giờ lại không vội được sao?”
Lộ Diêu Diêu đương nhiên nhận ra hàm ý sâu xa rong cau nói của anh, cười không ngừng: “Anh yên tâm, em không cắm sừng anh đâu. Nếu là có thì cũng không phải là anh Tục.”
Anh Tục? Gọi thân thiết quá nhỉ. Dương Cảnh Thừa véo nhẹ eo cô: “Em còn dám cắm sừng anh?”
“Anh thích bóp eo em lắm hả, mỗi lần anh làm thế em nhột.”
Dương Cảnh Thừa vắt chân cô lên: “Giữ yên chân em lại đi.”
Lộ Diêu Diều thò đầu nhìn qua phía những đội viên trong đội cứu viện đang đi. Bọn họ đang đi phía trước, nhưng vẫn luôn có người ngoái đầu, tò mò nhìn. Đến khi thấy cô nhìn lại thì lập tức quay đầu trở về, bước chân rảo nhanh hơn. Cô thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn anh: “Mọi người đi rồi. Anh không thể ôm em ra ngoài sao? Cục cưng, anh chỉ cần giữu nguyên tư thế ôm em này đi ra ngoài thôi mà.”
Tư thế ôm này sao? Dương Cảnh Thừa bật cười: “Anh có thể vác em ra ngoài.”
Lộ Diêu Diêu trừng mắt nhìn anh, hai chân kẹp hông anh thật chặt, không nới lỏng tí nào, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ anh, cả người gần như dính như keo dính trên người anh. Dương Cảnh Thừa không cần ôm cô cũng không té xuống đất.
“Đứng đây hơi sẽ nóng đó, em mau xuống rồi mình đi!” Dương Cảnh Thừa cất tiếng.
Lộ Diêu Diêu cứ khăng khăng không chịu. Dương Cảnh Thừa một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại nắm chân cô, động tác nhanh nhẹn, Lộ Diêu Diêu còn chưa kịp phản ứng là anh đang định làm gì thì đã bị anh gánh ở trên vai. Dương Cảnh Thừa vừa gánh vừa bắt đầu đi ra khỏi khu vực này.
Hai chân của cô liên tục vẫy vùng, cực kì giận dữ: “Dương Cảnh Thừa, anh để em xuống! Đồ đàn ông xấu xa! Đồ đàn ông xấu xa, anh dám đối xử như vậy với em!”
Dương Cảnh Thừa không thèm để ý đến những lời cô nói, anh gánh cô đi ra khỏi nơi đó. Mọi người trong đội cứu viện đã sớm đi khỏi đây rồi, chỉ còn mỗi một chiếc SUV màu xanh rêu đậu ven đường, là xe riêng của Dương Cảnh Thừa. Anh mở cửa xe, đặt cô ngồi lên ghế.
“Ngoan nào, anh phải lái xe.” Anh nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ của cô thì lại cười rất vui vẻ. Dứt câu, anh đi một vòng, mở cánh cửa đầu bên kia rồi lên xe.
Lộ Diêu Diêu hung hăng nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình, cắn răng nghiến lợi: “Tức chết em! Tức chết em mà!”
Dù bận lái xe nhưng anh vẫn khẽ đưa mắt sang nhìn cô, thấy khăn lụa vì cử động miệng của cô mà tụt xuống, anh lấy tay kéo khăn lụa lên lại giúp cô. Dương Cảnh Thừa nhắc nhở cô: “Em cài dây an toàn lại cho chặt đi.”
Lộ Diêu Diêu hừ lạnh, không thèm quan tâm cứ để yên thế. Dương Cảnh Thừa nghiêng người sang, nịt dây cho cô. Sau đó anh quay lại ghế mình, vừa định cho xe chạy, thì Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nhướng người trèo qua ghế anh ngồi.
“Anh còn phải lái xe, so em không ngồi yên?” Anh kéo cần gạt, ngừng động tác, nhìn cô.
Lộ Diêu Diêu lại tiếp tục trèo sang, leo hẳn lên người anh ngồi yên đó.
“Anh dám đối xử như thế với em!” Cô giận dỗi nhìn anh.
Dương Cảnh Thừa cười, thì ra là cô còn đang tức à.
“Bà chủ Lộ luôn uy nghiêm trong lòng anh vẫn chưa hết giận sao?”
“Em không vĩ đại như thế! Anh đừng có nghĩ em quá cao!”
“Vậy giờ em muốn sao?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô nhìn anh: “Anh vừa nói sẽ không để ai khi dễ em, em không cho phép anh thô lỗ với em như vậy! Yêu em thì đừng làm em đau.”
Anh khẽ cười, giơ tay lên, chậm rãi tháo chiếc khăn lụa đang che lấy hơn nửa khuôn mặt cô ra.