Lộ Diêu Diêu nằm sấp trên một cơ thể rắn chắc, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt. Cô ngẩng đầu, giống như có tật giật mình khẽ nhìn quanh bốn phía, không có một ai, ban đêm trong sa mạc yên tĩnh đến lạ. Vì lẽ này, khiến cho bản thân cô cảm thấy, nếu lúc này hình như không làm gì đó thì thật sự không còn gì để nói. Lộ Diêu Diêu cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuống người đang nằm bên dưới, trong lòng có một khát vọng mãnh liệt tuôn trào.
Hơi thở của Dương Cảnh Thừa ổn định. Trên thế giới này, chỉ có một người duy nhất có thể cưỡng hôn anh, đó chính là người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Người phụ nữ này, chuyện gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Anh có thể khoan dung cho cô nằm trên người mình một lúc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô, bất chợt lại cảm thấy không ổn. Hai tay anh đặt bên cái eo nhỏ, khẽ đẩy một cái, ý muốn cô đứng dậy.
Hai tay Lộ Diêu Diêu ôm chặt lấy hông người đối diện, cố gắng chống lại lực đẩy. Trong nháy mắt, dục vọng càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Đứng lên.” Anh nói.
“Tôi không đứng.”
Ban đêm đang đẹp như thế, sao cô lại có thể đứng lên được cơ chứ? Sau này khi nhớ lại, chẳng phải sẽ thấy tiếc hay sao? Cô không muốn phải ôm nỗi tiếc nuối như thế đâu. Mà ngồi trên người anh, Lộ Diêu Diêu có thể cảm thấy được cơ thể của người đàn ông trước mặt đang dần biến hóa, trong lòng không khỏi mừng thầm. Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn thấu được cảm giác đè nén trên mặt Dương Cảnh Thừa. Lộ Diêu Diêu cong môi, há miệng, cắn vào vai anh qua một lớp quần áo. Một tay chui tuột vào bên trong, liên tục sờ hướng lên trên, cánh tay dừng lại khi đã đến trước ngực.
“Lộ Diêu Diêu, cô có biết mình đang làm gì không?” Dường như trong ánh mắt của anh bừng lên ngọn lửa.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy quyến rũ nhìn anh, khẽ cười: “Anh”. Vừa dứt lời, cô lại sờ ngực anh hai cái, tay còn lại vén chiếc áo vướng víu của Dương Cảnh Thừa lên, sau cùng cúi đầu xuống hôn anh. Vốn là khi cả hai cơ thể chạm lấy nhau đã nóng, nhiệt độ cứ thế tăng lên, giống như sắp nổ vậy.
Anh nhấc cả người lẫn quần áo, có ý muốn cô ngồi lên. Lộ Diêu Diêu trực tiếp đứng dậy, ngồi thẳng lên người anh. Nơi cô ngồi vào cũng chính là nơi mà trước đó cô đã chạm qua.
Dương Cảnh Thừa hít sâu lấy một hơi. Lộ Diêu Diêu khẽ chuyển động, anh lấy hai tay kìm lại cơ thể cô, cố gắng nén giọng cảnh cáo: “Không được động đậy.”
Cánh tay Lộ Diêu Diêu duỗi xuống, nhéo một phát: “Chuyện đã đến nước này rồi mà anh còn nhìn được sao?” Lời còn chưa nói xong, cô đã nhanh chóng vén váy lên, hơi nhướng người dậy, cởi bỏ hết mọi trói buộc ngắn cản giữa hai người, rồi ngồi xuống ngay lập tức.
Anh nhắm mắt, tự xoay mình, đặt cô nằm xuống, khẽ gầm: “Là do cô khơi nguồn ngọn lửa lên trước đấy!” Vừa nói, cơ thể vừa dùng sức di chuyển, bàn tay đặt ở nơi mềm mại, cao ngất mà xoa nắn…
Thấp thoáng ánh sao chiếu xuống mang đến cảm giác yên tĩnh, pha chút huyền ảo trên sa mạc rộng lớn. Cũng tại một nơi nào đó, sâu trong sa mạc, có hai cá thể đang mãnh liệt hòa quyện cùng nhau, động tác vừa mạnh lại vừa nhanh, quấn lấy nhau không rời. Lúc này ngoài sa mạc nổi lên một cơn gió, nhưng cả hai người họ đều không hề nghe thấy, chỉ nghe mỗi hơi thở và tiếng rên rỉ của nhau. Không hề có cảm giác lạnh, mà thay vào đó mồ hôi lại không ngừng chảy.
Bỗng đâu đó có tiếng nói cất lên khiến cho cả hai sững người. Dương Cảnh Thừa cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, sâu trong màn đêm, cũng không thấy bóng dáng của ai khác. Cử động vài lần, lại nghe tiếng người nói chuyện. Lộ Diêu Diêu lấy hai tay mình câu cổ anh, ý muốn nhắc anh tiếp tục, Dương Cảnh Thừa nhanh chóng cử động qua loa để kết thúc, rút ra khỏi người cô, nằm ngửa sang một bên.
“Chúng ta lại đi khoảng 5 cây số rồi nghỉ tiếp.”
Âm thanh kia lại truyền tới, ngoài ra còn có tiếng bước chân. Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa cuối cùng cũng hiểu, có người đang đi ngang qua gò cát. Hai người vội vàng sửa quần áo lại cho ngay ngắn, rồi lại nằm ườn ra.
Chờ giọng nói và tiếng bước chân kia biến mất, Lộ Diêu Diêu nghiêng người, tay chống đầu cười híp mắt nhìn anh: “Cảm giác này thật tuyệt.” Nhưng lại có chút tiếc nuối: “Chỉ là có chút không thỏa mãn.”
Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định.
Loading...
Dương Cảnh Thừa quay đầu nhìn cô, bất chợt cười khẽ. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lộ Diêu Diêu cử động, nằm lên ngực anh. Một tay lại mò vào bên trong quần áo của anh, sờ soạng tới lui: “Lần đầu tiên?”
Dương Cảnh Thừa quay đầu nhìn cô chăm chú: “Em có ý gì?”
“Tôi nghe nói đàn ông lần đầu tiên luôn xuất ra sớm, nhưng xem ra lại không phải thế, đương nhiên bọn họ không phải lần đầu. Tôi phải về lên mạng, kiểm tra lại.” Cô cười lớn, tay vẫn còn sờ soạng trên người anh.
Đã thấy? Xem phim? Anh không lên tiếng, lấy tay chặn lại bàn tay không an phận kia của cô. Lộ Diêu Diêu ngoan ngoãn nằm yên trên người anh, nhắm mắt lại nói: “Mệt quá đi à. Buồn ngủ nữa.”
Dương Cảnh Thừa đẩy người đang nằm trước ngực mình ra, bản thân cũng ngồi dậy: “Về thôi.”
“Tôi không muốn hoạt động tay chân đâu, anh cõng tôi đi.” Giọng cô lẩm bẩm.
“Vậy thì dựa vào người tôi.” Anh nói.
Cô nghiêng người, tựa hẳn vào vai anh, hai mắt nhắm nghiền.
Dương Cảnh Thừa đưa tay, sờ lên túi áo, món đồ vẫn còn ở đó. Anh lấy ra, hỏi: “Cái này là của em, đúng chứ?”
Lộ Diêu Diêu mở hai mắt ra, mượn ánh sáng của những ngôi sao mà thấy được hai hạt châu màu đỏ, khóe miệng cống lên: “Là của tôi, nó rơi ra từ vòng tay này. Tôi đang đi tìm lại mấy hạt bị mất, anh nhặt được nó ở đâu thế?”
“Trên giường tôi.”
Anh chậm rãi nói ra.
Nụ cười của Lộ Diêu Diêu càng lớn hơn: “Đã có người phụ nữ nào đã từng ngủ qua trên giường anh chưa?”
“Có.”
“Ừm? Ai thế?”
“Cầm lấy.” Anh đưa những hạt châu kia lại cho cô.
“Không phải là mẹ anh đó chứ? Hơn nữa, lúc đó chắc chắn là lúc anh còn nhỏ.” Lộ Diêu Diêu nhận lấy hạt châu, không nhịn được cười.
Dương Cảnh Thừa cong môi, không lên tiếng.
“Vậy là tôi đoán đúng.” Lộ Diêu Diêu đưa hai hạt châu kia đến trước mặt nhìn, lại nói tiếp: “Những hạt khác tôi cất trong khách sạn, vừa hay thiếu hai hạt.”
Dương Cảnh Thừa đẩy cái đầu đang tựa vào vai mình, đứng dậy, lên tiếng:” Đi thôi.”
Cô bất đắc dĩ đứng lên. Dương Cảnh Thừa quay người đi về phía trước, cô đuổi theo sau.
“Này, anh đừng có đi nhanh như vậy chứ!” Cô chạy ở phía sau kêu lớn.
Anh xoay người, chờ cô đến gần, rồi lại tiếp tục đi.
Cô mở to mắt nhìn theo bóng lưng của anh, ngay cả một chút dịu dàng anh cũng đều không có.
Dương Cảnh Thừa tiếp tục đứng lại, xoay người chờ cô.
Lộ Diêu Diêu đi đến, không vừa lòng nhìn anh: “Tôi không muốn đi nữa.”
Anh liếc nhìn cô, cười như không, đột nhiên cúi người thấp xuống, một tay bắt lấy, ngay lập tức bế cô lên, chuyển thành tư thế vác lên vai, xoay người bước đi: “Em muốn thế đúng không?”
Lộ Diêu Diêu khẽ la lên, hai chân dùng sức duỗi vài cái, hét: “Dương Cảnh Thừa, anh đúng là loại đàn ông thô lỗ mà!”
Trên sa mạc, đêm cũng đã về khuya, một tay Dương Cảnh Thừa gánh cô đi nhanh, không lâu sau, anh đã khiêng cô ra khỏi nơi đó.
*
Hôm sau, Lộ Diêu Diêu lấy ra những hạt châu và dây vòng ra, ngồi trên ghế lười biếng xỏ từng hạt một, sau đó cột lại đeo lên tay.
Hai trong số những hạt châu trong đây đã từng rơi trên giường của người đó. Cô khẽ cười, chạm vào chiếc vòng, rồi đứng dậy đi xuống lầu.
La Cương thấy cô xuống, nhanh chóng báo cáo: “Bà chủ, hôm nay tay thợ chụp hình kia sẽ trả phòng.”
“Lâm Minh Đào?” Cô lơ đễnh hỏi.
La Cương gật đầu: “Chính là anh ta.”
“Thì liên quan gì đến tôi?” Sau đó lại gật đầu: “Thật ra là cũng liên quan đến tôi. Khách sạn vắng khách, thì tôi kiếm ít tiền hơn.” Tiếp tục chuyển đề tài: “Nhưng mà cậu đừng lo lắng, khách sạn Long Môn vẫn sẽ ổn, đừng lo không có khách.”
“Dạ, dạ, dạ! Nhưng mà bà chủ, con số khách đặt phòng hai ngày trước khá ít. Chỉ là chưa đến mức gọi là ế đâu.”
Hai mùa khách sạn ít khách đến nhất là mùa Xuân và mùa Đông. Mùa Xuân thì gió lớn, cũng thường xuyên có bão cát, còn mùa Đông thì nhiệt độ quá thấp, cả hai mùa này chẳng ai muốn đi du lịch cả.
Lộ Diêu Diêu đi đến trước máy tính: “Ít đi bao nhiêu?”
“So với trước thì ít hơn 2%.”
“2%?” Lộ Diêu Diêu dường như đang suy nghĩ: “Khách sạn Long Phượng thì sao? Bên đó đang vắng khách hay đông?”
“Chuyện này, tôi cũng chưa đi hỏi thăm.”
“Đi hỏi thăm một chút đi.”
“Dạ, bà chủ.”
Lộ Diêu Diêu ra khỏi khách sạn, trở về căn nhà một phòng ngủ và một phòng khách của mình. Gần đây, ngày nào cô cũng ở trong khách sạn, hôm nay được ngày rảnh rỗi, cô phải về để quét dọn, vệ sinh lại một chút.
Đến trước tủ gỗ, cô kéo ngăn kéo ra, lại bị tấm hình được đem về từ Thổ Nhĩ Kỳ kia lại đập vào mắt —— một người phụ nữ xinh đẹp, bên cạnh là một người đàn ông cũng điển trai không kém. Người phụ nữ kia chính là mẹ cô, còn người đàn ông kia thì cô không biết.
Cô sai người sang tận bên Thổ Nhĩ Kỳ để thăm dò, đã qua hơn một tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu, hơn 20 năm qua, đây là tấm hình mới nhất.
“Người đàn ông thần bí, bà vừa mới sinh con gái cùng với người chồng mà luôn bên mình chỉ để đi với anh? Tôi nhất định sẽ tìm thấy mấy người!”
Lộ Diêu Diêu chăm chú nhìn bức ảnh kia một lúc lâu, rồi đóng ngăn kéo lại.
Sau khi dọn dẹp nhà xong, Lộ Diêu Diêu đứng trước cửa sổ nhìn ra xa. Bên ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy mỗi một vùng trời sa mạc. Cô nhìn một hồi, lại xoay người đi ra khỏi cổng, phóng nhanh chiếc xe máy trên đường quốc lộ.
Dọc hai bên đường vô cùng yên ắng. Người dân ở đây không nhiều. Nếu như không phải là địa điểm yêu thích của khách du lịch, thì e là nơi này sẽ không có bóng người.
Hơn nửa tiếng sau, Lộ Diêu Diêu đến trước một căn nhà có nóc hình tam giác. Nhìn xung quanh chỉ có mỗi căn nhà này. Cô rất ít khi đến đây, trước đây chỉ toàn ở chung với ông nội.
Cô xuống xe, đứng trước cửa, gõ, nhưng lại không một ai lên tiếng trả lời. Lộ Diêu Diêu lại lấy chìa khoá ra mở cửa.
Những căn phòng này đều không có người. Cô ra khỏi cửa, đi vòng ra sân sau. Một người đàn ông đang đứng trước chậu cây, trong chậu ngoại trừ đất ra thì không có gì cả.
“Ba.” Lộ Diêu Diêu đứng đầu cất tiếng.
Lộ Lịch Dương quay đầu, khẽ cười: “Diêu Diêu về rồi à?”
Một người đàn ông hơn 40, đầu len lói vài sợi tóc bạc.
Cô ngơ ngác, gật đầu, bước đến, cau mày: “Ba vẫn nhìn cái này sao?”
Gần như mỗi ngày ông đều dành rất nhiều thời gian để nhìn vào chậu cây này, nhìn rất lâu.
“Ừ.” Lộ Lịch Dương nói: “Khi mẹ con còn ở đây, ba đã trồng nó, có lẽ đến lúc nó lớn lên, mẹ con sẽ trở về.”
“Có loại hạt giống nào mà hơn 20 năm vẫn có thể chui lên từ đất đâu?”
Vẻ mặt Lộ Lịch Dương hoảng hốt: “Mẹ con đã từng nói chừng nào về sẽ đặt tên cho nó. Lúc đó đã nói rồi.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi, sao ba vẫn còn muốn chờ?” Lộ Diêu Diêu nhìn ông, không giấu nỗi xúc động. Người đàn bà kia sẽ trở lại sao? Ba sẽ chờ đến lúc đó sao?
Lộ Diêu Diêu nhớ đến tấm hình được đặt trong ngăn kéo, nếu ông nhìn thấy tấm hình ấy, sẽ nghĩ gì? Ba vẫn sẽ chờ sao?
“Lại chờ.” Cô nói.
Vẻ mặt của ông thoáng mất mát.