Đột nhiên, cửa xe vang lên một tiếng “cạch”, Lộ Diêu Diêu tỉnh lại, quay đầu, không thấy bóng dáng Dương Cảnh Thừa đâu nữa. Cô giương mắt tìm khắp nơi, đèn xe chiếu thẳng vào phía mặt cát dưới đất, xe vẫn còn đang ở trong sa mạc, nhưng chỉ cần đi khoảng mấy chục mét nữa là ra khỏi sa mạc rồi. Cô nhìn vào kính chiếu hậu bên phải, thấy được Dương Cảnh Thừa đang ngồi xổm trên mặt đất, cô lập tức mở cửa xuống xe.
Đi đến bên cạnh Dương Cảnh Thừa, phát hiện anh đang cầm một cái xẻng, xúc cát dưới bánh xe ra. hóa ra lốp xe bị lún vào trong cát.
“Lún rất sâu.” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống bên cạnh Dương Cảnh Thừa, nói xong thì ngáp một cái, rồi lại rùng mình vì lạnh.
Động tác đào cát của Dương Cảnh Thừa vẫn không ngừng lại. Lộ Diêu Diêu lại ngáp và rùng mình thêm một cái nữa.
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô một cái, “Lên xe ngồi đi.”
“Tôi ngồi trên xe có ảnh hưởng đến việc anh xúc cát không?”
“Không.”
Loading...
“Chờ lát nữa tôi có thể giúp anh đẩy xe.”
“Không cần.”
Lộ Diêu Diêu vẫn ngáp không ngừng, ôm hai cánh tay, vẫn không chịu lên xe, nhìn Dương Cảnh Thừa đang tăng tốc độ đào cát. Lộ Diêu Diêu biết bình thường đội cứu viện không chỉ cứu người mà còn còn giúp những chiếc xe bị lún trong sa mạc không chạy được. Tình huống bánh xe bị lún vào trong cát như thế này quả thật không thể làm khó Dương Cảnh Thừa.
Nhưng cô không muốn rời đi. Cô thích nhìn anh. Giờ phút này anh đàn cuốn tay áo lên, cầm xẻng nhanh chóng xúc cát qua một bên, tuy vậy nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất quyến rũ. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh, một tay chống cằm, đôi mắt nửa khép nửa mở, cho dù buồn ngủ đến không chịu được nhưng vẫn không muốn ngồi trên xe.
Màn đêm dày đặc, bầu trời có vài ngôi sao không ngừng lấp lánh; gió trên sa mạc không ngừng thổi, cát bay khắp nơi, thậm chí còn nghe cả tiếng sàn sạt.
Nhưng rất yên tĩnh.
Hơn hai mươi năm qua, những cơn gió và ngôi sao trên bầu trời sa mạc cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Nhưng từ đó đến giờ cô chưa bao giờ vui mừng như thời điểm này.
Khóe môi của Lộ Diêu Diêu hơi cong lên.
“Được rồi.” Vài phút sau, Dương Cảnh Thừa nói.
Lộ Diêu Diêu híp nửa mắt, giọng rề rà: “Xong rồi hả? Nhanh thật đó.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Dương Cảnh Thừa nói xong, đứng dậy đi hai bước, mở cửa xe, để cái xẻng đằng sau chỗ ngồi, bởi vì trong cốp xe đã đựng xe máy của Lộ Diêu Diêu rồi. Anh phủi cát trên tay, rồi phủi hết quần áo, quay đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu còn đang ngồi trên mặt đất: “Lên xe.”
Lộ Diêu Diêu không nhúc nhích. Anh đi qua, đứng trước mặt cô, phát hiện cô đã nhắm hai mắt lại.
Ngủ rồi? Đúng là lợi hại. Một giây trước còn đang nói chuyện với anh, giây tiếp theo đã lăn ra ngủ.
“Mở mắt ra lên xe.” anh lại lên tiếng.
Lộ Diêu Diêu chống cằm, vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế cũ.
Dương Cảnh Thừa cong lưng, nhìn mặt cô, lặp lại, “Đi thôi.”
Không có phản ứng.
Anh cẩn thận nhìn cô một hồi. Bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi vòng một vòng lên xe, khởi động máy.
“Brừm brừm brừm” tiếng động cơ xe vang lên, Lộ Diêu Diêu mở bừng mắt. Trước mắt nào còn Dương Cảnh Thừa? Cô lập tức đứng lên, mở cửa xe lên xe.
“Sao anh lại không biết thương hương tiếc ngọc gì hết vậy, muốn bỏ tôi lại ngay giữa hoang mạc?”
Sau khi ngồi trên xe, Lộ Diêu Diêu nhìn Dương Cảnh Thừa lên án.
Dương Cảnh Thừa liếc xéo cô một cái, giẫm chân ga lái xe đi.
Vài phút sau, tới khách sạn Long Môn.
Đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên cổ xưa lộ ra ánh sáng nhàn nhạt. Mà dưới đèn lồng có một nhóm người đang đứng đó.