Vậy bây giờ con tim điên cuồng loạn nhịp, có tính là rung động không? Lê Mộc hoảng hốt làm động tác liếm môi, nhìn thế nào cũng giống như chưa thỏa mãn.
Lúc mọi người nói gì đó, làm gì đó, giải tán thế nào, Lê Mộc hoàn toàn không biết, nàng như đánh mất bảy hồn sáu phách, không biết gì hết mơ mơ màng màng.
Nhìn Lê Mộc ngốc nghếch, Mạc Nhiên có hơi lo cho nàng, Lê Mộc chắc chắn đã rung động, rung động với cô gái tên Ngả Hi này. Trước đó Mạc Nhiên đã có hơi phát hiện, phải biết rằng giành miếng thịt với Lê Mộc còn khó hơn lên trời, Lê Mộc còn chủ động hầu hạ người khác? Có phần khả nghi... hơn nữa sau khi Lê Mộc hôn Ngả Hi, mùa xuân của nàng hiện lên rất rõ.
Ít nhất là người trong giới, Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm liếc mắt là có thể nhìn thấu bí mật mà Lê Mộc tự cho là giấu rất kĩ.
"Tiểu Mộc..." Mạc Nhiên muốn hỏi Lê Mộc, có muốn đưa nàng về nhà không, hơn nữa cô nghĩ cần phải nói chuyện với Lê Mộc, cũng gọi thêm Hồ Tiểu Uyển, Lê Mộc hết cô đơn là chuyện trọng đại, từ nhỏ đến lớn, nếu xảy ra chuyện lớn, ba người tam giác sắt nhất định phải tụ lại để bày mưu tính kế.
"Giám đốc Ngả, cô ở lại đây thì chăm sóc nhân viên mới luôn đi, hình như cô ấy hơi say." Phương Hi Hàm kéo Lê Mộc "đẩy" qua người Ngả Hi, hận không thể gọp Lê Mộc và Ngả Hi thành đôi ngay bây giờ, cô muốn nhìn Mạc Nhiên đau lòng, Mạc Nhiên càng lo lắng, cô càng hài lòng.
Chỉ uống hai ly bia, không phải say, Lê Mộc sờ khuôn mặt còn đang nóng hổi của mình, Phương Hi Hàm đang cố ý giễu cợt nàng.
"Ừ." Ngả Hi vẫn luôn bình thản, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Mạc Nhiên nhận ca cuối tuần của quán bar, cô nói nhất định phải trở về, Phương Hi Hàm biết mình ép cũng không được, Mạc Nhiên về cô ở đây cũng không có gì vui, chủ động đưa Mạc Nhiên về thành phố.
"Lúc đến đây không phải rất vui sao?" Màn đêm buông xuống, Phương Hi Hàm lái xe trên đường, liếc nhìn qua Mạc Nhiên đang lạc vào cõi thần tiên nhìn cửa sổ, lòng lại chua xót, tám phần mười là suy nghĩ về đầu gỗ, "Em nói thử tối nay hai người họ ở đó, sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Mạc Nhiên chống cùi chỏ trên cửa xe, gió ù ù thổi qua tai, tóc ngắn bị gió thổi lộn xộn, lại mang một phong vị khác, là Phương Hi Hàm cố ý nói như vậy, không phải Mạc Nhiên nghe không hiểu, thực sự không hiểu rõ tâm trạng Phương tổng như thế nào, "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ coi Tiểu Mộc như em gái thôi."
Em gái? Phương Hi Hàm không tin Mạc Nhiên có suy nghĩ thuần khiết như vậy, nhưng Mạc Nhiên trả lời vậy làm lòng Phương Hi Hàm dễ chịu hơn nhiều, "Em làm "chị" như vậy đã rất cố gắng làm tròn nhiệm vụ rồi."
Đây không phải là ảo giác chứ, Mạc Nhiên lấy tay vén mái tóc đang che mắt, thế nào cảm giác lời nói của Phương Hi Hàm có chứa hàm ý, cô bỡn cợt cười nhạt: "Phương tổng tôi nói này, cô sẽ không thích tôi thật chứ? Tôi thân thiết với cô gái khác, cô ghen gì vậy."
Nếu không phải do không thể đỗ xe, Phương Hi Hàm sẽ phanh dừng tại chỗ, ngay cả cô cũng không ý thức được bản thân đang ghen, bây giờ còn bị Mạc Nhiên đâm thủng, trong lòng tức giận, nhất là biểu hiện đắc ý dào dạt của Mạc Nhiên.
"Đúng mà ——" Phương Hi Hàm đạp chân ga, giọng nói cũng cao lên nhiều, "Tôi thích em!"
Giọng nói Phương tổng nhấn mạnh biểu đạt đầy đủ, là một động từ.
Con gái nổi bão thật đáng sợ, Mạc Nhiên lo Phương Hi Hàm vì chuyện này mà chĩa mũi nhọn vào Lê Mộc, "Phương tổng, chuyện của chúng ta, đừng kéo Lê Mộc vào được không? Tôi biết cô là sếp của cậu ấy, cô đừng nhắm vào cậu ấy."
Ra khỏi cao tốc, càng ngày càng gần thành phố.
Thật lố bịch, đến giờ còn bảo vệ cô gái khác trước mặt cô, gọi cô là Phương tổng, mà lại còn Tiểu Mộc, Phương Hi Hàm ghét cách xưng hô của Mạc Nhiên, kích động muốn đá Mạc Nhiên xuống xe, Phương Hi Hàm cười quái đản, "Cần gì chứ, người ta không thích em, Tiểu Mạc, em thật đúng là si tình... hơn nữa, tôi nhắm vào cô ấy khi nào? Hôm nay rõ ràng là tôi giúp cô ấy, em nói tôi ghen, nhưng tôi muốn hỏi rốt cuộc là ai đang ghen?"
Theo quan điểm của Phương Hi Hàm, hôm nay Mạc Nhiên mới là bình dấm chua.
"Phương Hi Hàm, quan hệ của chúng ta thế nào? Chỉ lên giường vài lần thôi, cô thực sự nghĩ bản thân cô làm bạn gái?! Không bỏ được, cũng đừng chơi trò này..."
Tình huống ngoài dự đoán của Phương Hi Hàm, chân đạp phanh, tám chiếc xe phía sau tông vào đuôi xe, cảnh tượng hùng tráng.
"Cô điên rồi!"
"Biến đi!"
Mạc Nhiên xuống xe, mới ý thức được vừa rồi bản thân hơi quá đáng, quan hệ của hai người là thế nào? Cãi nhau thì cãi nhau, lại có hơi giống một cặp đôi.
*
Đến khi người nên đi đi hết, Lê Mộc cũng không dễ chịu hơn, nhất là khi một mình đối mặt với Ngả Hi, nàng hiện tại hiểu rất rõ cảm giác của nàng đối với Ngả Hi, đã không giống với trước đây.
"Về khách sạn trước?" Đứng im cũng không phải cách, nhưng giờ Lê Mộc ngây như ngỗng, vừa nhìn là biết không có suy nghĩ chuyện nên làm tiếp theo, Ngả Hi thấy Lê Mộc thực sự say nên đề nghị về khách sạn trước, chuyện vừa xảy ra có hơi xấu hổ, nhưng nếu không tìm chuyện đổi đề tài thì vẫn phải tiếp tục xấu hổ.
"Hả? Ừ... về khách sạn đi..."
Trước khi đến đây trong đầu Lê Mộc còn một đống kế hoạch dạo chơi, một nụ hôn đã tẩy sạch tất cả, nàng cảm giác bản thân cần phải yên tĩnh lại, nhưng không nói với Ngả Hi tiếng nào mà bỏ chạy, lại thấy là lạ.
Bình thường ác mồm đột nhiên bây giờ không nói, đương nhiên là không thích hợp.
Phòng của Ngả Hi bên cạnh phòng Lê Mộc, ở gần cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, lúc đi tới cửa, Lê Mộc suy nghĩ trong bụng hơn mười mấy cách tạm biệt, cố gắng để bản thân tự nhiên hơn, "... Vậy cô nghỉ ngơi sớm chút."
Lê Mộc muốn để cho bản thân nhìn thật tự nhiên, trên thực tế, lại tạo ra một cảm giác làm mọi người đều mất tự nhiên, thế nên làm Ngả Hi nghĩ, Lê Mộc có gì đó muốn nói, "Ừ, còn có chuyện gì sao?"
"Chuyện tối nay cô sẽ không để ý chứ?" Lê Mộc ngẩng đầu, tự cho là thản nhiên nhìn Ngả Hi, cười ha ha, thậm chí có cảm giác không nhìn ra bình thường nàng là người không tim không phổi. "Chúng tôi... bình thường chúng tôi hay đùa như vậy, cô không bị dọa chứ?"
"... Không sao, cô với Tiểu Uyển và những người khác cũng vậy?"
"Ha ha... đúng vậy..." Lê Mộc dối lòng gật đầu, nếu nàng dám hôn Hồ Tiểu Uyển như vậy, đầu nàng còn giữ được sao? Nàng nói như vậy để Ngả Hi không cảm thấy điều gì khác thường, mà như nàng mong muốn, Ngả Hi không có suy nghĩ nhiều. Như vậy có để đủ chứng minh Ngả Hi là một cô gái thẳng không thể thẳng hơn? Nếu như thân mật tiếp xúc tứ chi lần nữa, cô cũng chỉ coi là tình bạn cùng giới thuần khiết, cho đến giờ cũng không có cảm giác, cảm thấy thất vọng, Lê Mộc rầu rĩ nói: "Xin lỗi."
"Hôm nay cô không khỏe sao?"
"Không có, sao vậy?"
"Tôi thấy hôm nay cô không giống bình thường lắm."
Lê Mộc khinh bỉ, "Tôi thấy là do ngài hoa mắt đó."
"Ừ, vậy được rồi." Ngả Hi cười yếu ớt, quẹt thẻ vào phòng, còn không quên dặn Lê Mộc: "Ngày mai dậy sớm chút, đừng quên còn làm hướng dẫn viên miễn phí."
Lê Mộc đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, giơ ngón tay sờ sờ môi, nghĩ tới khuôn mặt của Ngả Hi, cảnh cưỡng hôn Ngả Hi lại tái hiện trong tâm trí. Hóa ra, cảm giác hôn môi là như vậy, dư vị sót lại cũng làm tim nàng đập không ngừng... Lê Mộc ngã vào cái giường êm ái, ôm gối lăn hai cái, lấy tay áp lên mặt mình, nhiệt độ vẫn chưa hạ.
Xấu hổ, rối bời... còn hơi ngọt ngào, còn xấu hổ hơn nằm mơ, hai đôi môi mềm mại gặp nhau tuy rằng cảm xúc rất mộng ảo, nhưng thực sự xảy ra, Lê Mộc vùi đầu vào gối, vì một nụ hôn mà thích một người, chỉ đơn giản như vậy sao?
Nếu Hồ Tiểu Uyển ở đây, thấy được hành động cử chỉ của Lê Mộc vào lúc này, chắc chắn sẽ dùng hai từ để tóm tắt: Hoài xuân.
Lê Mộc hoài xuân, nghiêm trọng đến mức bản thân nàng cũng phát hiện.
Hưng phấn mất ngủ đến bình minh, rốt cuộc mí mắt Lê Mộc chịu không nổi, khép lại...
"A Tây, tôi thích cô."
"A Tây, tôi có thể hôn cô lần nữa không?"
"A Tây..."
"... Tôi có bạn trai."
Đây không phải là một giấc mơ đẹp, tại sao nằm mơ cũng thực tế như vậy, không để cho người ta một chút không gian để ảo tưởng sao, Lê Mộc chưa từng gặp may, bất mãn mở mắt, trong phòng tối đen như mực, màn cửa còn chưa mở ra, cũng không biết thời tiết bên ngoài làm sao, nàng mở đèn đầu giường, còn chưa kịp nhìn mấy giờ, chợt nghe được tiếng đập cửa.
"Ai vậy?" Tuy rằng Lê Mộc hỏi như vậy, nhưng còn có thể là ai, khẳng định là Ngả Hi, vừa nói đã mở cửa ra.
"Cô mới dậy?!" Ngả Hi đã chuẩn bị xong, Lê Mộc vẫn còn lộn xộn một cục, cô cảm giác mình nên ý thức được chuyện này sớm hơn, "Đáng lẽ tôi nên gọi cô sớm hơn."
"Hôm qua ngủ trễ." Lê Mộc cười ngây ngô một chút, thực ra lúc mở cửa nhìn Ngả Hi, suy nghĩ thực sự của nàng là: Tại sao cô ấy lại đẹp như vậy, chân dài đẹp, mặc quần áo đơn giản cũng có khí chất khác biệt.
Đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa thức dậy của mình, chắc chắn là "rối bù", Lê Mộc vội vàng đẩy Ngả Hi ra ngoài, có chút hoảng loạn: "Cô đợi tôi bốn mươi phút!"
Tốc độ của Lê Mộc nhanh, bốn mươi phút là sửa soạn xong, không cần trang điểm dày đậm, tươi mát tự nhiên mới phù hợp, nếu hôm nay không leo núi, Lê Mộc rất muốn đổi giày cao gót và váy.
Ba mươi tám phút, Lê Mộc gõ cửa phòng Ngả Hi.
Ngả Hi mở cửa, phong cách của Lê Mộc vẫn giản dị như thường lệ, tóc màu cà phê được búi tròn, áo thun trắng và một cái quần rộng màu đen, một đôi giày trắng, rất đơn giản, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
"Cô đem đồ nhiều vậy, là gì vậy?" Ngả Hi nhìn ba lô Lê Mộc phình to, cầm lấy, cũng không nặng lắm, nhưng không phải qua đêm trên núi, "Lấy ra bớt đi, quá nặng."
"Thôi, để tôi đeo! Toàn là thức ăn..." Lê Mộc sốt ruột.
Ngả Hi kéo khóa ba lô ra, trán đen ba sọc, ăn, ăn, vẫn là ăn, trong ba lô toàn là thức ăn...
Lê Mộc cùng lắm chỉ đủ điều kiện làm hướng dẫn viên ẩm thực, vận động leo núi, đúng là nàng không biết...