- Đã gần 1 năm rồi à ???
Hỏa Nhã lo lắng hỏi han, tuy cần thời gian chữa lành vết thương nhưng chỉ cần
sức mạnh Chi Thần phẫn nộ thì vết thương sẽ có thể nhanh chóng được trợ giúp
mà hồi phục hơn người thường. Chưa kể lúc nãy vì bảo vệ hai người kia khiến vết
thương không khỏi có chút trầm trọng hơn. Có lẽ ngay cả Kỳ Song lẫn Tây Nam
vẫn không biết sức mạnh đó khi đã sử dụng thì cái giá phải trả đáng sợ thế nào.
- Nếu thời gian không nhầm thì chính xác còn 3 ngày.
Tây Nam ngồi bên bàn cầm ly trà suy nghĩ gì đó, riêng Kỳ Song đang cật lực
nhớ xem có phải mình đã quên cái gì không.
- Chẳng phải 3 ngày nữa muội sẽ cưới tên vương gia kia ư ?
Sắc mặt thâm trầm khó chịu của Kỳ Song không khỏi có chút vặn vẹo.
- Đám cưới ???
Hỏa Nhã vừa nghe xong không khỏi hốt hoảng một phen, ngày đó nếu thực
sự để bọn họ nhìn thấy chắc chắn Mặc Tuyết sẽ bị giết mất.
- Cũng có, nếu muội muốn ta sẽ đưa cho.
Tây Nam lúc này mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc lúc bấy giờ.
- Em nhất thiết phải lựa vào ngày đấy ? Không có cách nào khác sao ?
Hỏa Nhã cố gắng giữ tâm tình đang lộn vòng kia nhìn nàng đang sờ sờ mặt
bàn tìm đĩa bánh hoa quế ưa thích. Lấy một chiếc đặt vào lòng bàn tay nàng ấy,
Hỏa Nhã mới tâm tình bình ổn hẳn đi.
- Đây là ý chỉ của hoàng thượng, không thể trái được. Hai huynh ra ngoài
trước đi, ta có vài lời muốn nói với Nhã một tý.
Kỳ Song vẻ mặt không cam lòng bị Tây Nam kéo ra khỏi cửa ai oán nhìn
Hỏa Nhã.
- Em phải biết sức mạnh đó không thể sử dụng được, 1 năm chỉ có thể 3
lần.
- Em biết chứ, vạn bất đắc dĩ em phải dùng nhưng bản lĩnh của em chưa đủ
cần phụ thuộc vào nó rất nhiều trong quá trình này. Sai một ly đi một dặm, em
không thể không dùng.
Hỏa Nhã nắm lấy đôi bàn tay mảnh khảnh đầy vết chai sạn kia không khỏi
nghẹn ngào :
- Đều do anh, nếu không phải anh em sẽ không phải sử dụng nó đến lần
thứ 3.
Vỗ mu bàn tay an ủi hắn, Nàng cười một tiếng nhẹ :
- Anh ấy à, khi nào chả luôn bắt nạt em, giờ em có thể khiến anh nằm liệt
giường thế này là quá được rồi. Có cần em dắt anh lên giường trêu hoa ghẹo
nguyệt như trước không ?
Hỏa Nhã dở khóc dở mếu nhìn cô nàng đang trêu mình mà không khỏi có
chút buồn cười :
- Em ấy à, 3 ngày nữa nếu thực sự xảy ra thì cứ việc đến chỗ anh. Chuyện
còn lại để anh giải quyết là được.
Mặc Tuyết lắc đầu cười :
- Em không mong muốn họ bị buộc lại như con chim trong lồng, lần trước
anh vì em mà chết. Lần này em muốn mình đủ mạnh để bảo vệ họ bù lại những
lần em không thể bảo vệ anh. Từng vì em chịu tổn thương như vậy em không biết
phải làm sao bù đắp cho anh nên em muốn em có thể bù đắp cho họ. Anh hiểu
không Nhã ?
- Anh hiểu, hiểu hết chứ. Em cứ làm những điều mình muốn, anh sẽ ở bên
bảo hộ em như trước, mãi mãi. Nhưng anh không hiểu vì sao nhất thiết phải kìm
hãm sức mạnh lại. Hồi trước em vốn không kiềm hãm nó mà ?
- Em đoán nếu kiềm hãm nó lại thì có lẽ sẽ chỉ gây đau đớn cho cơ thể mà
không khiến sức mạnh bộc phát gây thương tích như bên ngoài. Nhưng đổi lại có
lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến bản thân. Dù sao muốn đổi điều này thì cần bù lại điều
khác mà.
Cầm lấy miếng bánh Hỏa Nhã đưa cho, nàng cắn một ngụm rồi tỏ vẻ thỏa
mãn nguyện vọng khiến Hỏa Nhã không khỏi đau xót. Kiếp trước số phận nàng
là một mảnh đen tối bi thương, kiếp này liệu có lặp lại không ? Câu hỏi trò đùa của
số phận.