Ngụy tiên sinh từ nhỏ đã nhắm Tạ Dịch, nhưng toàn bộ kỹ năng siêu cấp của hắn đều phục vụ cho việc học, đối với việc cua giai, thành tựu có thể nói chữa lợn lành thành lợn què, mấy năm học cấp ba Tạ Dịch không chỉ không thích hắn, mà còn nhìn thấy hắn thôi mặt đã không có chút hòa nhã nào rồi.
Ngụy tiên sinh thật sự là không có cách nào xoay chuyển tình thế, lần này mất bao nhiêu công sức mới tóm người về tay, cũng đã “bạch bạch bạch”, nhưng đối với việc phát triển mối quan hệ sau này như thế nào, Ngụy tiên sinh hoàn toàn không có lòng tin vào bản thân, vậy nên đành phải xin sự trợ giúp từ một người ngoài cuộc tràn đầy sự nhiệt tình.
Lý Bồi là đại thiếu gia nhà giàu, đúng chuẩn hoa hoa công tử không học vấn không nghề nghiệp, vừa là bạn của Tạ Dịch lại vừa là bạn của Ngụy Tần. Khoảng thời gian cấp ba tuy rằng không học cùng lớp với gã, nhưng lại cùng một trường.
Khi đó Tạ Dịch đang trong thời kì phản nghịch, mà Ngụy tiên sinh lại vừa phát hiện ra tình cảm của mình, quan hệ hai người lúc đó thực sự vô cùng bế tắc. Ngụy tiên sinh muốn đối tốt với Tạ Dịch, nhưng Tạ Dịch luôn cho rằng hắn muốn quản giáo cậu, lại thêm việc mẹ Tạ Dịch mắc bệnh, Tạ Dịch bắt đầu trở nên có chút cực đoan, càng không buồn quan tâm đến tâm tư thiếu nam của Ngụy tiên sinh.
Tạ Dịch với bố của mình đều không muốn nhận sự thương hại của người khác, chuyện trong nhà Tạ Dịch cũng không nói cho ai, mỗi ngày tan học Tạ Dịch đều một mình đeo balo đến viện chăm sóc mẹ của mình, đối với mong muốn được giúp đỡ cậu của Ngụy tiên sinh, Tạ Dịch vẫn luôn lạnh nhạt cự tuyệt. Sự kiên nhẫn của Ngụy tiên sinh không những không nhận được sự cảm động của cậu, mà còn khiến cho Tạ Dịch thêm ghét mình.
Hôm đó nếu không có Lý Bồi đúng lúc đi qua ngăn cản, có lẽ Tạ Dịch đã đánh hắn rồi.
“Đủ rồi! Đừng có mà đi theo tôi nữa!” Tạ Dịch thời niên thiếu tóc dài quá trán, khuôn mặt tuấn tú mang vài phần tối tăm, làm da trắng nhợt, nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng trên thực tế lúc ấy tính tình Tạ Dịch vô cùng táo bạo, một câu không lọt tai cũng có thể xảy ra đánh nhau.
“Tôi…A Dịch, gần đây có phải cậu có chuyện gì đó không vui không?” Ngụy tiên sinh vóc dáng cao, thân hình có chút gầy, so với lúc trưởng thành khung xương vạm vỡ, năm ấy trông hắn căn bản giống y cây gậy trúc.
“Liên quan đéo gì đến anh.” Tạ Dịch quay đầu liền đi, nhưng Ngụy Tần rất lâu rồi không gặp cậu, lần này mất bao nhiêu công sức mới giữ được cậu, không lý nào hắn để cho cậu bỏ đi dễ như vậy.
Năm đó Tạ Dịch đã cao 1m75, ở trường cấp ba cũng không tính là thấp, nhưng Ngụy tiên sinh một năm trước so với cậu còn không chênh lệch lắm mà năm nay đã cao đến 1m8, hơn nữa xem ra còn có xu thế cao hơn nữa trong tương lai, hắn bước một bước liền đứng chắn trước mặt Tạ Dịch.
“A Dịch tôi….Tôi chỉ lo lắng cho cậu, gần đây sau khi tan học cậu đều về nhà rất muộn, cậu đi đâu vậy? Tôi từng đến nhà tìm cậu, nhưng cũng không thấy ai ở nhà, có phải bố mẹ cậu….”
“Tránh ra.” Tạ Dịch mặt không kiên nhẫn, cậu còn phải đến bệnh viện mua cơm cho mẹ, sau đó đi thay ca cho bố cậu, để bố Tạ có thể về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút, đến hơn mười giờ lại thay ca cho Tạ Dịch.
Mấy ngày nay thần kinh Tạ Dịch rất căng thẳng, cậu giống như một chiếc tên lửa bị nhồi đầy thuốc nổ, chỉ cần một đốm lửa cũng có thể nổ tung.
Mà Ngụy tiên sinh không hiểu, vẻ mặt hắn đầy vẻ không đồng tình, giống như Tạ Dịch vừa làm chuyện gì xấu, Tạ Dịch lập tức nổi cáu.
Cậu vung tay đẩy Ngụy Tần ra, quát: “Anh cút xa tôi ra có được không!”
Ngụy Tần không ngờ tới một Tạ Dịch vô cùng ngoan ngoãn lại đột nhiên bộc lộ nét mặt chỉ đối với người ngoài này với hắn, lại càng không đồng ý cho Tạ Dịch đi, hắn muốn biết rốt cục nguyên nhân gì đã khiến cậu con trai mình yêu thích biến thành như vậy. Trong mắt Ngụy Tần thậm chí còn mang theo vài phần khổ sở đau lòng, trực tiếp trừng mắt nhìn cậu.
Tạ Dịch là kiểu người thích mềm không thích cứng, ánh mắt Ngụy Tần trong mắt cậu lại thành ý khiêu khích, vung tay muốn đấm hắn. Đúng lúc Lý Bồi đi ngang qua, đứng ngoài cổng còn tưởng hai người đang nói chuyện, lười biếng gọi một tiếng, cho đến khi nhìn kỹ lại mới có cảm giác không ổn, vội vàng chạy đến chắn trước mặt hai người.
Tạ Dịch bị Lý Bồi chắn trước mặt cũng không đánh được, liền lập tức túm cặp sách, vòng qua hai người rời đi.
Ngụy Tần định đuổi theo thì bị Lý Bồi túm lại, lúc Lý Bồi quen Tạ Dịch, cậu cũng hung dữ như vậy, trên thực tế Lý Bồi có chút sợ cậu, Ngụy Tần tuy rằng vóc dáng cao to, nhưng làm người rất khiêm tốn, còn chưa từng nghe thấy hắn đánh nhau bao giờ.
Lý Bồi sợ hắn bị đánh nên mới ngăn hắn lại.
Trước đây không lâu Tạ Dịch còn vô cùng quý vị anh trai hơn mình sáu tháng này, bởi vì Ngụy Tần cái gì cũng nghe lời cậu, chỉ cần Tạ Dịch thích, vị anh trai này sẽ mang đồ chơi của mình đến nhà cậu, cho cậu. Thế nên Tạ Dịch cũng từng bị bố mẹ trách mắng phê bình vài lần, nhưng dù sau này Tạ Dịch không nói mình thích, tiểu Ngụy Tần cũng thích đem đồ của mình chia sẻ cho cậu, khi đó Tạ Dịch cảm thấy, trừ bố mẹ mình, người cậu thích nhất chính là Ngụy tiểu Tần.
Chỉ là từ khi lên cấp ba, Tạ Dịch liền cảm giác Ngụy Tần thay đổi, hắn thường xuyên không nhìn thẳng vào cậu, trước đây khi hai người còn ở chung, Tạ Dịch thích dựa lên người Ngụy Tần xem tivi, làm bài tập, có khi vui vẻ còn nhào đến thơm thơm lên mặt hắn. Nhưng lên cấp ba, Ngụy Tần liền không cho cậu làm như vậy nữa. Tuy rằng Tạ Dịch cũng biết đã là học sinh trung học, không thể giống như lúc nhỏ, nhưng mỗi lần Ngụy Tần đẩy cậu ra, khuôn mặt người kia lại đầy vẻ chán ghét. Trong lòng Tạ Dịch liền trỗi dậy cảm giác bị vứt bỏ, Tạ Dịch vốn thù dai, lại ương ngạnh, vậy nên sau này cậu không chỉ không bám lấy Ngụy Tần nữa, mà còn ít khi chủ động tìm hắn nói chuyện.
Cũng chính lúc đó cậu quen Lý Bồi, mà Lý Bồi lại vừa vặn thường xuyên chơi bóng rổ với Ngụy Tần. Tạ Dịch tuy rằng ngoài miệng nói ghét hắn, nhưng kì thực so giữa Ngụy Tần và Lý Bồi, quan hệ giữa cậu và hắn quả thực tốt hơn một ít, chẳng qua đó đều đã là chuyện của sáu năm trước.
Tạ Dịch đột nhiên rời đi, không báo cho bất cứ người nào, Lý Bồi với Ngụy tiên sinh tìm anh rất lâu, cũng coi như thành lập lên mối quan hệ cách mạng hữu nghị, tuy rằng phương thức hữu nghị của Lý Bồi là không ngừng giật giây Ngụy tiên sinh đi tìm tình mới.
Sau khi Tạ Dịch rời đi, Lý Bồi mới biết giữa mối quan hệ anh em thuần khiết của bọn họ còn có tình tiết yêu đơn phương, hơn nữa người này còn đơn phương chờ đợi đến sáu năm, người đã không còn ở đây mà cũng không cắt bỏ được tâm tư này của hắn.
Cho nên khi Ngụy tiên sinh tìm Lý Bồi xin cố vấn, gã liền thiết kế cho Ngụy Tần một kế hoạch tấn công liên tiếp.
Tục ngữ có câu “đẹp trai không bằng chai mặt”, lại còn có thêm cố vấn toàn năng, kế hoạch của Lý Bồi chính là kêu Ngụy tiên sinh cứ ở lì nhà Tạ Dịch khỏi cần đi.
“Cậu nghĩ lại xem, lỡ như cậu ta lại một câu không nói liền bỏ đi, thì cậu còn bao nhiêu lần sáu năm để đi tìm cậu ta hả?”
“Tên nhóc kia tư tưởng không tốt, nếu nói cho cậu ta thân phận thật của cậu, có khi nào cậu ta sợ người trong công ty bàn tán mà đá cậu đi không?”
“Cũng không bắt cậu phải giấu diếm quá lâu, cậu trước cứ đánh thẳng vào bộ, lôi kéo người nhà, tốt nhất là về quê cậu ta một chuyến, công lược bố Tạ, vậy là vạn sự đại cát rồi! Người anh em, nghe lời tớ chuẩn không cần chỉnh đâu!”
Trong lòng Ngụy tiên sinh cũng không yên tâm, hắn thật sự rất sợ việc mất đi Tạ Dịch lần nữa, đành dựa theo đề nghị của Lý Bồi mà thực hiện.
Lần này hắn nghĩ dứt khoát nói thẳng với Tạ Dịch, hắn không muốn gạt anh chuyện gì, điều này làm cho hắn có cảm giác tội lỗi.
Nhưng mấy ngày nay Tạ Dịch vô cùng có hứng, kéo hắn làm trên sô pha một hiệp, lại đè hắn lên cửa làm không biết bao lâu, cuối cùng đến lúc kết thúc Ngụy tiên sinh vừa chạm vào giường liền ngủ mất, việc này cũng cứ thế bị quên.
Có điều, Ngụy tiên sinh cuối cùng vẫn bị phát hiện, hơn nữa thời gian còn là không lâu sau đó.