Quay đầu thấy Diệp Thiên Nhiên ngồi ngẩn người trên ghế sa lon, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, "Anh họ, anh làm sao vậy?"
"Hả?" Diệp Thiên Nhiên phục hồi tinh thần lại, "Mấy đứa điền xong chưa?"
"Đã xong hết rồi." Mạnh Yên có hơi khó hiểu, mấy ngày nay anh như người mất hồn, chẳng lẽ áp lực thi tốt nghiệp trung học quá lớn?
"Anh họ, có phải anh không muốn điền phiếu nguyện vọng? Anh muốn học trường nào?"
"Anh. . . Anh còn đang suy nghĩ." Diệp Thiên Nhiên nhìn cô.
Mạnh Yên không muốn quấy rầy anh suy nghĩ, đây chính là chuyện quan trọng.
"Vậy anh từ từ suy nghĩ đi, em đi với bọn họ..."
Diệp Thiên Nhiên kéo cô lại, "Tiểu Yên, nói chuyện với anh một chút."
Mạnh Yên thấy dáng vẻ anh nặng nề muốn có người tâm sự, trong đầu đột nhiên thoáng qua một chuyện, vẻ mặt khẩn trương, "Anh họ, anh phải về nhà thi?"
"Ừ." Giọng Diệp Thiên Nhiên nặng nề.
"Vậy sao anh vẫn còn ở đây?" Mạnh Yên sốt ruột, chuyện này cũng nghiêm trọng.
"Không phải nên chuẩn bị sớm để quay về sao?"
Diệp Thiên Nhiên hỏi, "Em không muốn anh ở lại đây sao?"
"Chuyện này liên quan gì đến em? Lại đẩy cho em làm gì?"
Mạnh Yên hung hăng trợn mắt nhìn anh, "Thi tốt nghiệp trung học là kỳ thi quan trọng nhất, anh mau trở về nhà chuẩn bị. Dù sao tiêu chuẩn kỳ thi mỗi nơi đều khác nhau, cũng không biết kỳ thi này có giống nhau không?" Cô không biết những việc này.
"Lần này nếu anh trở về..." Anh dừng lại hồi lâu, "Không biết lúc nào thì mới có thể trở lại đây nữa?"
"Có phải không nỡ rời khỏi đây?" Mạnh Yên an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh, "Không sao, đến lúc đó anh lại tới đây học đại học."
"Em hi vọng anh trở lại sao?" Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên phức tạp, thử dò xét hỏi một câu.
"Đương nhiên rồi, từ nhỏ đến giờ bốn người chúng ta luôn ở chung một chỗ." Mạnh Yên cười hì hì, việc không đáng lo, "Em cũng không hy vọng anh đi luôn, sẽ quên mất bọn em."
Diệp Thiên Nhiên khẽ cắn răng, tiến thêm một bước hỏi, "Hoặc ví dụ cha mẹ giữ anh lại không cho anh đi nữa."
"A? Vậy làm sao bây giờ?" Mạnh Yên sửng sốt một chút bĩu môi, "Hai nơi cách xa nhau như vậy, bọn em không đến thăm anh được đâu."
Diệp Thiên Nhiên tức muốn hộc máu, "Em. . . Em nỡ nói với anh vậy sao?"
Mạnh Yên không hiểu hỏi ngược lại, "Vậy anh muốn nghe em nói gì?"
Diệp Thiên Nhiên thở hổn hển la ầm lên, "Em không nói được mấy lời như không muốn anh đi, hy vọng anh ở lại sao?"
"Chuyện như vậy cũng không thể tự ý thay đổi." Mạnh Yên nói ra dự định thực tế, "Ba mẹ anh là người thân nhất, bọn họ muốn anh ở lại là chuyện tốt. Em còn có thể nói gì?" Tuy nói vậy nhưng trong lòng lại chua xót. Anh thật sự không trở lại, thì...
Mạnh Yên nói những lời này đều là thật tình, nhưng trong lòng anh lại hoảng sợ, ở trong lòng cô, chẳng lẽ anh là người có cũng được không có cũng không sao? Nhìn chằm chằm cô hồi lâu, không nói tiếng nào nữa.
Mạnh Yên thở dài, người này đến tuổi dậy thì thì cả ngày cứ quái dị, vẫn chưa thích ứng được sao?
"Tiểu Yên, cậu thở dài gì vậy?" Giang Vũ giúp đỡ Phương Phương điền xong phiếu nguyện vọng thì ngẩng đầu lên.
"Anh họ phải về nhà thi, các cậu biết không?" Mạnh Yên hơi buồn rầu cúi đầu.
"Đã biết từ sớm rồi." Giang Vũ gật đầu, giọng nói có chút kích động, "Một tháng trước cô gọi điện thoại tới, muốn anh về sớm. Nhưng không biết anh ấy nghĩ như thế nào, kéo dài lâu như vậy không trở về. Tuy thành tích anh ấy tốt, nhưng cũng nên cho anh ấy thời gian thích ứng."
"Tại sao anh ấy không muốn trở về?" Trong lòng Mạnh Yên rất khó bỏ được, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì.
Trong giọng nói Giang Vũ có hơi ủ rũ, "Ai biết, không chừng lo lắng không muốn về.”
"Không thể nào." Phương Phương mở to hai mắt mở miệng, "Không phải cô để anh ấy ở lại với ông bà nội để chăm sóc sao?"
"Mặc dù nhà anh ấy có hai người con trai, nhưng người anh họ kia sức khỏe không tốt, dượng tớ đặt kỳ vọng lên người anh họ. Để ở bên ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về." Giang Vũ hiểu rõ tình huống của nhà họ Diệp nên giải thích một chút.
Sao lại nghe lạ tai như vậy?
"Tương lai của mình không phải do mình quyết định sao? Tại sao là người nhà của anh ấy quyết định?" Không đợi cô mở miệng hỏi rõ ràng, Phương Phương giành hỏi trước.
"Tớ cũng không rõ, nghe ông nội nói vậy." Giang Vũ nhún vai.
"Hoàn cảnh nhà anh ấy thế nào? Chả trách lại thần bí." Phương Phương nghe vậy rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, Mạnh Yên cũng vểnh tai lắng nghe.
Giang Vũ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, "Nghe nói dượng làm trong quân nhân, hình như còn làm chức to, cụ thể tớ cũng không biết."
Ngất, Mạnh Yên nghe đến đó cũng hơi nhức đầu, chỉ sợ rằng nhà họ Diệp này quá thâm sâu, phàm là dính dáng đến binh chủng đều phiền toái. Nhưng mà tin tức này cũng có mấy phần thật, bộ dạng Diệp Thiên Nhiên có mấy phần như quân nhân. Bình thường không chú ý, hôm nay nghĩ đến anh có nhiều điều không giống với người khác.
"Sau này anh họ cậu cũng đi làm quân nhân?" Trong lòng Mạnh Yên trong lòng thấy khó hiểu, cũng khó có thể nói là tư vị gì.
Trên gương mặt Giang Vũ là chuyện đương nhiên, "Tớ đoán cũng có thể, người nhà làm quân nhân không phải cũng thích con mình nối nghiệp sao?"
Qua mấy ngày, Diệp Thiên Nhiên đến tìm Mạnh Yên đi ra ngoài chơi. Anh dẫn cô vào công viên đi một vòng, đi hơn hai giờ ngay cả một câu nói cũng không có.
Mạnh Yên không nhúc nhích, dừng bước lại, "Anh họ, chúng ta nghỉ ngơi đi, em đau chân."
Hai người ngồi xuống trên băng ghế, Mạnh Yên hết nhìn trái tới nhìn phải hồi lâu, thấy anh vẫn chưa mở miệng, không nhịn được nói, "Anh họ, anh muốn gì thì nói đi."
"Anh phải đi về." Diệp Thiên Nhiên từ từ nói ra quyết định.
Mạnh Yên đã sớm chuẩn bị tâm tư, không ngoài ý muốn, gật đầu, "Ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe, chúc anh thi đạt thành tích tốt."
"Em đã đoán được lời anh muốn nói?" Đôi mắt Diệp Thiên Nhiên tối sầm nhìn cô chằm chằm.
Mạnh Yên cười, "Mấy ngày nay không phải anh lo lắng vấn đề này sao?"
"Tiểu Yên, em có hy vọng anh trở lại không?" Diệp Thiên Nhiên dừng một chút, trong giọng nói hơi khẩn trương, "Trả lời rõ vấn đề này nữa."
"Dĩ nhiên hi vọng." Mạnh Yên trừng mắt nhìn, đột nhiên cười giỡn, "Không có anh ở bên cạnh, có người tới làm phiền bọn em, người nào sẽ giúp bọn em giải quyết? Em gặp khó khăn trong bài vở, ai giúp em giải đáp?"
"Cô nhóc thối tha này." Diệp Thiên Nhiên ra sức vò tóc cô, cái con người không tim không phổi này.
"Ghét, đã nói anh nhiều lần rồi, đừng vò tóc em." Mạnh Yên tức giận đẩy tay anh ra, nhưng anh vẫn không ngừng, vò đầu tóc cô trở nên rối loạn.
"Em vừa gội đầu xong, thật đáng ghét."
Tóc Mạnh Yên đã nuôi dài, lúc này mái tóc dài đen, mềm mại như tơ lụa dưới ánh nắng rực rỡ. Khiến cho tay anh không ngừng ngứa ngáy, tâm cũng ngứa ngáy.
Diệp Thiên Nhiên nhìn đầu tóc cô rối bời tâm tình khá hơn nhiều, "Sau khi anh đi, em có nhớ anh không?"
"Dĩ nhiên nhớ chứ." Mạnh Yên sửa sang lại tóc trả lời rất dứt khoát, ngược lại nhanh chóng nở cười ranh mãnh, "Giống như chó mèo chung sống mấy năm, cũng có tình cảm, khi rời đi tự nhiên sẽ nhớ."
Nửa câu đầu anh còn rất hài lòng, nửa câu sau lại bị chọc giận. "Em có thể không nói chó mèo gì đó được không?" Thật là mất hứng.
Mạnh Yên nhìn anh cười vô tội, "Chẳng qua chỉ là ví dụ thôi."
"Cô nhóc không có lương tâm này." Diệp Thiên Nhiên tức giận, lại đưa tay vò đầu tóc cô mới sửa lại.
"Ai, sao anh lại như ông già vậy? Em không có lương tâm gì chứ? ..."
Hai người cười đùa vẫn cứ ở bên tai, Diệp Thiên Nhiên lặng lẽ rời đi trở về nhà, lúc gần đi không có tạm biệt Mạnh Yên, chỉ để lại một cái mặt dây chuyền bằng vàng cho cô.
Mạnh Yên nhận từ trong tay Phương Phương nhìn kỹ, hình như là quà của người lớn tặng thời còn bé. Trong lòng buồn bã, "Anh ấy không nói gì sao?"
"Không có, để lại cho cậu cái này." Phương Phương có hơi kinh ngạc, sao lại đưa vật này?
Mạnh Yên lau chùi hồi lâu, trịnh trọng đeo nó trên cổ.
"Anh ấy sẽ trở lại, phải không?"
"Tớ cũng không biết."
Người này lúc ở bên cạnh thấy không có gì tốt, nhưng vừa rời đi đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, cảm giác như thiếu đi thứ gì đó.
Buổi sáng lúc đói bụng đi học, không khỏi thở dài nhớ nếu có anh họ thì thật tốt, anh sẽ phụ trách mang theo đồ ăn nóng hổi cùng cô đi học.
Buổi trưa lúc ăn cơm, lại thở dài nghĩ, nếu có anh họ thật tốt, anh sẽ mang rất nhiều đồ ăn tới đây cho cô ăn. [4rruumm-lqd]
Buổi tối ăn cơm ở nhà họ Giang cũng cảm thấy không ngon miệng như trước, lại thở dài nhớ, nếu có anh họ thật tốt, anh sẽ âm thầm nhắc nhở bà nội Giang làm món cô thích ăn, mà không cần hỏi ý người khác.
Mỗi ngày mang cặp sách nặng nề, lại thở dài nghĩ, nếu có anh họ thì tốt thật, trước kia anh đều cầm cặp sách giùm cô.
"Tiểu Yên, than thở hoài không tốt đâu." Hiếm khi lớp học Phương Phương tan học cùng giờ với cô, cơ hội ba người tan học cùng nhau về lại càng ít.
"Tớ nhớ anh họ, bao giờ thì anh ấy trở lại?" Mạnh Yên biết rõ đây là chuyện không thể, nhưng mà cũng có khả năng xảy ra.
"Anh ấy mới đi mấy ngày, trước kia hàng năm nghỉ hè anh cũng sẽ trở về, cậu cũng không có nhớ anh ấy nhiều như vậy." Phương Phương tò mò nhìn cô, trước kia nghỉ hè Mạnh Yên chỉ lo bận rộn chuyện của mình, cũng không hề nhắc đến Diệp Thiên Nhiên đang ở xa kia.
"Làm sao mà giống được?" Mạnh Yên bất mãn mân bĩu môi, trước kia mặc dù anh trở về, thì cũng gọi điện thoại về hai ba ngày, cảm giác như anh đang đi nghỉ phép, đảo mắt là có thể trở lại, như vậy đâu cần phải nhớ. Nhưng này lần hoàn toàn khác, rất có thể anh sẽ không trở lại. Hơn nữa sau khi trở về chỉ gọi một cuộc nói bình an, chưa từng gọi thêm cuộc nào. Dù bận thế nào cũng có thời gian gọi điện thoại mà, trong lòng cô rất không thoải mái cũng như không được tự nhiên, trong lòng buồn bực khó chịu. Chỉ có lúc vuốt mặt dây chuyền bằng vàng kia mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua như tiếng thở dài của Mạnh Yên, cô và Giang Vũ không hề khó khăn thi đậu trường trung học cấp hai, mà Phương Phương ngoài ý muốn của mọi người, thi đậu trường học Mạnh Yên đã đề cập, điểm của cô còn cao hơn điểm trúng tuyển mấy phần. Điều này làm cho Phương Phương vui mừng khôn xiết, cô còn cho là mình không có hy vọng! Mẹ cô cũng rất vui vẻ, mua vài bộ quần áo đưa cho cô làm quà tặng.
Điều duy nhất khiến cho Mạnh Yên tiếc nuối chính là, Diệp Thiên Nhiên không hề có tin tức nào, cũng không biết anh thi như thế nào?
Đang lúc mọi thứ đang trời yên biển lặng, cô lười biếng ngồi trong cửa tiệm xem TV, thì trong nhà xuất hiện một nhóm người không mời mà đến. Bà nội mang theo con dâu và hai cháu đến nhà.
Bà nội Mạnh ngồi trên ghế salon hống hách nhìn nhân viên cửa tiệm, gương mặt Quý Tú Mai thèm thuồng nhìn chằm chằm những bộ quần áo xinh đẹp. Mạnh Tuệ hâm mộ sờ những bộ quần áo kia, Mạnh Quân thì như con khỉ con chạy tới chạy lui trong cửa tiệm, hết sờ mó cái này tới cái kia.