Đời Này Không Đổi

Chương 17




Nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ nghe lời Vỹ, nhưng vào lúc này, tôi thật sự không thể nói lên được một lời nào, đôi mắt chỉ biết nhìn anh chằm chằm đầy tức tối, đầy căm phẫn. Tôi muốn giơ tay lên tát anh, tôi muốn chửi anh, thậm chí là nguyền rủa anh, có điều tôi lại không thể làm được những hành động ấy, bởi lúc này tôi nhận ra mình chẳng khác một con robot bị người khác điều khiển vậy. Dù lý trí của tôi có quyết tâm đến mấy cũng không làm thay đổi được cục diện gì hết.
Hai mươi sáu tuổi, yêu đơn phương một người dòng dã 8 năm, cứ tưởng rằng chỉ cần mình sẽ cố gắng thật tốt thì sớm muộn người đó cũng quay đầu nhìn sang mình, kết quả đến cùng nhận lại chỉ toàn là đau lòng và những điều tồi tệ. Rồi đến người bố tôi luôn tự hào và ngưỡng mộ, một ngày cởi bỏ lớp giả tạo, biến tôi từ một công chúa có tất cả trở thành một kẻ chướng mắt ngáng đường người khác, rồi gia đình nhà chồng không hề coi trọng, tất cả những điều ấy làm cho tôi cảm thấy cuộc đời mình có lẽ chắc chẳng bao giờ có chuyện le lói ánh sáng nữa. Nào ngờ số phận xoay vần, ông trời lại để cho Vỹ xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Anh là một người đàn ông tài giỏi, lạnh lùng đầy mưu mô, đối với người khác chưa bao giờ có chuyện nương tay, nhưng với tôi, anh lại đối xử một cách vô cùng khó hiểu. Anh quan tâm tôi từng chút, anh lo lắng cho tôi theo cách của mình, anh bảo vệ tôi trước cơn giận dữ của bố, trước những lời miệt thị của mẹ mình, chỉ cần tôi muốn gì anh cũng sẽ làm. Ban đầu, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng anh đang thực hiện nghĩa vụ của một người anh trai, nên bản thân luôn gạt đi hết những thắc mắc của Mai cũng như của chính mình. Có điều bây giờ, đối mặt những gì đang xảy ra, tôi không thể nào làm ngơ coi như nó không có chuyện gì được nữa. Tôi đâu phải là trẻ con đâu, đã vậy hành động của Vỹ lại là hành động trong lúc anh tỉnh táo nhất nên không có chuyện là do anh nhìn nhầm tôi thành người khác cả.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy tâm trạng mình không được ổn, dần dần hốc mắt trở nên cay xè, chỉ cần chớp một cái là cũng có thể rơi xuống. Còn Vỹ, nhận ra cả người tôi đang căng thẳng và run rẩy, anh ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc của tôi, vừa như vỗ về, vừa như muốn an ủi che chở. Ánh sáng mờ nhạt của ngọn điện đường phác họa đường nét gương mặt anh thêm rõ ràng, mày rậm đen dày, cùng đôi mắt đen láy sâu thẳm đầy cương quyết, nghiêm nghị, gây cho người khác cảm giác thần bí cùng thâm sâu khó dò. Anh không nói gì hết, cuối cùng vẫn là tôi ổn định lại cảm xúc của mình, lời nói mang theo kích động.
– Anh có biết mình đang hành động gì không hả? Anh muốn điên thì đi mà điên một mình, đừng có kéo theo tôi.
Khi nói xong những lời này, tôi dứt khoát xoay người, bước thẳng đi về phía trước. Tôi không thể cứ coi như không biết gì để đứng lại đây được nữa, nhất là vào cái lúc mà cả tôi với Vỹ đều không giữ được bình tĩnh như thế này, bởi vì tôi biết có nói qua nói lại thì mọi chuyện cũng không đi đến đâu, chưa kể trong quán vẫn còn người lạ, để họ nghe thấy cái loại chuyện điên rồ này, có khi ngày mai chúng tôi nhất định sẽ nổi lềnh phềnh trên mạng xã hội mất. Thế nhưng, đấy là phương diện suy nghĩ của tôi, còn với Vỹ thì lại hoàn toàn trái ngược. Anh thấy tôi chạy đi thì đuổi theo, kiên quyết túm lấy cánh tay tôi kéo lại, mặc cho tôi vùng vẫy, cào cấu thế nào cũng không hề buông ra. Anh túm chặt lấy eo tôi, cúi đầu xuống nhìn tôi dưới ánh sáng trăng bàng bạc, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
– Tôi biết mình đang làm gì. Và tôi sẽ không bao giờ dừng lại.
Tiếng nói khàn khàn gay gắt nhưng lại đầy cương quyết của Vỹ làm cho tôi không thể nào phản kháng lại, nếu nhìn kĩ sẽ thấy con ngươi trong mắt anh hiện lên những tia máu hồng đau đớn, nhức nhối. Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ còn nước tránh sang hướng khác, trong lòng bây giờ thật sự chỉ còn lại duy nhất cảm giác đó là sợ hãi. Đúng, tôi sợ, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình sợ như lúc này. Con người Vỹ như nào, sự cương quyết của anh ra sao, tôi đã chứng kiến. Một lời anh đã nói ra nó sẽ không phải là trò đùa nữa, mà nó là thứ anh muốn làm, và phải làm cho bằng được.
Đôi môi run rẩy, khó khăn lắm tôi mới có thể cất giọng nói.
– Anh buông tôi ra đã. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng như thế này.
– Em muốn nói gì?
– Tôi nghĩ là anh quá kích động chuyện bị người yêu phản bội mới cư xử mất kiểm soát, nên tôi sẽ không truy cứu anh. Nhưng từ ngày mai, tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau nữa, chuyện của tôi thế nào cũng không liên quan đến anh.
– Em đang cố tình không hiểu hành động của tôi đúng không?
Vỹ hoàn toàn không hài lòng với lời nói của tôi, đôi mắt nhìn tôi càng sắc lạnh hơn, lực ở cánh tay cũng tăng thên một phần. Lúc này, anh không khác gì một con dã thú canh chừng gắt gao con mồi, sẵn sàng há miệng nuốt chửng. Anh ép tôi phải đối diện với anh, nói tiếp.
– Lê Thùy An, em nghe cho rõ đây, trước giờ tôi chưa bao giờ coi em là em gái của tôi.
– Nhưng… tôi là em gái của anh.
– Tôi thích em, không phải với cương vị là một người anh trai, mà là đứng trên lập trường của một người đàn ông. Em đã hiểu chưa?
Một sự thổ lộ mang đầy tính trần trụi, tôi như bị sét đánh ngang tai, cả người nổ tung. Với bất kỳ người phụ nữ nào, nếu được Vỹ tỏ tình, tôi tin chắc là kiểu gì họ sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, thậm chí còn phải đăng cả chục bài lên Facebook để cho cả thế giới biết. Nhưng mà với hoàn cảnh của chúng tôi thì lại khác, tôi không hề vui nổi, thậm chí với tôi, cái chuyện này nó thật sự điên rồ, thật sự ghê tởm, biến thái.
Sau cơn giông tố, tôi dần dần lấy lại sự bình tĩnh, ép mình nhìn thẳng vào Vỹ, kiên định nói.
– Anh điên vừa thôi. Anh đừng có ăn nói hàm hồ.
– Em thấy tôi giống một kẻ điên sao?
“Anh là anh trai của tôi!” Tôi hét to lên, cố ngăn những dòng nước mắt đang muốn rơi xuống, nhìn anh: “Tôi và anh có chung một người bố, hai chúng ta là máu mủ ruột thịt, anh hiểu không hả? Anh là người trưởng thành, là tổng giám đốc lớn, tôi biết tiếng nói của anh có trọng lượng nhưng đừng có vơ đâu nói đấy. Tôi không quan tâm tình cảm của anh là gì, nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ hùa với anh. Đây là sai trái, hiểu không?”
– Em không muốn cùng tôi, nhưng lại muốn cùng với kẻ bội bạc kia, mặc dù biết là cậu ta sẽ không bao giờ quay đầu nhìn về phía mình? Em thử nhìn lại xem, trong đây ai mới là kẻ điên hả?
– Nhưng nó hoàn toàn không giống nhau. Tôi ở bên chồng tôi, có phản bội thì nó cũng là một tình yêu bình thường. Nhưng nếu như tôi ở bên cạnh anh, thì là loạn luân? Loạn luân đấy, anh hiểu không hả?
Chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến việc có ngày mình phải gặp vào loại chuyện như thế này, nên càng nói bản thân càng không biết phải xử trí ra sao, nên cách duy nhất có thể làm là phải trở về nhà đã. Trở về nhà ngủ một giấc, để ngày mai tỉnh dậy những thứ này đều biến mất, tới lúc ấy cuộc sống của tôi sẽ trở lại bình thường, chẳng bị làm phiền bởi những việc ngớ ngẩn này nữa. Chỉ là, tôi càng giãy ra thì Vỹ càng túm chặt kéo lại, tiếp tục cố chấp.
– Em nói đúng. Tôi đã qua cái tuổi nông nổi, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm khó được tôi, nhưng mà tôi lại không thể nào khống chế được mình trước em.
Tôi nghẹn ngào quay mặt đi hướng khác, nhưng anh vẫn cố chấp đuổi theo, mùi rượu từ hơi thở của anh hòa quyện cùng hơi thở dính đầy sự chua xót trong tôi.
– Tôi không quan tâm nhiều đến những thứ râu ria, bởi với tôi, nó đều không có sức ảnh hưởng. Tôi chỉ quan tâm đến cảm nhận của em, suy nghĩ của em. Em nói em không còn nhà để về, không sao, tôi sẵn sàng làm ngôi nhà của em, chỉ cần em cho phép, bất kể lúc nào em cũng có thể đi đến.
– Anh điên rồi,
– Em sợ bị người khác dị nghị. Tôi sẵn sàng đưa em đi đến một nơi không ai biết. Ở đó em có thể làm bất cứ những gì em muốn, không sợ bị người khác dị nghị hay chửi bới.
Trước những lời này của Vỹ, tôi không còn biết mình phải nói những lời nào để cho anh tỉnh táo lại được nữa. Tôi dồn hết sức vùng vẫy mình ra khỏi anh, nhân lúc anh không để ý vung tay tát thật mạnh lên mặt anh, nghiến rắng nghiến lợi nói.
– Anh đừng có quá đáng. Anh tỉnh táo lại đi. Mẹ kiếp, tôi là em gái của anh đấy.
Nói xong, tôi run rẩy đưa tay lau sạch nước mắt đảo quanh nơi vòng mi, chạy ù ra giữa đường chặn lấy chiếc taxi đang lao tới. Hành động này là một hành động ngu xuẩn, nhưng giờ phút này tôi không còn đủ tỉnh táo để mà nghĩ tới hậu quả tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào, cũng may tay lái của người tài xế khá là cứng, cho nên tôi mới không xảy ra vấn đề gì cả.
Mở cửa ngồi vào, tôi giục tài xế chạy nhanh lên, đến khi bỏ Vỹ thật xa và xác định anh không hề đuổi theo, bấy giờ bản thân mới thở hắt ra một hơi dài, cả người vô lực dựa đầu vào cửa sổ. Nếu như biết mọi việc đi đến nước này, tôi nhất định sẽ không bao giờ nói chuyện với anh. Không – phải là tôi nhất định sẽ tránh xa anh tuyệt đối ngay từ lần đầu anh về nhà của tôi mới đúng. Nếu như thế, chắc chắn chúng tôi sẽ hoàn toàn là một người dưng, và đương nhiên Vỹ cũng sẽ chẳng giống như lúc này, ăn nói một cách hàm hồ.
Trở về nhà, căn phòng vẫn tối im lìm, tôi lướt mắt một cái cũng nhận ra Nam không trở lại. Tuy nhiên, mọi ngày tôi chú ý đến điều ấy là vậy, thì bây giờ tôi hoàn toàn không còn tâm trạng nào để mà suy nghĩ đến những điều này nữa. Đầu óc tôi trở nên rối tung, nhất là cảm giác đau vẫn còn vương nhẹ nơi đầu môi đã ép tôi phải nhìn vào sự thật rằng tất cả những gì vừa xảy ra giữa tôi với Vỹ hoàn toàn là sự thật. Anh nói anh chưa bao giờ coi tôi là em gái, anh nói anh thích tôi, thích tôi giống như một người đàn ông với người phụ nữ. Thì ra, những lần anh chăm sóc tôi, những lần anh quan tâm tôi, anh lo lắng cho tôi, đều không phải xuất phát từ cái gọi là quan hệ huyết thống. Tại sao chứ? Tại sao anh lại có thể để cho cái loại chuyện điên rồ này xuất hiện chứ? Nếu để bố tôi và mẹ anh biết được, tôi sẽ biến thành kẻ tội đồ trong mắt của họ. Nhất là mẹ anh, bà ta sẽ không bao giờ để cho tôi yên, sẽ miệt thị tôi, sỉ nhục tôi bằng những lời cay nghiệt hơn nữa. Tới lúc đó, tôi có mười cái miệng cũng không thể đứng lên chứng minh sự trong sạch của mình được. Chưa kể tôi còn chồng, còn gia đình nhà chồng, còn đồng nghiệp, bạn bè…
Càng nghĩ đến những điều ấy, tôi càng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, đến nỗi không thể nào chịu được phải đi vào nhà tắm xả nước lạnh vào người vào giữa cái thời tiết giá rét, với mục đích là hi vọng bản thân có thể bình tĩnh trở lại. Nhưng rồi mọi thứ đều không được, khi nhìn bản thân trong gương với đôi môi hơi sưng, với những vết đỏ trên cổ, tôi cảm giác chúng chẳng khác gì những mũi tên sắc nhọn đâm vào mắt tôi cả. Thậm chí tôi còn nhận ra, việc tôi bị Nam cưỡng ép cướp đi lần đầu tiên so với những thứ Vỹ để lại bây giờ, nó thật sự không đáng sợ đến mức như bây giờ.
Đưa những ngón tay chạm vào môi, tôi run rẩy nhớ lại nụ hôn mơn trớn đầy tội lỗi ấy, không ngừng dùng sức chà mạnh, đến khi dưới góc môi rươm rướm máu, lúc bấy giờ chính mình mới bình tĩnh trở lại, tắt nước, thay quần áo trở ra ngoài. Lúc này, điện thoại tôi liên tục nhảy lên cuộc gọi của Vỹ, tôi thì chẳng muốn nghe nên kiên quyết tắt máy. Có điều, tôi càng tắt thì anh càng gọi, đến nỗi tôi không thể nào chịu nổi nữa phải nhấn nút nghe, quát ầm lên.
– Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tốt nhất anh đừng có làm phiền tôi.
– Tôi đang ở trước cửa nhà em. Nếu em còn dám tắt máy, thì em biết hậu quả rồi đấy.
Nghe những lời này của Vỹ, lồng ngực tôi nghẹn lại, quay người đi ra phòng khách nhìn vào bảng điện tử. Qủa nhiên Vỹ không hề nói rối, anh thật sự ở bên ngoài, một màn ấy khiến tôi dường như bị điện giật, những ngón tay cầm điện thoại trở nên run rẩy, ngữ điệu run run.
– Anh đến đây làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh muốn lún xuống bùn thì cũng đừng có kéo tôi xuống. Tôi không điên rồ như anh.
Một câu nói mang đến sự khiếp sợ tột độ, nhưng anh vẫn thản nhiên như cũ, liếc mắt nhìn lên chiếc camera ở trên đầu. Có lẽ anh biết tôi đứng đằng sau cánh cửa, nên không hề che giấu cái nhìn của mình, giọng nói khàn đặc đầy từ tính vang lên.
– Em rất hận tôi phải không? Hận tôi bất chất những cấm kỵ, những luân thường đạo lý để yêu em, lại còn không biết điều, còn lôi kéo em xuống vũng bùn đầy tội lỗi này?
Tôi nói không ra lời, sự chua xót dâng trào trong lòng, nước mắt như ẩn như hiện, lồng ngực đau đến nỗi sắp không thể hít thở được. Tôi không dám nhìn vào hình ảnh của anh nữa, đôi mắt chuyển sang hướng khác, còn Vỹ thì vẫn tiếp tục nói.
– Em nói đúng. Tôi điên rồi, nhưng bảo tôi lui lại, tôi không làm được.
Giọng nói u ám như chìm vào màn sương đêm mông lung, không tìm ra lối thoát của Vỹ càng làm cho tôi chấn động, run rẩy ngã phịch xuống sàn. Lúc đó, tôi định chửi anh, nhưng rồi nghĩ lại có nói nữa thì mọi chuyện cũng không đi đến đâu được nên đành quyết định im lặng, nửa lời không thốt. Phải mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng thở dài của Vỹ, cùng với tiếng bước chân dần dần xa khuất của anh, bấy giờ tôi mới buông điện thoại xuống, tắt máy. Ngày hôm nay không giải quyết được chuyện này, nhưng ngày mai, hoặc là ngày kia, tôi nhất định phải giải quyết nó. Chắc chắn là như vậy…
Đứng dậy trở về phòng, tôi ném điện thoại sang một bên, ngả người xuống giường, cố gắng ép bản thân ngủ để sáng mai dậy đi làm, có điều càng cố thì càng không thể làm được. Đến khoảng 5 giờ, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, lúc đó tôi mới chợt nhớ đến Nam cả đêm không có trở về nhà.
Vén chăn bước xuống giường, tôi mở cửa phòng ngủ, lúc này cũng nhìn thấy Nam khom người ngồi ở ghế sofa, tay lặng lẽ cầm điếu thuốc, khói bốc lên quẩn quanh, nét mặt vô cùng nặng nề. Nhìn một màn ấy, tôi đoán có lẽ buổi tối hôm qua, cuộc nói chuyện của anh với cái cô Linda kia dường như không được thuận lợi, cho nên bây giờ chồng tôi mới tỏ ra thái độ như thế này. Có lẽ bọn họ chưa thống nhất được với nhau điều gì đó để có thể công khai đi lại một cách đàng hoàng, nên điều ấy mới làm cho anh trở nên phiền muộn. Ví dụ như là ly hôn với tôi chẳng hạn, hoặc là nói lời chia tay với Vỹ… Với tôi thì đơn giản thôi, nhưng mà với Vỹ, thì tôi không chắc được…
Đóng cánh cửa lại, tôi không muốn làm phiền Nam nữa nên đành quay người trở về phòng nằm đến 9 rưỡi mới mở cửa đi ra khỏi phòng. Bấy giờ Nam cũng vừa mới đứng dậy, tôi liếc nhìn bao thuốc đã bị anh đốt sạch, hít vào một hơi thật sâu rồi cất giọng nói.
– Em đi làm trước. Hôm nay anh ăn tạm đồ ăn sáng bên ngoài nhé.
– Ừ.
– Vậy em đi làm trước đây.
Ngày hôm nay tôi có cuộc họp, với cả cũng còn rất nhiều việc cần làm nên sau khi nói xong bản thân cũng không có ý định nán lại. Chỉ là khi cánh tay vừa chạm vào nắm đấm cửa, thì ở phía sau, Nam lại cất giọng nói với bảo tôi.
– An này…
– Còn có chuyện gì nữa sao?
– Có, tôi đang định nói với em …
Nói đến đây Nam liền trở nên ngập ngừng, nhìn qua cũng biết là anh đang phân vân không biết nên nói hay là không? Mà tôi, nhìn một màn này cũng lờ mờ đoán được ra anh đang muốn đề cập tới cái gì rồi, tuy nhiên bản thân vẫn cố tỏ ra không biết gì hết, kiên nhẫn đứng chờ đợi. Cuộc hôn nhân này là ép buộc, nên nếu anh muốn ly hôn thì cứ thẳng thắn nói ra, tôi nhất định sẽ trả lại tự do cho anh, để anh có thể đường đường chính chính đi lại với người anh yêu. Nhưng rồi sau một lúc chần chừ, anh lại không hề đề cập đến vấn đề đó, mà chỉ nói.
– Tôi phải đi công tác Hồng Kông một thời gian. Có thể là một tháng.
– Vậy à? Thế bao giờ anh đi?
– Một lát nữa.
– Vậy chắc em không tiễn anh được rồi. Hôm nay em có cuộc họp quan trọng.
– Không sao, lần này tôi đi cũng không mang nhiều đồ.
– Vậy anh đi cẩn thận.
– Được. Tôi sẽ gọi điện về mỗi ngày.
– Vâng. Em đi làm đây.
Cuối cùng cũng nói xong những lời cần nói, tôi mỉm cười đáp lại Nam một cái, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài, xuống dưới bắt taxi đi làm. Tới văn phòng, mọi người đang ngồi túm tụm lại bàn tán xì xầm, cái Thủy thấy tôi thì vội đứng dậy kéo tôi nhập cuộc, nói với giọng cực kỳ phấn khích.
– Này chị An, chị biết tin gì chưa? Tin này cực sốc luôn ấy?
– Mấy đứa thì lúc nào chẳng có tin sốc.
– Nhưng cái này sốc thật đấy. Em nói chị nghe, vị khách mời khó nhằn của Đài truyền hình chúng ta đã đồng ý tham gia chương trình rồi đấy. Tin tức vừa được đưa xuống xong.
Tôi biết là cái Thủy đang nhắc đến Vỹ, có điều tôi thấy ngạc nhiên rằng anh lại là người trực tiếp liên hệ lại với phía bên nhà đài quay hợp tác không chỉ là một số. Còn về sự nổi tiếng của anh nó đã quá rõ ràng rồi, cụ thể như bây giờ nó chẳng khác gì một quả bom khiến cho toàn phòng làm việc của chúng tôi trở nên sôi sục, không ngừng bàn tán. Nào là về độ đẹp trai thế nào, giàu có ra làm sao, thậm chí đến việc anh có người yêu hay chưa cũng được bọn họ không ngừng tìm kiếm. Thậm chí, cái Thủy còn xung phong đứng ở giữa phòng, cầm điện thoại lên đọc dõng dạc.
– Lê Đình Vỹ – 34 tuổi, cao 1m92, hiện tại là Tổng giám đốc của tập đoàn L&A – khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Tốt nghiệp Tiến sĩ ngành Quản trị kinh doanh và ngành Công Nghệ Thông Tin, Đại học Harvard Mỹ.
– Profile đỉnh thế. Thế đã có người yêu chưa? Cho xem ảnh xem nào?
– Không có thông tin.
– Chắc là che giấu thôi, chứ một người hoàn hảo như vậy, thì làm gì có chuyện độc thân đến bây giờ được. Thời buổi này mấy người nổi tiếng toàn như vậy hết. Có khi họ còn âm thầm kết hôn rồi đấy chứ? Nói đâu xa, cái vị giám đốc công ty công nghệ Thành Nam ấy, cũng lấy vợ rồi đó.
Chẳng rõ được Thủy lấy được thông tin này ở đâu hay chỉ là đoán bừa, nhưng mà câu nói đó đã thành công khiến cho tôi hoảng loạn, bàn tay cầm chuột siết chặt. Thật may, chẳng ai nhận ra được sự khác lạ của tôi lúc này, có người còn hỏi Thủy.
– Thế có biết được vợ là ai không? Nhưng mà không phải anh ta suốt ngày bị chụp ảnh với người nọ người kia à? Nói như vậy người vợ này chắc cũng không phải là người vợ được yêu thương đâu. Chậc chậc đúng là nghĩ lại sếp Vỹ vẫn là người lý tưởng nhất.
Mỗi người một câu, có người thì tỏ ra thương xót, có người thì lại bảo là người vợ kia ngu ngốc không biết vùng lên, rồi rất nhiều những lời khác. Tôi biết là họ không hề biết tôi là người đó, nhưng quả thật bản thân phải ngồi hứng chịu những lời ấy, tôi có cố đến mấy cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Cuối cùng, bản thân chẳng chịu được nữa phải đứng dậy, cầm chiếc cốc rời khỏi.
Khu vực pha café lúc này không có người, tôi cắn môi bước lại pha cho mình một cốc thật đặc, cũng chẳng hề cho đường, sau đó đưa lên miệng nhâm nhi từng ngụm. Café đắng lắm, vị đắng tràn xuống cổ họng khiến cho tôi khó chịu vô cùng, chỉ muốn đổ đi để không phải chạm lại. Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một hồi, tôi chợt nhận ra, cái thứ đắng ngắt này so với tâm trạng bây giờ chỉ bằng được một phần thôi..
Hít một hơi thật sâu, tôi nâng mắt nhìn ra bầu trời đầy nắng bên ngoài cửa kính, lúc này dưới lòng đường xe cộ đã đi lại nườm nượp, chen chúc nhau để hòa nhịp với cuộc sống bận rộn, suy nghĩ miên man. Tôi rất thích mùa đông của Hà Nội, mặc dù lạnh buốt và không có tuyết, nhưng ít nhất nơi này đã từng chứa đựng khoảnh khắc tươi đẹp nhất của tôi những năm tháng tuổi trẻ. Đặc biệt còn phảng phất đâu đó tiếng cười của mẹ tôi, để tôi nhận ra được rằng, những lúc tôi mệt mỏi và suy sụp, thì mẹ vẫn ở bên cạnh che chở cho tôi, ôm tôi vào lòng giống như cái lúc tôi còn bé.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào tấm kính chói lòa, tôi nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao trọc trời kia, trong một khắc bản thân nhận ra đó chính là tòa nhà công ty L&A. Mặc dù nó nằm khá xa, cũng chẳng thể nào nhìn được người bên trong đang làm gì, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác, ở phía sau tấm kính kia, có một đôi mắt luôn luôn gắt gao nhìn về phía của mình, khóa chặt tôi lại như một con mồi. Một khắc ấy làm cho tôi hô hấp có chút nghẹn ngào, hoảng sợ, chiếc cốc trượt khỏi tay rơi xuống sàn vỡ tan, café đen đặc bắn tung tóe.. Chuyện ngày hôm qua lại ùa về, nụ hôn ấy, những lời nói ấy, sự đe dọa ấy đã thành công ép tôi phải nhìn thẳng vào, không được phép trốn chạy.
Từ phía sau lưng có một bàn tay đưa lên vỗ lấy vai, tôi giật mình quay đầu, cảm xúc còn tệ hơn rất nhiều. Cho đến khi nhận ra được người đó là Mai, sự hoảng loạn nơi đáy mắt mới giảm đi được một ít, thở hắt ra. Về phía đối phương, cô ấy khó hiểu nhìn tôi, hỏi.
– Này, cậu làm sao đấy? Gặp phải chuyện gì à? Sao sắc mặt kém thế.
– Hôm qua thiếu ngủ, nên bây giờ thấy hơi mệt.
Tôi lắc đầu, Mai kéo tôi ra chỗ khác để cho cô lao công dọn đi cái tác phẩm tôi vừa gây ra, cái nhìn vẫn dừng lại ở trên khuôn mặt đầy sự mệt mỏi của tôi, thở dài nói.
– Cậu lại buồn vì mấy cái lời nói của mấy đứa trẻ kia đấy à?
– Chuyện này mình cũng đã biết từ lâu rồi, có phải bây giờ mới biết đâu.
– An…
– Mình không sao. Thật ra mình đang nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng chưa biết phải nói như thế nào.
– Đúng, ly hôn là đúng. Đáng lẽ cậu phải làm nó ngay từ cái lúc đứa bé không còn nữa, chứ không phải là kéo dài đến tận bây giờ.
– Mình hiểu.
Từ lâu tôi đã biết cuộc hôn nhân này của chúng tôi không kéo dài được, sớm muộn cũng có ngày phải kết thúc, chỉ là… cái lúc tôi muốn thì Nam lại đưa tay ra, thẳng thắn đề nghị tôi có thể cùng với anh thử nghiêm túc một lần. Tôi đã nghe lời anh, cho cả hai một cơ hội, cố gắng biến mình thành một người vợ biết điều, nhưng rồi mọi thứ bây giờ cũng đổ sông đổ bể. Sự mong chờ và kiên trì trong tôi đã không còn nữa, tôi nghĩ 8 năm qua tôi cố chấp với cái thứ tình cảm này đã là đủ rồi. Thanh xuân qua đi, trước mắt tương lai là cả một chặng dài, vẫn nên là phải đối xử tốt với chính bản thân mình nhiều hơn nữa thì hơn…
Thế rồi liên tiếp nửa tháng sau đó, Nam không hề gọi điện về, mà tôi thì cũng chẳng có liên lạc, bởi tôi nghĩ có lẽ đây chính là khoảng thời gian tốt nhất để cho cả hai chúng tôi cân bằng lại được cảm xúc của mình. Có điều tôi không nghĩ lại có một ngày, Vy trực tiếp gọi điện cho tôi, cô ta nói.
– Cô An, bây giờ tôi có thể gặp cô không?
– Xin lỗi, tôi bây giờ có việc bận rồi, không thể gặp mặt được.
Tôi chậm rãi đáp lại, thật lòng mà nói bản thân không hề có việc bận nào hết, chẳng qua là tôi không muốn nói chuyện mà thôi. Người phụ nữ này, từ khi biết tôi lấy Nam đã không ngừng ném cho tôi bao nhiêu rắc rối, đâm thóc chọc gạo, bây giờ gặp tôi lại không biết là đang muốn giở trò gì. Không phải là tôi sợ cô ta, mà đơn giản tôi không muốn dành thời gian của mình vào những chuyện vô bổ như thế này thôi. Tiếc là, cô ta lần này thật sự quyết tâm, không hề có ý định bỏ cuộc.
– Tôi biết là cô không bận. Cô An, cô nể mặt tôi một chút được không?
– Cô nghĩ sao cũng được.
– Tôi nhìn thấy cô rồi.
Nghe thấy lời nói này của Vy, đường ấn mày của tôi hơi nhíu lại, cùng lúc ấy đầu cũng ngẩng lên nhìn về phía bên kia đường. Ở đấy, cô ta quả nhiên đang ngồi trong chiếc xe của mình, mắt đeo kính bản to che gần hết nửa khuôn mặt. Tôi lặng yên đứng đó, không tiến cũng chẳng lùi, chiếc điện thoại cầm ở tay vẫn truyền đến giọng nói đều đều.
– Tôi chỉ gặp cô một lúc thôi.
– Được. Cô có 30 phút, tôi hi vọng cô sẽ nói được hết những lời cần nói trong khoảng thời gian này.
– Vậy tôi đợi cô ở quán cafe đối diện.
– Ừ.
Tôi nhàn nhạt đáp lời, đồng thời cũng quay người đưa cho đồng nghiệp tập hồ sơ, sau đấy mới rảo bước đi ra sang bên kia đường. Tìm được chỗ Vy ngồi, tôi đi lại kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– Nói đi, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
– Cô muốn uống gì không?
– Không cần, tôi không có nhiều thời gian, nên cũng không nhất thiết phải cầu kì.
Tôi nhàn nhạt đáp lời, thế nhưng Vỹ vẫn làm như không hề nghe thấy, cô ấy vẫy tay gọi phục vụ mang đến hai ly nước cam. Gọi xong, chờ cho họ đi rồi, cô ấy mới lại cất giọng.
– Nhìn sắc mặt cô không được tốt, cô ốm sao?
– Cảm ơn cô, nhưng tôi thấy người không tốt ở đây là cô mới đúng. Cô Vy, cô đi thẳng vào vấn đề đi.
– Tôi muốn nói chuyện về anh Nam. Cô không ngại chứ?
– Không biết chồng tôi đắc tội gì với cô Vy đây à? Hay là anh ta chậm lương của cô.
Tôi mỉm cười nhìn Vy, từ đầu đến cuối thái độ vẫn tỏ ra bình thản. Thế nhưng trái ngược với tôi, cô ta lại không được như thế, từng lời nói ra mang theo sự kích động.
– Đều không phải. Việc tôi muốn nhắc là việc khác.
– Cô cứ tự nhiên, tôi vẫn đang nghe đây.
– Tôi muốn… cô buông tha cho anh ấy. Cuộc hôn nhân của hai người vốn không hạnh phúc, sao cứ phải cố chấp hành hạ nhau làm gì?
– Tôi thấy chúng tôi vẫn rất tốt đấy chứ? Cô Vy bảo không tốt, không biết là không tốt ở chỗ nào?
– Cô không hiểu anh ấy muốn gì, anh ấy cần gì, và tham vọng của anh ấy ra sao? Cô cũng không thể giúp anh ấy thực hiện được những điều anh ấy muốn. Và hơn hết, anh ấy không yêu cô. Mà cô thấy rồi đó, hôn nhân thì phải có tình yêu thì mới kéo dài được?
– Cô nói đúng, thời gian qua quả thật tôi có chút vô tâm rồi. Nhưng mà không sao, nhờ lời nói này của cô, chắc chắn từ nay về sau tôi sẽ chú tâm tới chồng tôi nhiều hơn. Tôi cũng sẽ không quên bảo với anh ấy là trả lương cho cô đầy đủ, để cô không phải đến tìm tôi như thế này.
Trạng thái của Vy không được tốt lắm, cô ta nghe tôi nói vậy, tay siết chặt cốc nước cam đang đặt trên bàn, mắt nhìn tôi đầy sắc lạnh. Tôi đoán, cõ lẽ giờ khắc này cô ta muốn lột da tôi lắm rồi, nhưng vì hiện tại tôi vẫn là vợ của Nam, nên không dám hành xử một cách mất kiểm soát.
– Cứ cho là cô đúng đi, nhưng cô An, cô đã bao giờ đặt mình suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Anh Nam không hề yêu cô, gia đình anh ấy cũng không hề thích cô, cô ép buộc anh ấy chỉ càng làm cho anh ấy trở nên ghét cô hơn thôi.
– Cô nói đi nói lại việc này cũng chỉ là muốn chứng tỏ với tôi cô mới là người xứng đáng đứng bên cạnh chồng tôi, phải không?
Nói đến đây tôi cũng im lặng một lúc, sau rồi mới lại nói.
– Nhưng mà cô Vy này, có một điều cô không hề biết là dù chúng tôi có ly hôn, thì cô cũng mãi mãi không bao giờ có được tình yêu của anh ấy. Bởi vì anh ấy chưa bao giờ yêu cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv