Hơn một tháng nay phải lặn lội đường xa, khiến chất lượng giấc ngủ của Bắc Vũ kém hơn hẳn, nhất là trong mấy ngày bị ốm gần đây.
Bây giờ bệnh thì đã đỡ, nhưng Thẩm Lạc lại đột nhiên xuất hiện, rồi kéo cô làm vận động, khiến cô mệt lả cả người.
Thẩm Lạc đang nghe cô nói chuyện thì thấy cô đột nhiên không nói nữa. Khi cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô đã ngủ mất rồi.
Anh bật cười, nhìn cô một lát rồi tắt đèn đi.
Đêm hôm đó là một đêm ngon giấc của Bắc Vũ. Đến tận giữa trưa ngày hôm sau cô mới tỉnh lại.
– Ngủ ngon không? – Giọng Thẩm Lạc xuất hiện bên cạnh cô.
Bắc Vũ mở mắt ra liền trông thấy Thẩm Lạc đang đứng ở bên cạnh. Anh chống hai tay xuống giường rồi nhìn cô. Thấy cô mở mắt ra thì lại hôn lên trán cô.
Hậu quả của việc ngủ quá lâu là đầu óc quay cuồng. Cô xoa trán:
– Mấy giờ rồi?
Thẩm Lạc nói:
– Sắp mười hai giờ rồi, anh gọi cơm rồi, em mau đứng dậy rửa mặt còn ăn cơm. Ăn xong thì đi kết hôn.
Bắc Vũ nghe vậy thì tỉnh hẳn. Cô vừa cười vừa bò dậy:
– Nếu kết hôn mà không rắc rối lắm, thì có khi chứng sợ hãi kết hôn của em sẽ biến mất đấy.
Thẩm Lạc bật cười:
– Kết hôn thì có gì mà phải sợ?
– Cũng không hẳn là sợ, chỉ là thấy nó rất phiền phức thôi.
Bắc Vũ bĩu môi với anh, rồi lại nói:
– Lúc anh tìm em làm bạn giường cũng nói là không muốn kết hôn còn gì?
Nói xong thì mới bừng tỉnh:
– Vậy là anh lừa em để lăn giường với em đấy hả?
Thẩm Lạc liếc cô:
– Bây giờ em mới biết à?
Đúng là bây giờ Bắc Vũ mới biết thật.
Cô trợn mắt nhìn anh, rồi nhảy xuống giường:
– Em sáng suốt cả một đời, cuối cùng lại bị một tên nerd lừa gạt. Mất mặt quá đi mất!
Vậy mà lúc trước cô còn cảm thấy mình vớ bở khi kiếm được một anh người tình hoàn mỹ.
Cái gì gọi là vừa ngốc vừa ngây thơ?
Là cô, là cô, chính là cô đấy.
Bắc Vũ rửa mặt xong vẫn còn thấy khó chịu. Thẩm Lạc trực tiếp nhét cho cô một miếng bít tết.
Có đồ ngon trong miệng, thì sự tức giận của Bắc Vũ liền bay mất.
Vì Thẩm Lạc biết đường, nên Bắc Vũ cũng không cần lên mạng tra đường nữa. Sau khi ăn uống xong, cô liền vui vẻ đi theo Thẩm Lạc.
Ở chỗ đăng ký kết hôn có hai hàng. Một hàng là có hẹn trước, một hàng là chưa. Hàng một có khoảng hai ba đôi, hàng hai lại có hẳn mười đôi. Hiển nhiên những người tới đây kết hôn đều là đột nhiên muốn.
Bắc Vũ tưởng mình và Thẩm Lạc cũng nằm trong danh sách "đột nhiên muốn" nên định đi sang hàng hai để xếp hàng. Ai ngờ Thẩm Lạc lại kéo cô sang hàng một:
– Tối qua anh đã đăng ký rồi!
– Hở? – Bắc Vũ ngơ ngác.
Thẩm Lạc nói:
– Anh không muốn xếp hàng, nên đăng ký hẹn trước.
Bắc Vũ cười:
– Quả nhiên có anh đi cùng, thì chuyện gì cũng được xử lý ổn thỏa.
Vì phía trước họ chỉ có ba đôi, nên chẳng mấy chốc đã đến lượt họ. Sau khi điền đơn xong, thì đến lượt lấy giấy chứng nhận và đi cử hành nghi thức.
Thẩm Lạc nhìn tờ giấy trên tay, rồi quay sang nhìn Bắc Vũ, rất nghiêm túc hỏi:
– Em nghĩ kỹ chưa?
Bắc Vũ chẳng để ý lắm:
– Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi. Chỉ là xem thử thôi mà, có phải kết hôn thật đâu.
Thẩm Lạc nói:
– Được rồi!
Hai người chọn một lễ đường cao cấp. Cái gọi là kết hôn nhanh và tiện chính là lễ đường được trang trí sẵn, hoa tươi, áo cưới có sẵn, chỉ cần chọn cái mình thích là được.
Khi Bắc Vũ bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt Thẩm Lạc liền dính chặt vào người cô, khiến Bắc Vũ rất đắc ý. Cuối cùng cũng vớt vát lại hình tượng rồi.
Cô xoay người hai vòng trước gương, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện:
– Chúng ta còn chưa mua nhẫn!
Cô vừa nói dứt lời, Thẩm Lạc đã rút một chiếc hộp từ trong túi áo ra.
Bắc Vũ rất bất ngờ:
– Anh mua từ bao giờ thế?
Thẩm Lạc nói:
– Lúc em đang ngủ.
Las Vegas rất phát đạt, mấy nhãn hiệu nổi tiếng đều có cả. Thẩm Lạc mua một chiếc nhẫn theo phong cách đơn giản, nhưng Bắc Vũ lại rất thích.
Thẩm Lạc thì có vẻ không hài lòng lắm:
– Đợi khi nào chính thức tổ chức hôn lễ, anh sẽ đi mua đôi đẹp hơn.
Bắc Vũ nói:
– Đôi này đẹp mà, nếu sau này có hôn lễ thì cứ dùng nó tiếp thôi, mua làm gì cho lãng phí.
Thẩm Lạc cười khẽ rồi kéo tay cô:
– Đi thôi!
Mọi nghi thức ở đây đều rất đơn giản. Hai người khoác tay nhau đi đến trước mặt cha sứ, đọc lời thề, trao đổi nhẫn cho nhau, cha sứ ký tên lên quyển sổ của hai người, vậy là đã xong.
Lúc đầu Bắc Vũ cảm thấy khá hay. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Lạc đang nhìn cô, và sự nghiêm túc của anh khi đọc lời thề, thì cô cũng nghiêm túc theo.
Tất cả mọi thứ đều có vẻ thiêng liêng hơn, giống như đây chính là một hôn lễ thật sự vậy.
Mà khi cô đọc lời thề xong, cô cũng cảm thấy mình đang mang trên người một trách nhiệm thiêng liêng.
Cũng chính vào giây phút đó, cô đột nhiên rất muốn có một cuộc hôn nhân.
Hoặc là nói, cô rất muốn kết hôn với anh chàng đang đứng bên cạnh cô.
Sau khi đọc lời thề xong, hai người trao đổi nhẫn cho nhau, Thẩm Lạc cũng nhân tiện hôn lên môi cô.
Trong lễ đường xuất hiện tiếng vỗ tay khiến nụ hôn dài kia phải chấm dứt. Bắc Vũ quay lại nhìn thì thấy ngay hai cô bạn đồng hành.
– Sao hai cậu lại ở đây?
– Cậu kết hôn thì phải tới xem chứ.
Bắc Vũ cười:
– Tớ thấy thú vị nên đến thử thôi mà. Có phải kết hôn thật đâu.
– Gì cơ? Ở đây kết hôn là hợp pháp mà.
Bắc Vũ nói:
– Vậy cũng phải đi đăng ký kết hôn thì mới tính.
– Ừ nhỉ. Vậy coi như tập trước đi.
– Không đúng. Lúc đăng ký phòng, tớ thấy trai đẹp nhà cậu có hộ chiếu Mỹ mà. Vậy thì đâu cần đăng ký kết hôn đâu!
Bắc Vũ bừng tỉnh. Đúng vậy! Sao cô lại quên Thẩm Lạc có hộ chiếu Mỹ chứ?
Cô chớp mắt mấy cái rồi nhìn về phía Thẩm Lạc:
– Anh đứng nói với em là anh cũng không nhớ chuyện này nhé?
Thẩm Lạc nhún vai, nhẹ nhàng đáp:
– Anh đã hỏi em là em nghĩ kỹ chưa, em nói em nghĩ kỹ rồi mà, bà Thẩm!
– Thẩm Lạc!
Bắc Vũ xông lên định đánh anh. Thẩm Lạc sợ ảnh hưởng đến nhân viên trong lễ đường nên vội vàng ôm vợ mình ra ngoài:
– Dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn mà. Coi như là đăng ký sớm đi, đợi em đi du lịch về rồi tổ chức hôn lễ chính thức sau.
Bắc Vũ rên lên mấy tiếng.
Sao cô lại ngốc như thế chứ? Bao nhiêu lần rơi vào bẫy của anh rồi.
Về đến khách sạn Bắc Vũ vẫn còn đang giận. Thực ra cũng không hẳn là giận, mà chỉ là cô thấy bực bội vì một cô gái trưởng thành, độc lập tự chủ như mình lại luôn bị Thẩm Lạc dắt mũi.
Cô rất thất vọng vì bản thân mình.
Thẩm Lạc lại rất vui vẻ. Trên gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của anh cũng xuất hiện sự vui vẻ không thể che lấp được.
Bắc Vũ đấm anh mấy cái, mà anh lại còn cười tươi hơn nữa.
Bắc Vũ chống nạnh trợn mắt nhìn anh:
– Em nói cho anh biết, sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều phải nghe em, không được phép lừa em nữa!
Thẩm Lạc gật đầu:
– Ừ, đều nghe em.
Bắc Vũ lại nói:
– Tiền do em quản.
– Ừ, em quản.
– Mua nhà, trang trí đều phải theo ý em.
– Ừ, theo ý em.
– Ăn mặc gì đó đều phải theo sở thích của em.
– Ừ, theo sở thích của em!
Nghe vậy Bắc Vũ mới thấy hài lòng, nên chỉ bổ sung thêm một câu cuối cùng:
– Tóm lại đều phải nghe em.
Thẩm Lạc cười khẽ:
– Nghe em là chuyện nhỏ, nhưng mà em muốn quản mấy chuyện lặt vặt này thật à?
Bắc Vũ lập tức tỉnh mộng. Cô là kiểu người ghét sự phiền phức, nên vội vàng đổi ý:
– Mua nhà, trang trí, ăn mặc anh quản đi!
Thẩm Lạc bật cười ôm cô vào lòng:
– Hôn nhân không đáng sợ, cũng không phiền toái đâu!
Bắc Vũ ngẩng đầu nhìn anh:
– Sao anh biết?
Thẩm Lạc nói:
– Em ở chung nhà với anh cả năm trời rồi, em có thấy sợ không? Có thấy phiền toái không?
Bắc Vũ lắc đầu, không chỉ không phiền, không đáng sợ, mà còn rất vui vẻ, thoải mãi ý.
Thẩm Lạc nói:
– Vậy sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng ta vẫn như vậy, có gì khác đâu nào!
Bắc Vũ nói:
– Nhưng mà sau khi kết hôn phải lo chuyện sinh con, nuôi con, dạy con nữa.
Thẩm Lạc im lặng một lát mới nói:
– Sinh con thì anh không xử lý được, nhưng nuôi con thì anh có kinh nghiệm rồi. Em có thấy Phi Thuyền Nhỏ phiền phức không?
Bắc Vũ lắc đầu. Cũng phải, Thẩm Lạc đã có kinh nghiệm làm bố rồi, nên chuyện nuôi dạy con cái này đối với họ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Cô phải thừa nhận mình là người rất đơn giản, Thẩm Lạc mới nói có mấy câu thôi là đã bị thuyết phục rồi.
Với lại lúc kết hôn thử vừa rồi, cô lại cảm thấy rất khát khao có một gia đình.
Điều không thích nhất chính là cô lại bị Thẩm Lạc lừa.
Cô nghĩ một lát rồi nói:
– Thế thời gian nói với mọi người, và tổ chức hôn lễ phải theo ý em.
– Cái này thì có gì đâu? – Thẩm Lạc nhíu mày.
Bắc Vũ lại nói:
– Với lại, anh còn chưa cầu hôn em, em rất không vui đấy.
Thẩm Lạc liền nói:
– Để anh về nghĩ xem cầu hôn kiểu gì mới lãng mạn.
Bắc Vũ đột nhiên nhớ tới sổ tay hẹn hò của anh, nên vội vàng ngăn cản:
– Thôi anh đừng cầu hôn.
Nhỡ anh lại làm ra khinh khí cầu to bự, màn hình trên quảng trường gì đó thì chết.
Tối đến Bắc Vũ mang theo chút giận dỗi còn sót lại và tâm trạng vui sướng đi sòng bạc chơi. Dưới sự tham mưu của Thẩm Lạc, cô còn thắng được một số tiền nho nhỏ, nên sự giận dỗi kia cũng hết sạch luôn.
Hôm sau Thẩm Lạc phải về nước, Bắc Vũ chỉ tiễn anh ở cửa khách sạn.
Nhìn anh ngồi trên xe, thì cô mỉm cười:
– Ông xã, tuy anh đột nhiên có mặt ở đây làm em rất vui, nhưng anh đừng làm vậy nữa nhé. Em sẽ chăm sóc mình cẩn thận. Còn anh phải chăm chỉ làm việc để mãi là Lạc Thần của mọi người đó.
Thẩm Lạc cười khẽ:
– Em gọi lại lần nữa đi.
Bắc Vũ cười:
– Ông xã.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Bà xã.
– Ông xã.
– Bà xã.
Bắc Vũ ôm đầu:
– Thôi anh đừng kêu nữa, em thấy em già đi rồi đấy.
Thẩm Lạc mỉm cười nhìn cô:
– Em chú ý an toàn nhé. Anh chờ em về.