Anh Thịnh kia thấy Thẩm Lạc đi ra thì tiến lên phía trước, vừa cười vừa giơ tay về phía Thẩm Lạc:
– Thẩm Lạc, hoan nghênh cậu trở về.
Thẩm Lạc cũng mỉm cười bắt tay với anh ta.
Lý Tri Viễn xông tới ôm lấy Thẩm Lạc. Mấy người còn lại thấy vậy thì cũng xúm lại chỗ họ.
Một đám đàn ông đứng đó ôm nhau khóc.
Phi Thuyền Nhỏ tưởng họ đang chơi trò gì, nên cũng nhảy lên:
– Con cũng muốn ôm nữa!
Trình Tố Tố bế Phi Thuyền Nhỏ lên để cậu bé ôm bọn họ.
Bắc Vũ lại chỉ đứng im ở đó mà mỉm cười.
Ngoài Thẩm Lạc và Lý Tri Viễn ra, cô không quen ai trong đó cả. Nhưng chỉ cần nhìn cảnh này thôi, là cô đã cảm thấy họ rất đáng yêu rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn họ rồi mỉm cười.
Đã có người muốn thực hiện ước mơ cùng Thẩm Lạc rồi.
Thật là tốt!
Thẩm Lạc không còn là cậu thiếu niên bị xa lánh năm nào nữa rồi.
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều ở lại trên núi đọc điếu văn cho Thẩm Viễn Hàng, rồi ngồi nói chuyện thâu đêm với nhau.
Chỉ có mình Bắc Vũ là được ngủ một giấc thật ngon thôi.
Vì sự cố ba năm trước, mà Thẩm Lạc và Lý Tri Viễn đã rời khỏi nơi mình sáng lập lên, khiến Hoàn Vũ lâm vào tình trạng ngừng hoạt động. Nay hai người họ đã trở về, chẳng mấy chốc mà mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Tuy Thẩm Lạc vẫn còn là dáng vẻ lạnh lùng năm xưa, nhưng Bắc Vũ biết cuộc sống của anh đã sống động, rực rỡ hơn rất nhiều rồi.
Cô rất vui vì điều đó.
Chuyến hành trình đầu tiên của cô cũng sắp bắt đầu rồi. Người bạn đồng hành của cô là hai cô gái ngang tuổi cô. Mấy năm trước cô quen biết họ vì có chung một sở thích.
Chuyến bay của cô là vào buổi tối. Lên máy bay, ngủ một giấc, khi mở mắt ra là đã đến bên kia đại dương rồi.
Hôm đó, một mình Thẩm Lạc đưa cô ra sân bay.
Trước khi cô đi, Giang Việt còn dẫn đám nhân viên trong công ty, Phi Thuyền Nhỏ và cả Trình Tố Tố ra tiễn cô.
Khi Giang Nhị Cẩu đọc bài phát biểu tiễn cô, còn giả vờ giả vịt khóc lóc bảo cô đừng đi. Kết quả là bị cô và Phi Thuyền Nhỏ xông vào đánh hội đồng.
Trước khi xe chạy, Giang Việt còn dặn cô:
– Bắc Miệng Rộng, lần này em đi hai tháng liền, phải chú ý an toàn đấy. Nếu có chuyện gì thì phải chạy về nhà ngay nhé.
Bắc Vũ lườm anh:
– Giang Nhị Cẩu, anh trù em có chuyện để độc chiếm công ty chứ gì? Em nói cho anh biết, em không có nhà, anh cũng không được ăn tiền của em đâu. Nhớ gửi tiền vào tài khoản mẹ em đúng hạn đấy!
Giang Việt cười hì hì:
– Anh mà dám ăn quịt tiền của em, thì dì anh sẽ đánh anh chết mất.
Sau đó Giang Việt lại đeo một chiếc bùa bình an bằng gỗ đào vào cổ cô:
– Đây là bùa bình an tuần trước anh đi xin cho em. Em nhớ phải đeo đấy.
Bắc Vũ nhăn mặt nhìn chiếc bùa, nhưng cũng không bỏ nó xuống. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
– Nếu chuyện của Lý Nhu xử lý xong rồi, thì anh cứ kết hôn đi. Em không nói chuyện lần trước cho hai bác đâu.
Giang Việt ủ rũ:
– Vốn dĩ cô ấy đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với người nhà rồi. Nhưng bây giờ nhà cô ấy phá sản, bố dượng thì vào tù, mẹ lại bị bệnh, cô ấy không đành lòng mặc kệ họ. Nhưng lại sợ liên lụy đến anh, nên mấy ngày nay cô ấy có chịu gặp anh đâu.
Bắc Vũ thở dài:
– Sao anh lại thích phải một người không có tý quyết đoán nào thế? Cô ta có điểm nào tốt chứ? Mặt thì có đẹp, nhưng vẫn đầy người đẹp hơn mà.
Cô còn chưa nói xong, thì Thẩm Lạc đã cắt lời cô:
– Chuyện giữa hai người thì làm gì có nhiều lý do như vậy? Em như vậy mà anh vẫn thích đó thôi.
Bắc Vũ tức giận:
– Em làm sao hả? Anh nói rõ ra xem.
Thẩm Lạc vừa khởi động xe vừa bâng quơ:
– Không có tí vợ hiền dâu thảo nào cả.
Bắc Vũ lườm anh:
– Vậy anh đi tìm ai vợ hiền dâu thảo mà yêu.
Thẩm Lạc còn chưa kịp nói gì, Phi Thuyền Nhỏ đứng ở ngoài xe đã cười hì hì:
– Chị đừng lo. Ba mươi năm trời bố em mới tìm được một người bạn gái như chị. Bố không tìm được ai nữa đâu. Chị không bỏ rơi bố em là em phải cảm ơn ông trời rồi.
Tất cả mọi người đều bật cười.
Thẩm Lạc lại bình tĩnh lái xe đi, bỏ những tiếng cười kia ở lại phía sau.
Khi xe ra khỏi ngõ, anh mới hỏi:
– Hai người bạn đi cùng em là nữ thật à?
Bắc Vũ quay lại nhìn anh:
– Anh không tin em đấy à?
Thẩm Lạc nghiêm túc nói:
– Không phải. Anh cảm thấy bọn em nên tìm thêm bạn nam đi cùng. Chứ ba cô gái đi với nhau thì không an toàn lắm.
Bắc Vũ biết anh đang quan tâm cô nên mỉm cười:
– Anh yên tâm đi, em sẽ chú ý an toàn mà. Với lại trên đường đi bọn em cũng có thể tìm thêm bạn nữa.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Nhưng mà đừng có vớ được ai cũng kết bạn đấy. Phải quan sát cẩn thận nhé, đừng để mấy tên có ý đồ xấu lừa.
Bắc Vũ cười:
– Ôi! Anh nói xem, nếu em gặp được một anh tây đẹp trai, ngọt ngào thì có nên làm một cuộc tình ngắn ngủi không? Mới nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!
Thẩm Lạc liếc cô:
– Vậy thì về em sẽ bị trừng phạt vì tột vi phạm thỏa thuận.
Bắc Vũ bật cười:
– Aiz, sao em lại đi ký bản thỏa thuận mua dây buộc mình kia với anh nhỉ? Chắc chắn là do lúc ấy đầu em bị úng nước rồi. Bây giờ đổi ý có được không?
– Không!
Bắc Vũ cười chán chê rồi mới nghiêm mặt nhìn anh:
– Thẩm Lạc, cảm ơn anh nhé!
Thẩm Lạc không hiểu vì sao cô lại cảm ơn mình:
– Sao lại cảm ơn anh?
Bắc Vũ mỉm cười quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm những phong cảnh quen thuộc của thành phố.
Cảm ơn anh đã thích một người thích bay nhảy như em!
Cô không nói ra, nhưng cô tin là Thẩm Lạc sẽ hiểu điều cô muốn nói.
Khi hai người bạn đồng hành của cô trông thấy Thẩm Lạc, thì một người nói:
– Lúc trước có nghe nói Bắc Vũ có bạn trai mà không chịu cho xem mặt. Hóa ra là trai đẹp!
Sau đó lại quay sang chọc Bắc Vũ:
– Có anh bạn trai đẹp trai thế này mà cậu cũng dám bỏ ở nhà. Không sợ bị cô nào cướp mất hả?
Bắc Vũ cười hì hì:
– Không sợ đâu, anh chàng đẹp trai này của tớ đuổi còn không đi ý.
Thẩm Lạc im lặng nghe họ nói chuyện, rồi đột nhiên nói với hai cô gái kia:
– Hai em đi ra đây với anh một lát, anh có một số việc muốn nói với các em.
Bắc Vũ hỏi:
– Anh làm gì thế?
Thẩm Lạc chỉ nói:
– Em đứng yên đây đấy.
Bắc Vũ liếc anh một cái rồi cũng ngoan ngoãn đứng đó. Còn hai cố gái kia thì rất vui vẻ đi theo Thẩm Lạc.
– Anh đẹp trai, có chuyện gì thế?
Thẩm Lạc đưa cho mỗi cô một tờ giấy:
– Trên đây là số điện thoại của anh, có cả số di dộng, số điện thoại ở nhà, và số ở cơ quan, có cả weixin nữa. Nếu các em gặp phải chuyện gì rắc rối, hay Bắc Vũ có chuyện gì, ví dụ như ốm đâu gì đó, thì phiền hai đứa báo cho anh biết.
Hai cô gái kia rất kinh ngạc.
Thẩm Lạc quay lại nhìn Bắc Vũ, rồi nói với hai người họ:
– Cô ấy rất thích giả vờ mạnh mẽ, anh sợ cô ấy có gặp chuyện cũng không chịu nói cho anh biết, nên đành nhờ hai em vậy.
Một cô gái bật cười:
– Bắc Vũ tìm đâu ra một anh bạn trai tốt thế này thế? Em mà có bạn trai như vậy, thì cần gì phải đi vòng quanh thế giới nữa.
Thẩm Lạc trịnh trọng nói:
– Nhờ hai em đó.
Hai cô gái kia xua tay:
– Anh yên tâm đi, không thành vấn đề.
Khi ba người quay lại, Bắc Vũ còn giả vờ bất mãn:
– Lén lén lút lút làm gì đó?
Thẩm Lạc thản nhiên nói:
– Nhờ bạn em trông chừng em đó. Nếu mà phát hiện em có ý đồ đi theo trai thì báo cho anh ngay lập tức.
Bắc Vũ xì một tiếng:
– Anh lắm trò thật đấy!
Hai cô gái kia nghe vậy thì cười ầm lên.
Ba cô gái đi đăng ký và gửi hành lý, sau đó mới đi kiểm tra.
Tuy chỉ là đi du lịch hai tháng thôi, nhưng Bắc Vũ và Thẩm Lạc đã ở chung gần một năm nay rồi, đây lại là lần đầu tiên phải xa nhau, nên lúc này Bắc Vũ cũng cảm thấy rất xúc động.
Cô lại ngại bày tỏ tình cảm trước mặt hai cô bạn, nên kéo Thẩm Lạc ra một góc nọ.
Nói là góc, chứ thật ra ở sân bay nào có nơi ít người, yên tĩnh. Cô cũng chẳng quan tâm có ai đang nhìn không mà xông lên hôn anh luôn.
Thẩm Lạc cũng ôm cô vào lòng. Nụ hôn này vừa vội vã vừa mãnh liệt khiến hai người đều không muốn tách ra.
Nhưng vì đây là nơi công cộng, nên hai người vẫn phải kiềm chế lại.
Thẩm Lạc nhìn cô một lúc lâu, rồi giơ tay lên xoa đôi môi đỏ bừng của cô:
– Đi chơi thì chỉ cần mình vui vẻ là được, đừng có nghĩ nhiều. Anh đợi em về.
Bắc Vũ cười:
– Anh cũng cố lên nhé. Mấy anh trong đội anh rất tốt, anh đừng làm họ thất vọng nhé.
Sau khi nói xong thì thấy mình dùng từ không đúng lắm, nên lại bổ sung:
– Ý em không phải là anh phải có được thành tích gì đó. Mà là phải hưởng thụ quá trình, quá trình mọi người làm chung một việc ý.
Thẩm Lạc mỉm cười:
– Anh sẽ.
Bắc Vũ nói:
– Vậy em đi đây. Anh đừng tiễn em, em sợ hai bạn kia lại trêu em nữa.
Thẩm Lạc gật đầu rồi đứng đó nhìn cô đi về phía hai người bạn. Ba cô gái đứng trêu chọc nhau không khác gì mấy đứa trẻ con.
Khóe môi anh khẽ cong lên.
Anh không nhớ rõ mình chú ý đến cô từ bao giờ.
Anh chỉ nhớ khi anh ngồi ở bàn cuối cùng, cứ hai ba ngày lại trông thấy một cô bé chạy đến cửa sau của lớp rồi gọi Giang Nhị Cẩu. Giọng của cô rất trong trẻo, lại rất mạnh mẽ, thân thiết. Sau đó anh lại luôn gặp được cô ở căn tin, ở sân trường, ở sân thể dục.
Khi đó anh không biết là cô cố ý xuất hiện ở trước mặt anh. Anh chỉ biết trong lúc không chú ý, có một cô gái nhỏ đã xông vào cuộc sống của anh như một điều hiển nhiên. Có đôi khi một ngày không gặp được cô, anh lại thấy thiếu vắng thứ gì đó.
Anh vốn không thích đám con gái cười đùa, trêu chọc nhau, nhưng đối với những hành động của cô, anh đều cảm thấy rất bình thường.
Tiếc rằng, năm đó anh không biết đó chính là thích.
Mãi đến nhiều năm sau này, khi gặp lại cô ở quán cà phê, anh mới như bị thứ gì đó đập trúng người. Khi mà anh còn chưa kịp nhận ra, thì những hành động của anh đã trả lời giúp anh rồi.
May mà, anh không nhận ra quá muộn.