Bắc Vũ lẳng lặng nhìn anh. Khi nói ra câu đó, giọng anh rất nhẹ nhàng, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại chất chứa tâm sự.
Vì sao năm đó cô lại thích anh nhỉ?
Vì tên anh đứng đầu bảng điểm? Vì bước chân anh lạc lõng giữa sân trường? Hay vì anh ngồi trên xà kép ngắm sao trời?
Cô cũng không biết nữa. Nhưng ở trong mắt cô, anh không giống với bất cứ ai cả.
Anh chưa làm gì cả, hai người cũng không quen biết nhau, nhưng anh vẫn là ngôi sao sáng nhất ở trong lòng cô.
Cô từng tưởng tượng vô số lần về Thẩm Lạc khi trưởng thành. Trong suy nghĩ của cô, khi anh lớn lên chắc chắn sẽ là một người rất nổi bật.
Sau này khi cô lớn lên, gặp gỡ nhiều người, nghe thấy nhiều chuyện, thì chính cô cũng đã thay đổi.
Mục tiêu kiếm tiền của cô là để đi thực hiện ước mơ khác người của mình, nhưng trong rất nhiều lúc cô cũng phải thừa nhận rằng mình cũng chỉ tầm thường như bao người khác thôi.
Mấy năm nay, cứ mỗi khi chán nản, cô lại nhớ tới Thẩm Lạc, rồi tượng tưởng về cuộc sống hiện tại của anh.
Cuộc sống của anh chắc là rất trôi chảy nhỉ? Chắc là không giống mấy tên mua bằng cấp giả vờ làm người có học đâu nhỉ?
May mà khi gặp lại nhau, anh vẫn là anh của trước đây.
Vẫn là cậu thiếu niên cao ngạo nhưng vẫn rất chân thành kia.
Cô biết anh có ước mơ và ước mơ đó cũng bị mọi người cười nhạo là ngây thơ như ước mơ của cô.
Nhưng anh không muốn nói, thì cô sẽ không hỏi nữa. Cô chỉ mỉm cười rồi ôm lấy cổ anh:
– Vậy anh cứ nghĩ tiếp đi. Một người không có ước mơ thì có khác gì con cá muối đâu?
Thẩm Lạc ôm lấy cô:
– Sang năm anh đi vòng quanh thế giới với em nhé?
Bắc Vũ nghiêng đầu cười:
– Tuy em rất vui nếu có anh đi cùng, nhưng em vẫn muốn anh đi làm chuyện anh thích hơn.
Thẩm Lạc nhìn cô, rồi nói rất nghiêm túc:
– Đây là chuyện anh thích mà.
Bắc Vũ cười:
– Nhưng đây không phải chuyện mà anh nên bỏ ba, năm năm ra để làm. Đây là ước mơ của em, chứ không phải ước mơ của anh. Em cần anh ủng hộ em, chứ không cần anh đi làm cùng em. Cũng giống như em sẽ làm bạn cùng anh, ủng hộ anh làm chuyện anh thích, chứ em sẽ không đi làm nó cùng anh, bởi vì nó là chỉ là ước mơ của một mình anh thôi.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi đột nhiên cười:
– Hồi còn đi học, anh cảm thấy em rất ngốc, bây giờ mới biết là em giả ngốc.
Bắc Vũ nhướn mày đắc ý:
– Lúc trước em vẫn cho là anh thông minh, bây giờ mới biết là anh ngốc đấy.
Thẩm Lạc quay sang lườm cô.
Bắc Vũ nghiêm túc lại:
– Thôi không nói mấy cái này nữa. Chuyện quan trọng bây giờ là phải giải quyết chuyện của Phi Thuyền Nhỏ thế nào. Vì tâm hồn của trẻ con rất nhạy cảm, không thể để nó bị tổn thương được. Thẩm Lạc, nếu Phi Thuyền Nhỏ đi cùng Trình Tố Tố thì anh có chấp nhận được không?
Thẩm Lạc giật mình, rồi cười khẽ, nhưng nỗi buồn trong mắt anh lại không thể giấu Bắc Vũ được:
– Dù sao nó cũng không phải con ruột của anh. Anh cũng đã nghĩ đến trường hợp nó sẽ rời khỏi anh rồi. Mấy năm nay nó không chỉ là con anh, mà còn là bạn anh nữa. Nhưng con người không thể quá tham lam, anh đã trải qua rất nhiều cuộc chia ly rồi. Có bố mẹ, có bạn bè. So với âm dương cách biệt, thì chuyện chuyển đi nơi khác sống vẫn còn rất bình thường. Mà bây giờ khoa học kỹ thuật, giao thông rất phát triển, anh có muốn gặp Phi Thuyền Nhỏ, thì cũng dễ mà.
Bắc Vũ nhìn anh rồi cười:
– Không sao đâu! Em sẽ mãi ở bên anh mà.
– Thật sao? – Thẩm Lạc dùng ánh mắt đen láy nhìn cô.
Bắc Vũ giơ ngón út ra với anh:
– Không tin thì ngoéo tay.
Thẩm Lạc nhíu mày:
– Em thật ngây thơ!
Nhưng cũng vẫn vươn tay ra ngoéo tay với cô.
Bắc Vũ bật cười:
– Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không thay đổi. Mà thôi, không chơi một trăm năm, cả đời không thay đổi!
Thẩm Lạc mỉm cười ôm cô vào lòng.
Một trăm năm quá hư vô, cái anh cần chính là cả đời.
...
Sáng hôm sau Trình Tố Tố lại đến thăm Phi Thuyền Nhỏ.
Phi Thuyền Nhỏ vẫn còn lúng túng như trước.
Thẩm Lạc và Bắc Vũ chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ mà không nói gì cả.
Tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Hôm sau nữa, Trình Tố Tố và Hàn Kính chuyển đến ngôi nhà bên cạnh nhà Thẩm Lạc.
Trình Tố Tố biết sự xa cách mấy năm nay không thể bù đắp trong một sớm một chiều được. Mà cô ấy cũng không thể bắt Phi Thuyền Nhỏ phải rời xa Thẩm Lạc, vì đó sẽ là chuyện khiến cậu bé dễ bị tổn thương nhất.
Hàn Kính bỏ hết mọi công việc để ở lại cùng cô.
Không ai biết phải mất bao lâu thì tình cảm mẹ con của họ mới bù đắp xong, nhưng hiển nhiên Trình Tố Tố đã quyết định sẽ kháng chiến lâu dài.
Sáng sáng khi Phi Thuyền Nhỏ đi mẫu giáo, Trình Tố Tố sẽ đưa cậu bé ra đến đầu ngõ.
Buổi chiều, khi Thẩm Lạc đón Phi Thuyền Nhỏ đi học về, thì Trình Tố Tố đã có mặt ở đầu ngõ tự lúc nào.
Dù trong lòng rất muốn đến gần mẹ, nhưng cái cảm giác không an toàn ở trong lòng đã khiến Phi Thuyền Nhỏ không thích sự xuất hiện mọi lúc mọi nơi của Trình Tố Tố.
Cậu nhóc từ chối những chiếc bánh ngọt xinh xắn, những món đồ chơi thủ công Trình Tố Tố làm cho mình. Thậm chí khi đi ngang qua chỗ cô đứng, cậu bé cũng không hề nhìn cô, không hề dừng lại một chút nào.
Chẳng mấy chốc mùa đông đã tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, còn Trình Tố Tố thì vẫn bất chấp mưa gió đứng đợi Phi Thuyền Nhỏ.
Sau trận tuyết đầu đông, cả thành phố đều ngập tràn sắc trắng.
Trên đường đi đón Phi Thuyền Nhỏ bị tắc đường, nên hai bố con họ về lâu hơn mọi ngày.
Mới đi đến đầu ngõ, bóng dáng quen thuộc của Trình Tố Tố đã xuất hiện. Dưới bầu trời đêm lạnh lẽo, cô không che ô mà chỉ đội một chiếc mũ áo khoác thôi. Khi thấy Phi Thuyền Nhỏ và Thẩm Lạc xuống khỏi taxi, Trình Tố Tố lập tức chạy tới:
– Phi Thuyền Nhỏ, hôm nay con có bị lạnh không?
Phi Thuyền Nhỏ lạnh nhạt nhìn Trình Tố Tố:
– Nhà trẻ có lò sưởi, không lạnh.
Trình Tố Tố lúng túng đáp:
– Ừ nhỉ. Vậy con phải đi đường cẩn thận đó, trên mặt đất có tuyết rất là trơn.
Phi Thuyền Nhỏ vừa kéo Thẩm Lạc đi về nhà, vừa đáp lại:
– Biết rồi!
Nào ngờ cậu bé đi quá nhanh nên đã ngã uỵch xuống đất.
Trình Tố Tố vội vàng ôm Phi Thuyền Nhỏ lên, vừa gạt tuyết trên đầu gối cho cậu bé, vừa hỏi:
– Con có đau không?
Phi Thuyền Nhỏ đẩy Trình Tố Tố ra:
– Bố mặc nhiều quần áo cho con thế này, làm sao mà đau được!
Sau đó cũng không kéo Thẩm Lạc nữa mà tự mình loạng choạng đi về nhà.
Trình Tố Tố nhìn theo bóng lưng của cậu bé, rồi hắt xì hai cái.
Phi Thuyền Nhỏ nghe tiếng cô hắt xì thì hơi dừng lại, nhưng rồi lại tiếp tục đi về nhà.
Thẩm Lạc nói với Trình Tố Tố:
– Cứ từ từ thôi, đừng gấp gáp quá.
Trình Tố Tố cười với anh, rồi lại hắt xì tiếp.
Hàn Kính đi tới ôm lấy cô:
– Em mau về nhà uống nước ấm đi, đừng để bị cảm.
Trình Tố Tố gật đầu rồi lại nói với Thẩm Lạc:
– Thật ra chỉ cần ngày nào cũng có thể gặp được Phi Thuyền Nhỏ như thế này là em đã thấy vui rồi.
Thẩm Lạc nhìn cô một lát, có vẻ anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa, mà lặng lẽ đi về nhà.
Phi Thuyền Nhỏ về đến nhà thì vội vàng đi tìm thứ gì đó.
Bắc Vũ thấy vậy thì hỏi:
– Em tìm gì đấy?
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Chị ơi, lần trước chị bị dính mưa, bố mua rễ bản lam (*) cho chị, để ở đâu thế?
(*) Rễ bản lam là rễ cây đại thanh, dùng trong đông y, dùng để trị cảm cúm, viêm não, sởi, viêm họng, sưng tuyến mang tai... Loại cây này mọc khắp mọi nơi ở TQ.
Bắc Vũ đi lấy cho cậu bé:
– Em lạnh à?
Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu, đang định đi ra ngoài cửa thì lại thấy Thẩm Lạc đi vào, nên nói:
– Bố ơi, con ra ngoài chơi nhé.
– Chơi ở ngay cửa thôi nhé. –Thẩm Lạc không chú ý đến thứ trong tay cậu nhóc.
– Con chỉ ra xem tuyết thôi.
– Ừ.
Phi Thuyền Nhỏ vội vàng chạy đi.
Bắc Vũ lại thấy rất lạ:
– Nó đi xem tuyết mà cầm rễ bản lam đi làm gì?
Thẩm Lạc sửng sốt rồi bật cười:
– Quả nhiên là máu mủ ruột rà. Nó thấy mẹ nó hắt xì, nên mang sang đó đấy!
Bắc Vũ cũng bật cười:
– Vậy à? Vậy là không uổng công chị Tố Tố lo lắng mấy ngày nay rồi.
Phi Thuyền Nhỏ mang rễ bản lam sang nhà bên cạnh, rồi bấm chuông cửa.
Hàn Kính ra mở cửa trông thấy cậu nhóc thì rất bất ngờ:
– Phi Thuyền Nhỏ, sao lại là cháu?
Trình Tố Tố vừa nghe thấy ba chữ "Phi Thuyền Nhỏ" thì vội vàng chạy ra. Cô cúi người xuống nhìn cậu nhóc:
– Phi Thuyền Nhỏ, con tìm mẹ hả?
Phi Thuyền Nhỏ lại chỉ nhét rễ bản lam vào tay cô ấy, rồi nói:
– Ngày uống ba đến bốn lần, mỗi lần một gói. Có thể trị cảm cúm nhẹ, và phòng bệnh.
Trình Tố Tố ngơ ngác một hồi, rồi mới nhận lấy rễ bản lam trong tay cậu. Đôi mắt cô ấy đỏ bừng lên, giọng nói cũng run run:
– Phi Thuyền Nhỏ, cảm ơn con.
– Không cần cảm ơn.
Phi Thuyền Nhỏ quay người đi được mấy bước thì lại quay đầu lại nói:
– Bây giờ thời tiết rất lạnh, không cần đứng ở đầu ngõ chờ con.
Trình Tố Tố vội vàng gật đầu:
– Ừ.
Phi Thuyền Nhỏ lại nói:
– Nếu muốn gặp con, thì có thể sang nhà con.
Trình Tố Tố rất ngạc nhiên, vì mấy lần trước cô sang, Phi Thuyền Nhỏ đều không để ý đến cô. Nên khi thấy cậu nhóc chủ động mời mình, cô cũng không dám tin vào tai mình nữa. Một lát sau Trình Tố Tố mới hỏi:
– Cuối tuần này Phi Thuyền Nhỏ có rảnh không? Mẹ muốn dẫn Phi Thuyền Nhỏ đi khu vui chơi.
Phi Thuyền Nhỏ do dự một lát rồi gật đầu:
– Có rảnh, nhưng phải có cả bố và chị đi cùng nữa.
Trình Tố Tố vui vẻ gật đầu:
– Ừ, ừ, thế Phi Thuyền Nhỏ thích ăn cái gì, để mẹ chuẩn bị sẵn?
Phi Thuyền Nhỏ nghĩ một lát:
– Cái gì cũng được!
Sau đó liền đi về nhà. Khi Phi Thuyền Nhỏ về đến nhà, Bắc Vũ và Thẩm Lạc đều giả vờ như không biết gì cả.
Bắc Vũ còn cố tình hỏi:
– Chơi vui không?
Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu:
– Không vui nên em mới về. Bố ơi, chị ơi, cuối tuần này con không muốn đi leo núi, con muốn đi khu vui chơi.
– Vì sao? Hôm trước đã nói là đi leo núi rồi mà?
– Nhưng bây giờ con lại muốn đi khu vui chơi.
Thẩm Lạc nhìn cậu nhóc rồi gật đầu:
– Nếu con thích thì chúng ta sẽ đi khu vui chơi.
Phi Thuyền Nhỏ âm thầm thở phào, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của Bắc Vũ và Thẩm Lạc.