Bắc Vũ không biết mình đi về khu cắm trại kiểu gì, vì đầu óc cô đang rất hỗn loạn.
May mà Thẩm Lạc ngăn cản hành vi chính nghĩa vớ vẩn kia của cô.
Khoe khoang sự chính nghĩa trong một thế giới bẩn thỉu đúng là một chuyện vô cùng buồn cười.
Trước khi chui vào lều, cô lại nghe thấy lời Thẩm Lạc nói:
– Không phải ai ra ngoài chơi cũng như vậy đâu. Một phần lớn vẫn biết giữ mình trong sạch.
Giọng điệu bình tĩnh như thầy giáo đang giảng bài vậy.
Vậy thì sao?
Bắc Vũ không hiểu ý anh là gì.
Tuy mấy chuyện này có làm cô thấy bất ngờ, nhưng thật ra nó chả có quan hệ gì với cô cả. Sao cô phải buồn rầu vì nó chứ? Cô là một cô gái trưởng thành, chứ có còn là một bé gái ngây thơ nữa đâu.
Chỉ là cảm thấy mình hơi ngốc thôi.
Cô không nói gì cả. Hình như Thẩm Lạc đứng ở bên ngoài một lát rồi mới đi.
Ngủ ở ngoài trời nên chất lượng giấc ngủ cũng không tốt.
Chưa đến sáu giờ sáng, Bắc Vũ đã dậy rồi.
Mới mở cửa lều ra đã có thể trông thấy bầu trời quang đãng, xanh thẳm. Những tia nắng ban mai chiếu lên những giọt sương sớm tạo ra những tia sáng lấp lánh. Không khí mát mẻ, sạch sẽ làm người ta thoải mái.
Đây chính là sự hấp dẫn của thiên nhiên.
Bắc Vũ hít sâu một hơi, rồi đi ra khỏi lều.
Vì bây giờ vẫn còn sớm, nên chưa có ai ra ngoài cả.
Cô nhấc chân lên, chỗ trầy da hôm qua đã không còn đau nữa.
Sau đó cô lấy khăn mặt ra bờ sông rửa mặt.
Vừa mới ngồi xuống bờ sông, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Cô quay lại nhìn thì thấy là cô chân dài.
– Dậy sớm vậy à?
Chân dài ngồi xuống bên cạnh cô.
Vì cô ấy là người mới nên Bắc Vũ nghĩ mãi mới nhớ ra tên cô ấy là Lý Đồng. Cô cười nói:
– Ngủ ở ngoài nên hay dậy sớm. Sao em cũng dậy sớm thế?
– Em cũng vậy.
Lý Đồng cười, rồi thuận miệng hỏi:
– Chị và Pluto có quen biết từ trước hả?
Bắc Vũ sửng sốt. Lúc trước cô ấy cũng hỏi câu này rồi mà. Chẳng lẽ là không hài lòng với đáp án của cô?
Cô nhướn mày, rồi lại trả lời như cũ:
– Chỉ gặp mấy lần thôi, không tính là quen.
Lý Đồng rửa mặt xong, thì lắc đầu cho nước rơi xuống đất. Vẻ mặt hơi buồn rầu:
– Em là biên tập cho một tạp chí địa lý. Em rất thích các tác phẩm của Pluto. Lần này đi tham gia là để gặp anh ấy. Vốn dĩ em muốn hiểu anh ấy nhiều hơn, không ngờ tính cách của anh ấy lại lạnh nhạt như vậy. Em tưởng chị quen với anh ấy, nên định hỏi chị mấy câu về anh ấy. Xem ra là không được rồi.
Bắc Vũ cười:
– Chị còn không hiểu anh ấy bằng em đâu.
Lý Đồng cũng rất khá. Khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to, da thì không trắng, chắc là do hay đi cắm trại, nhưng nhìn tổng thể thì rất khỏe mạnh.
Bắc Vũ rửa mặt xong trước, nhưng không thể đi về trước được. Nên đành đứng đó đợi cô ấy.
Khi hai người quay về khu cắm trại, thì đã thấy mấy người đang nói chuyện, chụp ảnh ở bên ngoài rồi.
Thẩm Lạc thì đang dẫn cậu con trai tập thể dục theo đài.
Nói thật, động tác của cả hai giống nhau như đúc.
Bắc Vũ nhìn thấy cảnh đó từ phía xa mà cảm thấy buồn cười.
– A! Có rắn kìa!
Cô đang nhìn hai bố con họ, thì Lý Đồng đi bên cạnh cô đột nhiên hét lên, rồi ngã ngồi xuống đất.
Bắc Vũ bị cô ấy kéo xuống theo, nên cũng hét lên. Không phải là sợ rắn, mà là bị cô ấy dọa.
Người dọa người mới là hù chết người!
Hai người đều ngồi ở dưới đất. Một con rắn màu đen ở trong bụi cỏ đang bò về phía họ.
Mọi người nghe thấy tiếng kêu thì vội vàng chạy tới. Thẩm Lạc là người chạy đến đầu tiên.
Khi anh đi đến gần, thì Lý Đồng đột nhiên đứng dậy, chạy về phía anh, ôm lấy tay anh:
– Có rắn! Con rắn đó rất to!
Bắc Vũ nhận ra con rắn kia không có độc thì thở phào. Khi cô trông thấy Lý Đồng đang dựa sát vào người Thẩm Lạc, thì bật cười, rồi giơ tay bắt lấy con rắn kia.
Mấy cô gái trong đội hét ầm lên, chạy hết về sau lưng cánh đàn ông.
Nhất là Phạm Lâm. Sau đó cô ta đã được anh bạn trai ôm ấp an ủi:
– Đừng sợ, đừng sợ, con rắn kia không có độc.
Phạm Lâm nói:
– Nhưng mà vẫn thấy ghê.
– Có anh đây mà!
Ánh mắt Bắc Vũ liếc qua hai người họ. Nhìn qua đã biết là bọn họ vô cùng yêu nhau rồi.
Cô gái ỷ lại chàng trai, chàng trai bảo vệ cô gái. Tất cả đều xuất phát từ bản năng và sự thật lòng.
Cô lại nhớ tới lần đi cắm trại đầu năm nay. Chàng trai cầu hôn cô gái ngay trước mặt mọi người. Cả hai đều kích động đến mức bật khóc. Vừa chân thành, tha thiết, lại cảm động lòng người.
Trai tài gái sắc, gia cảnh phù hợp, lại vô cùng yêu thương nhau. Nhìn thế nào cũng là một đôi tình nhân người người hâm mộ.
Vì vậy mà cô còn nói với người khác là "Em lại có động lực để tin tưởng tình yêu rồi."
Vậy mà hai người họ lại đều có một mặt không muốn ai biết. Có lẽ chính họ cũng không biết rõ về đối phương.
Vừa hưởng thụ tình yêu, vừa theo đuổi sự kích thích.
Rốt cuộc tình yêu là cái gì? Có lẽ nó cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.
Đột nhiên Bắc Vũ cảm thấy không hiểu thứ gọi là tình yêu đó. Có lẽ từ trước tới giờ cô chưa bao giờ hiểu được cả.
Còn chưa được nếm thử, đã cảm thấy chán ngán rồi.
– Bắc Vũ, chị mau ném nó đi. Thật đáng sợ.
Câu nói của Lý Đồng đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn cô ấy dựa sát vào Thẩm Lạc, liền mỉm cười nói đùa:
– Nó không có độc đâu. Trưa nay chúng ta lại có món mới rồi, đúng không đội trưởng?
Đội trưởng thấy mấy cô gái kia đang hoảng sợ, liền mỉm cười:
– Em thả nó đi đi. Thả nó ra xa một chút, đừng để nó đến gần đây nữa.
Bây giờ Phi Thuyền Nhỏ chân ngắn mới chạy đến nơi. Cậu nhóc chạy đến bên Bắc Vũ để sờ đuôi rắn:
– Bố, chúng ta mang về cho cụ ngâm rượu đi!
Mọi người:....
Môi Thẩm Lạc cũng hơi giật giật. Sau đó anh nói:
– Sẽ làm mọi người sợ đấy. Thả nó đi!
Phi Thuyền Nhỏ rất tiếc nuối đi cùng Bắc Vũ ra bờ sông thả rắn.
Một chút ồn ào đã trôi qua, mọi người bắt đầu ăn sáng rồi đi chơi.
Mấy anh chàng đi câu cá, còn mấy cô gái thì nhìn họ câu cá.
Bắc Vũ không thích mấy cái hoạt động này. Nhất là khi trông thấy đôi tình nhân và ba cô gái vây quanh Thẩm Lạc, thì càng thấy tụt hứng.
Nhưng nghĩ đến sự an toàn, thì vẫn đi theo chân mọi người.
Vừa hay Trịnh Hiểu Phi cũng không thích câu cá, nên hai người liền rủ nhau đi đánh bài. Để không làm ảnh hưởng đến mấy ngươi đang câu cá, bọn họ còn cố ý tìm một chỗ hơi xa.
Hai người đánh bài với nhau thì không có gì vui cả. May mà có cả Phi Thuyền Nhỏ bị bố đuổi sang đây vì quá ồn ào, nên có đủ ba người để chơi đấu địa chủ.
Cậu nhóc năm tuổi thì tất nhiên là không biết chơi rồi. Nhưng mà Phi Thuyền Nhỏ lại rất thông minh. Chỉ cần dạy cậu nhóc cách chơi, hai ván sau đã có phong độ của người biết chơi rồi.
Bắc Vũ cảm thán, con của thiên tài thì cũng là thiên tài.
Trong lúc đánh bài, cô có liếc qua phía bờ sông mấy lần.
Xung quanh Thẩm Lạc vẫn là ba cô gái kia.
Mà mặt v line cũng thật giỏi. Ban ngày không thấy có chút liên quan nào tới bạn trai Phạm Lâm cả. Nhìn bọn họ ai có thể tưởng tượng được đêm qua, bọn họ lại đánh nhau một trận trong rừng cây chứ.
À không, có lẽ là mấy trận.
Phạm Lâm và bạn trai cô ta lại quấn quít lấy nhau. Đúng là một đôi tình nhân đằm thắm.
Còn tên gian phu tối qua là ai, thì Bắc Vũ cũng không biết được. Trừ Trịnh Hiểu Phi, Thẩm Lạc và đội trưởng có mặt ở khu cắm trại ra, thì cả đội còn mấy anh chàng nữa. Có ba người dẫn bạn gái đi cùng, còn hai người thì độc thân.
Nghĩ tới tình huống có người bên ngoài, Bắc Vũ lại cảm thấy thế giới này thật xấu xa.
Trịnh Hiểu Phi thấy cô không tập trung, lại nhớ tới cảnh cô bắt rắn ban nãy, liền cười:
– Chị, mấy năm không gặp, chị càng ngày càng giống con trai đấy. Thảo nào đến nay vẫn còn độc thân!
Bắc Vũ bĩu môi:
– Độc thân rất tốt. Chị đây thích độc thân!
Trịnh Hiểu Phi cười:
– Lẽ nào chị thuộc chủ nghĩa không kết hôn?
Bắc Vũ nói:
– Đúng vậy! Kết hôn để làm gì? Cả ngày đều phải xoay quanh chồng con. Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Mà chị còn muốn đi du lịch quanh thế giới cơ!
Trịnh Hiểu Phi gật đầu:
– Chị đúng là con gái thời đại mới.
Bắc Vũ cười:
– Đương nhiên. Sau này chị có tiền, sẽ đi bao trai trẻ. Cuộc sống thoải mái như đám đàn ông. Thật là tốt đẹp!
Trịnh Hiểu Phi giơ ngón cái lên:
– Chị đúng là phụ nữ mà không hề thua kém cánh mày râu, tại hạ bái phục.
Bắc Vũ nhíu mày, đột nhiên nhận ra bên cạnh có một cậu nhóc. Quay đầu lại thì thấy Phi Thuyền Nhỏ đang trợn tròn mắt nhìn cô. Cô xoay đầu cậu nhóc lại:
– Rút bài đi.
Phi Thuyền Nhỏ rút bài xong thì nghiêm túc nói:
– Chị. Chị nói như vậy là không đúng đâu. Người lớn thì phải kết hôn chứ.
Bắc Vũ nghĩ tới mấy hành động của cậu nhóc này, liền quyết định bỏ qua vấn đề này.
Ba người đang vui vẻ đánh bài, thì lại nghe thấy tiếng ồn bên phía bờ sông.
Bắc Vũ quay lại nhìn thì thấy Thẩm Lạc đang cõng Lý Đồng ướt sũng đi về phía này. Đội trưởng cũng đi theo họ.
Lúc đi qua ba người thì Thẩm Lạc có liếc cô một cái, rồi lại đi về khu cắm trại.
Đội trưởng đi phía sau nói với bọn cô:
– Tiểu Đồng ngã xuống sông, chân đập vào tảng đá.
Bắc Vũ "vâng" một tiếng.
Trịnh Hiểu Phi lại nói:
– Vậy phải xem xem có bị gãy xương không?
– Không đến mức đó. Pluto đưa em ấy về kiểm tra rồi. Mấy đứa cứ chơi đi, không cần đi cùng đâu.
Bắc Vũ nhìn theo bóng dáng bọn họ.
Cô mím môi. Tối qua khi Thẩm Lạc ôm lấy cô, cô còn tưởng rằng mình là người đặc biệt.
Hóa ra anh lại là một người ngoài lạnh, trong nóng.
Ừm. Thật ra người nhiệt tình cũng rất tốt.
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy không thoải mái thế này?
Cô cũng không định dây dưa gì với Thẩm Lạc. Cô cũng không còn là cô bé thích Thẩm Lạc mười mấy năm trước nữa. Thậm chí cô còn không định yêu đương gì hết. Vậy sao cô lại cảm thấy không thoải mái chứ?
Vì vậy cô bắt đầu ghét sự không thoải mái trong lòng mình. Cũng nhanh chóng xua đuổi nó đi, để mình lại trở thành một Bắc Vũ không để ý đến thứ gì hết.