Bắc Vũ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cô chỉ biết là ánh đèn trong phòng không ngừng lay động. Cả người cô đều đau đớn.
Cô giống như người bị say sóng, đầu váng mắt hoa, nổi lên chìm xuống.
Nhưng cô cũng không bị ngất như trong tiểu thuyết.
Tuy đầu óc rất mệt mỏi, nhưng cả người vẫn được coi là tỉnh táo. Sự thật là cho đến khi mọi chuyện chấm dứt, bọn cô vẫn còn tỉnh.
Thẩm Lạc cũng tỉnh táo lại, nhưng anh vẫn nằm im trên người cô. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới. Ánh mắt tối đen không biết đang nghĩ gì.
Cho dù Bắc Vũ vẫn luôn nhận mình da mặt khá dày, thì cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô giơ tay chọc lên ngực anh, ấp úng:
– Anh... anh có thể đi xuống rồi.
Lúc này Thẩm Lạc mới phản ứng lại. Anh đi xuống, đắp chăn cho cô, rồi đi ra ngoài.
Bắc Vũ còn tưởng là sau khi anh tỉnh táo lại, thì không thể chấp nhận việc mình sau rượu làm bừa, nên quyết định trốn tránh.
Ai ngờ chưa đến hai phút sau, Thẩm Lạc đã quay lại. Anh cầm theo một cái chổi, quét dọn hết đám chai lọ trên mặt đất. Sau đó lại nhặt quần áo của hai người lên, gấp lại gọn gàng, rồi để lên bàn.
Thậm chí anh còn đặt một chén nước ấm và một chiếc khăn mặt nóng trên tủ cho Bắc Vũ.
Khi làm những việc đó, anh vẫn không nói câu nào.
Bắc Vũ không hiểu anh có ý gì.
Đến khi cô lau người xong, thì Thẩm Lạc đã trở lại sau khi tắm rửa thay quần áo... còn lên giường nữa.
Bắc Vũ đang định về phòng của mình, thì Thẩm Lạc đã đắp chăn lên cho cô:
– Ngủ đi.
Sau đó anh tắt đèn đi, rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Không đến ba giây sau, đã có tiếng hít thở đều đặn vang lên. Vậy mà anh ấy cũng ngủ được.
Tình huống gì đây?
Hiện tại đầu óc Bắc Vũ đang rối tung, cô không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Cô chưa trải qua tình một đêm bao giờ. Nhưng theo suy nghĩ của cô, thì sau khi tỉnh táo lại, sẽ có hai tình huống xảy ra với cánh đàn ông, một là trốn tránh, hai là có món lời trước mắt mà không chiếm thì là kẻ ngu.
Nhưng mà phản ứng của Thẩm Lạc không giống cả hai loại này.
Mà ngược lại, anh vẫn bình thường như trước.
Không thể hiểu nổi.
Bắc Vũ nghĩ mãi vẫn không hiểu, nên không thèm nghĩ nữa.
Vì cơ thể bị lăn lộn, nên cô rất không thoải mái.
Sau đó Bắc Vũ cũng ngủ mất.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu. Tóm lại là lúc cô tỉnh dậy, trời đã sáng trưng. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót ngoài cửa thôi.
Vì ngủ quá lâu, nên đầu óc Bắc Vũ vẫn còn mơ hồ.
Cô xoa trán một lúc mới chậm chạp nhớ ra mọi thứ.
Cảnh tượng tối qua lại trở lại trong đầu cô.
Cô lên giường với Thẩm Lạc.
Nói đúng ra là cô xông vào phòng Thẩm Lạc, sau đó lên giường với anh trong lúc anh đang say rượu.
Nghe có vẻ rất giống kiểu giậu đổ bìm leo.
Cô nhướn mày, cảm thấy buồn cười.
Rồi lại cảm thấy mình rất trâu bò.
Người ngủ bên cạnh cô tối qua đã dậy rồi. Cô ngồi dậy, trèo xuống giường. Vừa mới đứng thẳng lưng lên, thì cả người đã vô cùng đau đớn.
Sau khi kéo chăn ra, trên chiếc giường là một đống lộn xộn. Nhìn cảnh tượng đó, thì ngay cả một cô gái lớn tuổi như Bắc Vũ cũng phải đỏ mặt.
Đúng là một đêm có ý nghĩa mà.
Cô đã tạm biệt sự trong trắng của mình.
Cuối cùng cô cũng có thể tạm biệt mối tình dang dở thời thanh xuân rồi.
Vô cùng xinh đẹp, không có gì phải tiếc nuối nữa.
Từ nay về sau, cô đã có thể dung nhập vào trong cái xã hội hỗn loạn này rồi.
Bắc Vũ thở phào. Cô đi ra ngoài, nhưng không thấy Thẩm Lạc, cũng chẳng thấy Phi Thuyền Nhỏ đâu.
Cuối cùng anh cũng có chút phản ứng bình thường sau khi say rượu làm bừa rồi.
Chắc tối qua anh còn chưa tỉnh rượu.
Thẩm Lạc không ở đây, Bắc Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô rửa mặt xong, thấy trên bàn có trứng gà và sữa thì không hề khách khí.
Cô nghĩ một chút, rồi đi vào phòng Thẩm Lạc ga giường ra giặt, sau đó mang lên lầu phơi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Bầu trời xanh quang đãng, còn có gió nhẹ nữa.
Dưới ánh mặt trời, tấm ga giường màu trắng bay phấp phới trong gió, trông rất nên thơ.
Bắc Vũ ngồi xổm xuống, hai tay chống má, kinh ngạc nhìn chiếc ga giường sạch sẽ kia.
Mọi dấu vết đều biến mất, giống như đêm qua chỉ là một giấc mộng vậy.
Hiện tại đã tỉnh mộng, cô lại cảm thấy hơi buồn.
Ngồi xổm quá lâu nên chân bị tê, cuối cùng đồng chí Bắc Vũ cũng trở lại hiện thực. Cô đứng dậy đi xuống lầu.
Thẩm Lạc vẫn chưa về.
Cô khoác ba lô lên lưng, tiện tay để lại một xấp tiền làm phí ăn ở hai ngày nay. Cô để lại một tờ giấy trên tủ đầu giường của Thẩm Lạc, rồi vừa đi ra ngoài vừa hát.
– Chị ơi! Em về rồi này!
Phi Thuyền Nhỏ về đến cửa nhà, thì lập tức bỏ tay Thẩm Lạc ra, cậu nhóc chạy ào vào trong nhà.
Một lát sau, lại thở hổn hển chạy ra, vừa chạy vừa gọi:
– Bố ơi. Chị ấy đi rồi!
Thẩm Lạc nhíu mày, rồi đứng im tại chỗ nhìn lên trên tầng.
Một chiếc ga giường màu trắng, đang bay phấp phới dưới ánh mặt trời.
– Bố ơi! Chị ấy không được ăn món gà hầm nấm của bố rồi.
Phi Thuyền Nhỏ đi tới chỗ anh, mím môi nói.
Ánh mắt của cậu nhóc dừng lại tại chiếc rổ trên tay Thẩm Lạc. Bên trong là con gà mái nhỏ mà cậu nhóc mới đi xuống núi mua về cùng bố.
Thẩm Lạc xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói:
– Không sao, bố làm cho con ăn.
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Chị ấy đã đồng ý với con là hôm nay sẽ ở lại rồi mà.
Cậu nhóc nói xong thì lại thở dài như ông cụ non:
– Xem ra chị ấy không thích bố rồi. Nếu không sẽ không đi vội vàng như vậy.
Thẩm Lạc không nói gì. Anh xách rổ rau vào trong bếp. Sau đó thì đi về phòng ngủ.
Ánh mắt anh dừng lại trên xấp tiền ở đầu giường. Sau đó thì nhíu mày đi tới.
Anh rút tờ giấy cô để lại ra xem.
Bên trên là một hàng chữ rất đẹp: Cảm ơn anh đã chiêu đãi hai ngày nay. Tối qua em rất vui, nên anh không cần nghĩ nhiều đâu. Hi hi.
Giọng điệu không hề quan tâm.
Ít nhất nhìn qua là vậy.
Thẩm Lạc bỏ tờ giấy vào ngăn kéo, rồi lại cầm xấp tiền kia lên. Dù là gương mặt vạn năm như một, cũng không khỏi giật giật khóe môi.
Sau đó cũng nhíu mày bỏ vào ngăn kéo.
.....
Bắc Vũ về đến nhà, nghỉ ngơi hai ngày, rồi lại bắt đầu làm việc.
Cô làm việc liên tục hai tuần liền, nên cũng quên mất chuyện trên núi.
Cho dù nó có ý nghĩa quan trọng với cô, thì nó cũng chỉ là tình một đêm thôi.
Cuộc đời còn rất nhiều chuyện phải làm, kiếm tiền cho cuộc sống, chuẩn bị cho giấc mơ. Bởi vậy, cô sẽ không sa đà vào cuộc tình một đêm đó.
Lại là một ngày cuối tuần nữa. Mấy hôm trước, cô có thấy tin tức về một cuộc triển lãm ảnh của Pluto.
Địa điểm là ở một nhà triển lãm ảnh trên con phố nghệ thuật. Cô là fan của ông ấy, nên đương nhiên cô sẽ đi.
Loại ảnh trời sao này không được phổ biến lắm, nhưng danh tiếng của Pluto rất lớn, nên cũng có không ít người đến tham gia.
Bắc Vũ mới đi tới cửa, đã trông thấy một đứa bé quen quen.
Đứa bé kia cầm một xấp tờ rơi, cứ thấy cô gái trẻ tuổi nào là lại hỏi một câu trước, đến khi có được đáp án thì mới đưa tờ rơi cho đối phương.
Hôm nay trời rất nắng, nên Bắc Vũ cũng không bỏ kính râm xuống.
Cô đi đến trước mặt Phi Thuyền Nhỏ. Cậu nhóc không nhận ra cô, nên nhỏ nhẹ hỏi cô:
– Cô ơi. Cô kết hôn chưa?
Bắc Vũ mỉm cười rồi lắc đầu.
Phi Thuyền Nhỏ lại hỏi:
– Vậy cô có bạn trai không?
Bắc Vũ lại lắc đầu.
Phi Thuyền Nhỏ vui vẻ ra mặt. Cậu nhóc rút một tờ rơi ra đưa cho cô:
– Vậy cô xem cái này đi. Đây là bố cháu, bố cháu rất vĩ đại.
Bắc Vũ cầm lấy tờ rơi. Bên trên viết bốn chứ rất to: Tìm bạn trăm năm.
Bên dưới là thông tin cá nhân của Thẩm Lạc. Thông tin cũng rất đơn giản, ngoài tên tuổi, bằng cấp ra, không còn gì nữa cả. Ngay cả ảnh cũng không có luôn.
Bên dưới là một đoạn văn dài ca ngợi Thẩm Lạc, nhìn qua là biết do ai viết rồi.
Bắc Vũ bỏ kính râm ra:
– Phi Thuyền Nhỏ!
Phi Thuyền Nhỏ vui vẻ kêu lên:
– Chị!
Bắc Vũ để ngón trỏ lên môi, ý bảo cậu nhóc đừng nói to. Phi Thuyền Nhỏ vội vàng giơ tay lên che miệng.
Bắc Vũ giơ tờ giấy trong tay lên:
– Em phát cái này, bố em có biết không?
Phi Thuyền Nhỏ vẫn che miệng nói với cô:
– Bố em không biết đâu. Chị đừng nói cho bố em nhé!
Bắc Vũ dở khóc dở cười.
Nhưng đúng lúc này, có một giọng nam vọng tới:
– Thẩm Phi Châu, con đang làm gì đấy?
Phi Thuyền Nhỏ vội vàng giấu đám tờ rơi tìm bạn trăm năm ra sau lưng, cười tủm tỉm:
– Không làm gì ạ. Con gặp chị ấy, nên nói chuyện thôi.
Thẩm Lạc đi tới, thản nhiên nhìn Bắc Vũ một cái, rồi kéo con trai đi, còn nói nhỏ:
– Bố bảo con là không được nói chuyện với người lạ cơ mà?
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Chị ấy có phải người lạ đâu.
Bắc Vũ tỏ vẻ tự nhiên chào anh:
– Thật trùng hợp!
Thẩm Lạc cũng không thèm nhìn cô, chỉ nói với Phi Thuyền Nhỏ:
– Phải.
Bắc Vũ bật cười nhìn theo hai bố con họ.
Đây là rút x vô tình, mặc quần không nhận trong truyền thuyết sao?
Ai không phải là người phóng khoáng chứ?
Bắc Vũ không để bụng. Cô cầm theo tờ rơi kia, đi xem triển lãm ảnh.
Những tác phẩm của Pluto rất xuất sắc. Ông ấy chụp từ Nam Cực, Bắc Cực đến Xích Đạo, từ xuân hạ đến thu đông, mỗi tấm đều có một nét đẹp riêng.
Bắc Vũ nhanh chóng quên mất chuyện ban nãy.
Những bức ảnh trong triển lãm cũng được bày bán.
Cô nhìn trúng một tấm ảnh chụp dải ngân hà mùa hạ. Thấy giá cả cũng hợp lý nên gọi quản lý tới.
Vị quản lý kia đang dẫn cô đi làm thủ tục mua bán, thì lại có điện thoại gọi tới. Anh ta nghe điện thoại một lát, gật đầu vâng dạ hai ba cái, rồi quay ra xin lỗi Bắc Vũ:
– Xin lỗi chị, nhưng Pluto mới gọi tới nói là tấm ảnh ngân hà mùa hạ này không bán ạ.
– Không bán sao?
Quản lý gật đầu.
Tuy Bắc Vũ cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không để ý lắm. Cô nghĩ rằng có thể Pluto cũng thích bức ảnh đó giống mình, nên không muốn bán đi.
Bởi vậy cô đành đi dạo một vòng nữa, cuối cùng chọn được một bức ảnh trời sao ở Nam Cực.
Quản lý lại chuẩn bị dẫn cô đi làm thủ tục, thì lại nhận được điện thoại không bán của Pluto.
Bắc Vũ nhướn mày, đây là làm sao?
Quản lý xin lỗi cô:
– Xin lỗi chị, đây là ý của Pluto, bọn em cũng không làm gì được ạ.
Bắc Vũ giơ tay, tỏ vẻ không sao. Hai bức ảnh cô thích đều không thể mua được, nên cô cũng không còn hứng thú mua nữa.
Cô đi thêm mấy vòng nữa, rồi chuẩn bị ra về.
Lúc ra đến cửa, thì trông thấy Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ đang chơi máy bay điều khiển từ xa.
Phi Thuyền Nhỏ trông thấy Bắc Vũ thì vui vẻ chạy tới:
– Chị ơi. Chị có khát không?
Bắc Vũ cười:
– Chị có khát, Phi Thuyền Nhỏ định mời chị uống nước hả?
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Uống nước không hết khát đâu.
– Vậy làm gì mới hết khát?
Đôi mắt xinh đẹp của Phi Thuyền Nhỏ liếc sang phía quán kém gần đó:
– Chị ơi, chị nghĩ là gì ạ?
Bắc Vũ hiểu ý. Chắc là bố cậu nhóc không cho ăn, nên chạy ra đây tìm cô. Vì thế cô cũng phối hợp với cậu bé:
– Chị cảm ăn kem sẽ hết khát.
Phi Thuyền Nhỏ vui vẻ:
– Vậy em mời chị đi ăn kem nhé. Là mời chị ăn, không phải em ăn đâu.
– Được thôi!
Bắc Vũ nhìn sang chỗ Thẩm Lạc, anh vẫn đang điều khiển máy bay, không để ý tới bên này, nên cô dắt Phi Thuyền Nhỏ sang quán kem.
Phi Thuyền Nhỏ gọi to:
– Bố ơi, con mời chị ăn kem nhé.
Thẩm Lạc vẫn không nói gì.
Phi Thuyền Nhỏ vội vã kéo Bắc Vũ đi.
Một lớn một nhỏ chạy đến quán kem. Bắc Vũ mua hai que kem. Phi Thuyền Nhỏ ăn que kem chocolate của mình, cảm thấy thỏa mãn.
Bắc Vũ chậm rãi ăn kem. Ánh mắt bay về chỗ Thẩm Lạc. Cô hỏi cậu bé bên cạnh:
– Phi Thuyền Nhỏ, em muốn tìm bạn trăm năm cho bố em hả?
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu.
Bắc Vũ lấy tờ rơi kia ra:
– Nhưng mà em làm thế này thì không được.
Phi Thuyền Nhỏ không hiểu:
– Vậy phải làm sao ạ?
Bắc Vũ ngồi xổm xuống nói với cậu bé:
– Bởi vì trên này không có ảnh của bố em chứ sao! Biện pháp tốt nhất là đưa tờ giấy này cho người ta, sau đó chỉ cho người ta xem bố em.
Phi Thuyền Nhỏ hiểu ra vấn đề:
– Bởi vì bố em đẹp trai, nên các cô ấy nhìn thấy bố em thì sẽ thích.
Bắc Vũ cười, xoa đầu cậu bé.
Phi Thuyền Nhỏ thuộc phái hành động, nói là làm:
– Vậy em đi thử ngay đây.
Cậu bé vui vẻ chạy đến cửa triển lãm ảnh, cứ trông thấy cô gái trẻ nào là đi tới bắt chuyện ngay.
Bởi vì bộ dáng xinh xắn, miệng lại còn ngọt, nên dù là độc thân hay không, thì mấy cô gái kia cũng sẽ dừng lại nói chuyện với cậu bé.
Bắc Vũ thấy thú vị. Nên khi Phi Thuyền Nhỏ quay đầu lại nhìn cô, thì cô còn giơ nắm tay lên cổ vũ.
Một lúc sau, có vẻ cậu bé đã tìm được mục tiêu rồi, đang định dẫn người đi gặp Thẩm Lạc, nhưng lại không thấy Thẩm Lạc đâu.
Bắc Vũ ơ một cái, rồi nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không thấy anh đâu.
Con trai vẫn còn ở đây, làm sao Thẩm Lạc có thể bỏ đi được.
Đến khi cô quay người lại, thì trông thấy ngay một gương mặt lạnh lẽo đang nhìn cô.