Hôn lễ tổ chức vào ban ngày, nên khi Bắc Vũ ra khỏi khách sạn thì vẫn còn sớm.
Cô vừa mới lái xe ra ngoài thì đã trông thấy hai bố con Thẩm Lạc đang đứng đợi xe ở ven đường rồi.
Cậu bé không chịu yên tĩnh, cứ cầm lấy tay bố lắc đến lắc đi. Đến khi lắc chán chê rồi thì bé lại móc một chiếc bút màu trong cặp ra, bắt đầu vẽ tranh.
Bắc Vũ dừng xe ở một chỗ cách đó khoảng mười mét.
Trong ấn tượng của cô, Thẩm Lạc là một người lạnh nhạt, cao ngạo, không dính bụi trần. Vậy nên cô không thể tin được là anh sẽ để im cho cậu con trai vẽ bừa lên tay mình.
Anh chàng cao lớn đứng ở ven đường kia, có một loại khí chất khiến người khác không thể đến gần. Nhưng khi anh cúi đầu xuống nhìn cậu con trai, thì dù cách họ rất xa, Bắc Vũ cũng vẫn cảm nhận được sự dịu dàng trong đôi mắt anh.
Loại tương phản này làm cô thấy lạ lùng.
Chẳng biết tại sao lại thấy bị cuốn hút.
Cô nhớ tới tình yêu sét đánh thời thiếu nữ.
Có lẽ là sau bao nhiêu năm, thì những tình cảm tốt đẹp dành cho người khác cũng vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Nhưng mà chính cô cũng thấy kết luận này có vẻ buồn cười.
Cô đang định lái xe đi, thì Phi Thuyền Nhỏ đã trông thấy cô. Bé nhảy dựng lên, rồi vẫy tay với cô.
Bắc Vũ nhướn mày, rồi lái xe đến chỗ họ. Cô mở cửa sổ ra rồi hỏi:
– Phi Thuyền Nhỏ, em làm gì ở đây thế?
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Em đang đợi taxi với bố.
Bắc Vũ ngẩng đầu nhìn lên chỗ Thẩm Lạc. Khi bắt gặp ánh mắt của anh, thì cô mỉm cười:
– Anh còn nhớ em không? Em là Bắc Vũ, em gái của Giang Việt lớp anh. Lúc trước chúng ta từng đi cắm trại trên núi Vân đấy. Hai người đi đâu, để em đưa đi?
Thẩm Lạc không trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, mà chỉ thản nhiên nói:
– Không cần.
Phi Thuyền Nhỏ lại lôi anh về phía cửa xe:
– Bố, chúng ta đi nhờ xe chị ấy đi!
Thẩm Lạc hơi do dự, rồi cũng đi theo con trai.
Bắc Vũ nhìn vào gương. Hai bố con họ rất có quy củ, thắt dây an toàn rồi ngồi ngay ngắn trên ghế.
Cô cười hỏi:
– Hai người đi đâu thế?
Thẩm Lạc không nói gì, còn Phi Thuyền Nhỏ thì nói:
– Đến thành phố đồ chơi. Bố em muốn mua đồ chơi cho em.
Bắc Vũ cười:
– Bố em thật tốt với em.
Phi Thuyền Nhỏ đắc ý gật đầu:
– Bố em là người bố tốt nhất thế giới.
Bắc Vũ thấy buồn cười, nhưng cũng thấy cảm động. Một ông bố độc thân ít nói, có thể nuôi dạy được một cậu con trai hoạt bát đáng yêu như vậy, hẳn là do sức mạnh tình yêu nhỉ.
Phi Thuyền Nhỏ cố gắng nhoài người về phía trước, hai tay bám vào thành ghế phía trước, cười hì hì:
– Chị. Chị đã kết hôn chưa?
Bắc Vũ cười, thuận miệng nói:
– Chưa đâu!
– Vậy chị có bạn trai chưa?
Câu hỏi này được hỏi bằng giọng của một đứa bé làm người ta thấy buồn cười.
Bắc Vũ do dự một chút rồi cười:
– Cũng chưa có.
Phi Thuyền Nhỏ "Ồ" một tiếng:
– Bố em rất là tốt. Vừa đẹp trai, biết làm máy bay điều khiển từ xa, lại còn biết nấu cơm nữa. Bố em làm món thịt kho còn ngon hơn cả nhà hàng nữa.
Bắc Vũ nghĩ tới cảnh cậu nhóc này từng đi xem mắt cùng với bố, và cảnh cướp hoa cưới vừa rồi, bỗng hiểu ra bé đang định làm gì. Đơn giản là thả lưới tìm đối tượng giúp bố mình.
Cô cười:
– Thật sao?
Nói xong thì nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Thẩm Lạc hơi nhíu mày, không nói gì.
Bắc Vũ nghĩ thầm, người này vẫn cứ lạnh nhạt như mấy năm trước vậy. Nhưng mà cô cũng không còn là cô bé yêu thầm mà không dám nói năm đó nữa rồi. Cô mỉm cười:
– Anh thật sự không nhớ em là ai hả?
Lúc này Lạc Thần mới mở miệng:
– Nhớ.
Chỉ một câu lời ít ý nhiều này, cũng đủ làm Bắc Vũ vui vẻ rồi.
– Trí nhớ của tôi rất tốt.
Anh lại bổ sung thêm một câu nữa.
Cũng phải thôi. Người ta là thiên tài mà.
Sự vui vẻ vừa rồi của Bắc Vũ lại héo rũ.
Lúc này Phi Thuyền Nhỏ mới phản ứng kịp. Bé vui vẻ ra mặt:
– Hóa ra bố và chị biết nhau à! Vậy có thể để lại số điện thoại, rồi hẹn thời gian cùng nhau ăn cơm gì đó không?
Nghe giọng nói mềm mại của bé nói ra những câu đó, Bắc Vũ liền bật cười.
Đến tận bây giờ, cô mới thấy có bố mẹ giục cưới thôi. Ví dụ như bốn vị phụ huynh nhà cô và nhà Giang Việt kia. Đây là lần đầu tiên thấy con cái giục bố mẹ, mà còn là một thằng nhóc năm tuổi chứ.
Quả nhiên, con của thiên tài thì cũng khác với người thường.
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi lạnh lùng nói:
– Phi Thuyền Nhỏ. Mấy hôm nay con ít bài tập quá nhỉ.
Tuy là nói như vậy, nhưng lại không hề có ý răn đe nào cả.
Hiển nhiên Phi Thuyền Nhỏ không sợ bố bé, nên vẫn ôm tay bố, rồi cười hì hì:
– Bố. Con thấy chị ấy rất xinh đẹp. Bố thấy thế nào?
Thẩm Lạc không cho Bắc Vũ biết đáp án là gì mà chỉ nói:
– Mua đồ chơi xong thì về viết thuộc năm mươi từ đơn.
Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi:
– Bố. Học bài quan trọng lắm à? Sao bố không quan tâm đến việc chung thân đại sự của mình đi. Cứ làm con lo lắng.
Cậu nhóc có lo lắng hay không thì Bắc Vũ không biết. Nhưng cô biết là cô đã bị cậu nhóc này chọc cười rồi.
Đến gần thành phố đồ chơi, thì bố con Thẩm Lạc xuống xe. Phi Thuyền Nhỏ còn chạy đến bên cửa sổ chào Bắc Vũ:
– Tạm biệt chị xinh đẹp.
Nói xong thì lại nói tiếp:
– Chị, chị có thể cho em số điện thoại không?
Sau đó thì đưa cho cô một chiếc bút, rồi lại giơ tay ra, bảo cô viết lên trên.
Bắc Vũ cầm lấy bút, viết số điện thoại của mình lên lòng bàn tay trắng trẻo mũm mĩm.
Trong lúc Phi Thuyền Nhỏ vui vẻ rụt tay về, thì Bắc Vũ nghiêng đầu nói với anh chàng đứng phía sau cậu nhóc:
– Chào anh nhé.
Thẩm Lạc nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
– Cảm ơn em đã cho chúng tôi đi nhờ.
Bắc Vũ cười:
– Không có gì đâu, em cũng tiện đường mà.
Nói xong thì lái xe đi. Qua gương chiếu hậu, cô trông thấy Phi Thuyền Nhỏ đang cố vẫy tay với cô, còn người bên cạnh thì vẫn không có biểu cảm cả.
– Bố, con xin số điện thoại của chị giúp bố rồi nè. Bố ghi lại đi, để còn hẹn chị ấy đi ăn cơm.
Đợi Bắc Vũ đi xa rồi, Phi Thuyền Nhỏ mới vui vẻ nói với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc ngồi xổm xuống, nói với cậu bé:
– Sau này con đừng làm như vậy nữa.
– Vì sao ạ? Các bác đều bảo bố là khúc gỗ nên không tìm được vợ. Con chỉ muốn giúp bố thôi mà. – Phi Thuyền Nhỏ không hiểu.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi nói nhỏ:
– Con làm như thế, bố sẽ xấu hổ.
– Xấu hổ?
Phi Thuyền Nhỏ nghĩ một chút mới hiểu được nghĩa của từ này. Cậu nhóc nhìn mặt bố mình, rồi giơ bàn tay mũm mĩm lên nhéo:
– Xấu hổ thì phải đỏ mặt chứ? Vừa nãy con có thấy bố đỏ mặt đâu?
Phi Thuyền Nhỏ năm tuổi cảm thấy rất buồn. Nói theo lời của các bác, thì bố bé vẫn luôn trưng bộ mặt như lá bài, làm sao mà bé biết bố có xấu hổ hay không chứ?
Thẩm Lạc lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng liếc qua dãy số trên tay Phi Thuyền Nhỏ, rồi vừa lau tay cho cậu nhóc vừa nói:
– Vừa rồi bố bảo cho con làm thêm bài tập, là để ngăn con lại, con không hiểu hả?
Phi Thuyền Nhỏ nghĩ nghĩ, rồi thở dài như ông cụ non:
– Có thể là do con mới có năm tuổi thôi.
Thẩm Lạc cũng cười vì bộ dạng này của cậu nhóc. Anh lau tay cho cậu nhóc xong, thì xoa đầu cậu:
– Đi mua đồ chơi thôi.
Phi Thuyền Nhỏ nắm tay anh, hiển nhiên vẫn chưa chịu bỏ qua:
– Bố, bố thật sự không định hẹn chị ấy ăn cơm hả?
Thẩm Lạc không nói gì.
Phi Thuyền Nhỏ lại tiếp tục tự quyết định:
– Con thấy chị ấy rất tốt. Mà bố còn quen chị ấy nữa.
Thẩm Lạc hỏi:
– Sao con lại thấy chị ấy tốt?
Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu:
– Con không biết. Nhưng con cảm thấy chị ấy rất tốt. Bố, rốt cuộc bố thích người như thế nào?
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn đôi mắt đen láy của cậu con trai. Anh cười khẽ, rồi chỉ xoa đầu bé chứ không trả lời. Nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Bắc Vũ.