*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Internet)
Đợt hắn đi khuất dạng, Lệ Na vội vã khép cửa rồi chạy đến bên giường, đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn cẩn thận. Sau đó nhè nhẹ ngồi mép bên cạnh, tay che miệng ngáp dài.
Tôi vội vã khuyên:
- Muội lui về ngủ đi. Tỷ cũng đã không sao rồi, không còn việc gì nữa đâu!
Lệ Na lắc đầu:
- Tiểu thư chưa ngủ, Lệ Na không thể ngủ. Để muội hầu tỷ, khi nào tỷ ngủ rồi, muội sẽ lui.
Tôi nghe Lệ Na nói tự nhiên trong lòng chua xót không nguôi. Cũng phải, ở cái thời này phận làm tôi tới phải ăn sau, nghỉ sau chủ tử, việc gì cũng phải hi sinh vì chủ tử, không thể có tiếng nói cho mình. Điều làm được cho bản thân là than trách cho số phận bi thương, không tương lai, không bờ bến mà thôi. Tôi cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của muội vuốt ve, ngón tay thon dài mà lòng bàn chai sạn, không kìm được xúc động, tôi thốt lên:
- Lệ Na, tỷ thật có lỗi với muội. Từ nay tỷ sẽ đối tốt với muội.
Lệ Na nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo rồi lắc đầu, tiếp lời:
- Tiểu thư không cần phải làm gì cho Lệ Na đâu, tiểu thư cho muội có được mái nhà như ngày hôm nay là muội đã mãn nguyện rồi. Nhà của muội không phải là thảo nguyên bạt ngàn mà là Mai gia, muội được bên cạnh tiểu thư đi đến hết đời là diễm phúc của muội, suốt đời này muội sẽ không bao giờ quên ơn tiểu thư!
- “Thảo nguyên”? - Tôi thắc mắc hỏi.
- Dạ, đúng! Tiểu thư quên rồi sao? Lúc Lệ Na còn nhỏ xíu đã lưu lạc ở nơi đây, chính nhờ có tiểu thư nên phu nhân mới đem muội về. Thảo nguyên, hồ nước, rừng mai và dân tộc Duy Ngô Nhĩ của muội là hồi ức, hiện tại Mai gia là quê hương, tiểu thư chính là người thân trong lòng muội.
Tôi bèn cười, thầm cảm thán: “Lệ Na là người Duy Ngô Nhĩ, thảo nào muội lại mang một vẻ đẹp lai Tây thu hút đến như vậy!”, rồi nói tiếp:
- Lệ Na ngốc! Không cần nói mấy lời đó đâu, tỷ hiểu tấm lòng của muội mà. - Tôi nắm chặt tay Lệ Na, nhắm mắt lại, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, bèn bảo muội. - Lệ Na, tỷ vì bị rơi xuống nước, nên giờ đây tạm thời quên đi một số việc...
Tôi chưa đứt lời, Lệ Na hớt hơ hớt hải reo lên:
- Tiểu thư quên hết rồi, thật là chuyện hệ trọng! Muội phải báo cho lão gia với phu nhân biết mới được.
Lệ Na vội đứng lên, định chạy đi, tôi nhanh chóng kéo tay Lệ Na lại, giải bài:
- Lệ Na, từ đã! Tỷ không có sao, chỉ là hoảng sợ quá nên tạm thời quên mất. Bây giờ cũng đã rất trễ, lão gia cùng phu nhân có lẽ mới vừa được đặt lưng xuống giường, muội không nên có chút chuyện nhỏ mà làm kinh động đến hai người họ. Hai người họ đã vì tỷ, đêm nay mệt mỏi nhiều rồi, tỷ không muốn hai người họ phải khổ tâm thêm. Hơn nữa, tỷ đã có muội bên cạnh, chuyện gì ta quên hay không hiểu, Lệ Na muội hãy chịu khó kể cho tỷ nghe nhé! Muội đồng ý không?
Lệ Na gật đầu lia lịa:
- Dạ, muội đồng ý! Tỷ bảo sao muội nghe vậy, muội sẽ từ từ kể cho tỷ nghe, chuyện gì cũng kể tỷ nghe hết. - Lệ Na chợt nghe ra được cách tôi gọi lão gia phu nhân không phù hợp, liền nhắc nhở. - À, tiểu thư, tỷ phải nhớ! Lão gia, phu nhân phải gọi là “phụ thân”, “mẫu thân” mới đúng.
Tôi phì cười:
- Tỷ nhớ rồi!
- Còn nữa tiểu thư, Mã thiếu gia... - Gương mặt của Lệ Na bỗng chốc phiếm hồng. Biểu hiện đó của muội bảy tám phần đã phải lòng hắn.
- Cái tên Mã Phong áo tím than vừa rồi phải không? Hắn làm sao? Theo tỷ, muội không nên thích hắn, tỷ sẽ tìm cho muội một người tốt hơn, gả muội cho người đó.
Nghe tới đó Lệ Na tự nhiên run rẩy, luôn miệng:
- Tiểu thư, muội không dám! Mã thiếu gia là người mà tiểu thư để ý, muội không dám nghĩ tới đâu tiểu thư. Còn nữa, muội đã nói, suốt đời này, muội nguyện bên cạnh tiểu thư, sẽ mãi mãi bên cạnh tiểu thư. Xin tiểu thư đừng đuổi muội đi, cũng đừng gả muội cho ai, muội cầu xin tiểu thư!
Tưởng chuyện gì, chứ chuyện Mã Phong đó thì tôi biết bản thân nên làm gì. Tôi cười đến cong hai mắt, bảo:
- Tỷ thích Mã Phong đó sao? Sao giờ tỷ không nhớ gì cả? Có lẽ do tỷ ngã xuống nước, đầu óc đã được khai thông, chuyện không vui sẽ lập tức quên thật nhanh. Muội cũng đã nghe rồi đó, Mã Phong hắn không có thích tỷ. Hắn xúc phạm tự trọng cùng kiêu ngạo của tỷ, hà cớ gì tỷ phải điên cuồng thích hắn?
Đúng vậy, Mai tiểu thư! Tình yêu của cô dành cho Mã Phong không có gì là sai cả, chỉ tiếc là cô đã trao thứ tình cảm trong sáng ấy nhằm một kẻ không biết trân trọng. Bây giờ cô cần phải ngẩng cao đầu, cho dù hồn phách của cô có nhập vào luân hồi, hoặc chịu cực hình, hoặc về nơi tiên cảnh cô cũng không cần phải đau khổ vì yêu đơn phương nữa, tôi đã ở đây trong cơ thể cô rồi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô.
- Tỷ trước đây đã yêu Mã Phong tha thiết, hắn lại không yêu tỷ, chẳng phải hắn đã bỏ lỡ một người thật lòng yêu hắn. Hắn rất đáng thương đó, nha đầu ngốc ạ!
Lệ Na không thể tin vào những gì muội vừa nghe. Muội nghiêng đầu, chân mày nhăn lại làm mất đi vẻ non nớt trên gương mặt tuyệt mỹ. Một lúc sau, muội lên tiếng:
- Tiểu thư nói là hiện tại tiểu thư không còn thích Mã thiếu gia nữa sao? Chẳng phải mấy canh giờ trước, trong buổi tiệc Tất niên, tiểu thư còn một mực đòi lấy Mã thiếu gia. Mã thiếu gia thế nào cũng kiên quyết từ chối, khiến lão gia và phu nhân cảm thấy không vui. Mai Hạ Du Đại thiếu gia cũng vì thế mà giả vờ đi dạo ngoài bờ hồ để không muốn chứng kiến khung cảnh ngột ngạt đó.
- Ta đã nói muốn gả cho tên Mã Phong chết tiệt đó sao?
- Không phải tiểu thư, tỷ phải gọi là Mã thế ca, thế ca đó tiểu thư! - Lệ Na sửa lại.
- Được! Thế ca thì thế ca.
Lệ Na gật đầu, muội lưu loát:
- Đúng! Tiểu thư rất thích Mã thiếu gia, thích đến mức buồn cũng nhớ, vui cũng nhớ, tức giận cũng nhớ, không vui, không buồn, không phẫn nộ lại càng nhớ hơn. Tóm lại đứng, đi, ăn, uống, nghỉ ngơi không lúc nào không nhớ Mã thiếu gia, thậm chí lúc mơ cũng gọi tên của Mã thiếu gia.
Tôi thuận miệng chêm:
- Ôi trời! Si tình đến thế à?
Lệ Na gật đầu lia lịa tiếp tục không ngừng về hắn:
- Mã thiếu gia là con trai duy nhất của tỷ tỷ phu nhân. Từ nhỏ, tiểu thư và Mã thiếu gia đã là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp. Hai nhà đã sớm có hôn ước. Vì biến cố xảy đến nên phụ mẫu Mã thiếu gia đều lần lượt qua đời, phu nhân đã cưu mang Mã thiếu gia, lời hứa gả tiểu thư cho Mã thiếu gia năm xưa cũng xem như là phần nào bù đắp cho Mã thiếu gia.
Lệ Na vừa dứt câu, tôi nuốt nước miếng thiếu chút nữa bị sặc, cắt lời:
- Cái gì? Quan hệ huyết thống gần như vậy cũng gả được sao? Loạn hết rồi!
Lệ Na mỉm cười thật nhẹ:
- Tiểu thư, chắc tỷ quên rồi phải không? Tỷ với Mã thiếu gia cùng lớn lên bên nhau. Mọi người đều nghĩ hai người sẽ nên nghĩa trăm năm. Có điều... - Lệ Na ngưng một chút, đưa ngón tay cuốn lấy mớ tóc mai rớt ở bên má, chậm rãi than. - Mã thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọc, không hiểu được tình cảm của tiểu thư, luôn khiến tiểu thư phải đau lòng.
Tôi chêm vào:
- Có lẽ hắn đã có ý trung nhân, hoặc ta không phải hình mẫu cô nương lý tưởng hắn đeo đuổi. Người không thích mình thì sẽ không bao giờ thích mình. Cho nên, Lệ Na! Tỷ cũng khuyên muội, tỷ kể từ khi rơi xuống hồ nước lạnh lẽo kia, đều mà tỷ trân trọng nhất chính là người thân bên cạnh mình, không phải là thứ tình cảm khó cưỡng cầu. Tỷ đã buông bỏ được thì muội cũng nên như tỷ mà buông xuống. Tỷ biết là rất vất vả một khi muội để hắn trong lòng, nhưng hắn không đáng để muội đặt hết tâm tư cho hắn.
- Muội...
Lệ Na ngập ngừng rồi ngồi yên như đang suy nghĩ về những gì tôi nói, tôi nghĩ là Lệ Na vẫn chưa hiểu, vì cô ấy còn quá trẻ, không thể hiểu một sự việc khi mà chưa trải nghiệm nó. Căn phòng tĩnh lặng, tôi vội lên tiếng để phá vỡ không khí mất tự nhiên này:
- Thôi, không nghĩ về những chuyện này nữa. Muội kể ta nghe chuyện làm sao ta rơi xuống hồ đi!
- Dạ, tiểu thư! - Lệ Na trở tay, cầm lấy đôi tay lạnh ngắt của tôi nhét vào trong chăn, kéo lại chăn phủ lên cổ tôi, muội cẩn thận đặt bàn tay nhịp nhịp trên vai tôi, giọng êm ái cất lên. - Đêm Trừ Tịch khi mọi người cùng dùng tiệc để chào mừng Đại thiếu gia Mai Hạ Du trở về sau mười năm theo sư phụ học võ nghệ cũng là tiệc Tất niên của Mai gia...
Tôi nghe tới Đại thiếu gia Mai Hạ Du, thì cắt ngang lời Lệ Na:
- Đại thiếu gia?
- Dạ, Đại thiếu gia Mai Hạ Du! Chắc chắn tỷ lại quên rồi! Chính là người vừa cứu tỷ lên từ dưới hồ, cũng là ca ca của tỷ đó, tiểu thư!
- “Ca ca”... - Tôi ngơ ngẩn lắp bắp hai từ “ca ca.”
Không phải chứ? Nếu Mai Hạ Du là người đầu tiên tôi gặp khi tỉnh dậy thì lần này xấu hổ đến chết mất. Lúc đó tôi đã nói câu gì nhỉ? Đúng rồi: “Anh là tướng công của tôi sao?” Tôi chợt nhớ đến giây phút môi kề bên môi, trong lòng tự biết thẹn, tôi cắn môi mình, mắt cụp xuống không dám nhìn Lệ Na như sợ muội biết được chuyện xấu của tôi vậy. Chết tiệt! Ca ca mà dám làm vậy với muội muội sao? Thật là không hiểu nổi! Nhưng rồi nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cái chạm ấy không phải là hôn, ở thời cổ đại này gọi là “độ khí”. Huynh là ca ca, cứu muội muội của mình, việc đụng chạm đó không thể nào trách huynh được. Mạng sống là quan trọng, nếu không làm vậy, thì muội muội của huynh sẽ chết. Do bản thân tôi nghĩ quá nhiều rồi, thử đổi lại là Mai Kha em gái tôi, tôi cũng sẽ bất chấp tất cả mà cứu nó. Tình cảm anh chị em khăng khít, không thể đo đếm được. Vì sự xuất hiện của tôi đã cướp đi muội muội mà huynh yêu quý, là lỗi của tôi. Vậy mà tôi lại hành xử vô lễ với huynh khi tỉnh dậy, không biết huynh có bị tổn thương hay không? Chắc chắn là có, lúc nãy huynh đã khóc mà, đã khóc vì muội muội của mình. Hẳn giờ đây tâm trạng ngày đầu năm mới của huynh rất tệ. Dù sao tôi cũng là người gây nên cớ sự rối ren này. Đã vậy, đến đây rồi cũng nên chấp nhận, chỉ cần chờ đợi là được, rồi sẽ đến một ngày ngoại rước tôi về. Tôi không nghĩ nhiều nữa, gật đầu, tay nắm lấy góc chăn bông kéo lên che đến quá nửa mặt.
Lệ Na nhìn ra được nỗi suy tư của tôi, muội tiếp:
- Không phải là ca ca ruột!
- “Không phải” sao? Tốt quá! - Tôi thuận miệng reo lên, cùng lúc đẩy tấm chăn ra, cười đến hai mắt biến thành hai vệt dài. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình may mắn, điều này còn vui mừng hơn việc cầm trên tay nhưng đồng tiền do tự bản thân làm ra, đúng là trời cao vẫn còn chiếu cố tôi. Chỉ cần không phải ruột thịt thì tôi sẽ không phải áy náy trong lòng. Dù sao cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi, như vậy tôi đã mãn nguyện rồi.
- Sao vậy tiểu thư? - Lệ Na hỏi theo.
- À! Sao nãy giờ ta không thấy ca ca đâu? - Tôi đành lấy câu đó chống chế.
- Đại thiếu gia biết tiểu thư đã khỏe lại, nên người xin phép về phòng nghỉ ngơi trước, người sẽ đến thăm tiểu thư sau.
- Vậy à! - Tôi gật gù đáp.
Ngay bây giờ, tận đáy lòng tôi rất biết ơn huynh. Huynh đã cứu lấy linh hồn của tôi cùng cơ thể này, để tôi có thể trở thành hình dáng con người bằng xương bằng thịt. Suy cho cùng, huynh là người đã cho tôi sinh ra lần nữa. Một lần cứu mạng, trọn đời ghi tạc, huynh là ân nhân của tôi, đã là ân nhân thì chuyện tìm hiểu một chút lai lịch về huynh cũng không có gì là quá đáng, cốt để tiện việc sau này còn báo đáp, nên tôi không giấu giếm mà hỏi Lệ Na:
- Muội có biết ca ca tỷ quê quán ở đâu không, phụ mẫu thân sinh (cha mẹ ruột theo cách gọi ngày xưa) còn hay mất?
Lệ Na bặm môi, đôi má hồng hồng phảng phất dưới ánh nến lập loè dường như cố nhớ ra việc gì đó xa xôi:
- Lệ Na chỉ nghe những người hầu lâu năm nói lại. Lão gia và phu nhân kết thành phu thê, tận sáu năm ròng rã mà không có lấy một bụng con. Thiết nghĩ vô cùng đau lòng. Lão gia và phu nhân tốt bụng như vậy, nhưng không làm vừa ý ông trời, ngày đêm mong mỏi một đứa con thôi cũng không sao thành hiện thực. Điều đó làm phu nhân cứ canh cánh mãi trong lòng, lúc nào cũng tự trách bản thân mình. Cho nên lão gia liền nghĩ sẽ xin một đứa con nuôi để sau này có người nhang khói. Không ngờ, trong chuyến đi bàn việc làm ăn ở Hoằng Thôn (Hoằng Thôn: ngôi làng được xây dựng năm 1131 đời Nam Tống với hơn 800 lịch sử, sau vì kiêng tên uý “Hoằng Lịch” của Càn Long mới đổi thành chữ “Hoành” - Theo wikipedia) lão gia đã gặp Đại thiếu gia, khi đó người chỉ vừa lên sáu, năm ấy là mùa hè vì thế “Hạ Du” cốt để nhớ về chuyến đi may mắn đó. Số của Đại thiếu gia lúc nhỏ gian truân, mới chào đời phụ thân bỏ mẫu thân Đại thiếu gia đi theo nữ nhân khác, mẫu thân người vì quá uất ức tự vẫn chết, bỏ Đại thiếu gia một mình bơ vơ không ai nuôi nấng. Lão gia đã mở lòng bao dung nhận Đại thiếu gia làm con, đã cứu vớt cuộc đời lắm nghiệt ngã của Đại thiếu gia, đã mang Đại thiếu gia về cho người có một gia đình đầy đủ. Không ngờ Đại thiếu gia vừa vào Mai gia, như một vị phúc tinh, chẳng những việc làm ăn của lão gia khởi sắc mà phu nhân lại có tin vui, phu nhân thật sự đã mang thai tiểu thư. Chuyện nghĩ cũng lạ, lão gia và phu nhân thương yêu Đại thiếu gia, đùng một cái, năm thiếu gia mười hai tuổi, đột ngột đưa thiếu gia trở về Hoằng Thôn, nơi quê nhà của thiếu gia ngày xưa, để thiếu gia chuyên tâm luyện võ. Từ đó đến nay đã tròn mười năm, lần này người trở về đây sẽ tiếp quản Mai gia đó tiểu thư!
Tôi chỉ cần nghe Lệ Na nói như vậy là đã thấy hài lòng. Không biết có phải tôi bị điên hay chỉ là tò mò thôi? Nhưng thật tình Mai Hạ Du huynh là người đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm tôi muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Lệ Na ngưng một lúc lâu, mãi không thấy tôi nói năng gì. Sốt ruột, muội gọi:
- Tiểu thư! Tiểu thư!
- Không có gì muội nói tiếp đi!
Lệ Na liền gật đầu, kể tiếp. Tôi có nghe Lệ Na huyên thuyên, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến Mai Hạ Du, thật không biết đó là loại cảm giác gì? Nó cực kỳ khó tả, vui vẻ có vui vẻ, hồi hộp có hồi hộp, lo lắng lại thêm bội phần. Như thế không biết khi nào tôi đã đi vào giấc ngủ thật ngọt ngào, một giấc ngủ không hề mộng mị, một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay mà tôi từng có.