Bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại của mẹ từ quê nhà.
Quê quán tôi thuộc về một tỉnh phương nam. Hoàn cảnh quê tôi dù sao cũng tạm được, xem như không quá khó khăn.
Mùa Xuân cây lá có màu xanh biếc lóa mắt; mùa Hè mưa dông chợt đến chợt đi, tia chớp sáng ngời đem trời đêm rọi sáng; mùa Thu lá rơi cỏ úa, sẽ có một ông cụ vào ngày gió to ở trong sân trường thả diều tự làm (Sâu: diều chính chủ:3), khiến cho mọi người dừng chân trong chốc lát; mùa Đông không quá lạnh, thỉnh thoảng có tuyết rơi, nhưng cùng lắm cũng chỉ đột nhiên xuất hiện trên cành cây, trên cỏ chút màu trắng, mà vũng nước đọng trên nền đất từ trước đến nay đều chỉ có chút giá buốt mà thôi.
Thành nhỏ phương nam bình thường đến không thể bình thường hơn, không được như Giang Nam có phong cảnh đẹp đẽ hữu tình. Trong ấn tượng của tôi, có một dòng suối nhỏ chảy ngang qua cạnh bên nhà, nếu như thỉnh thoảng có thứ gì đó trong dòng suối thì chẳng qua chỉ là rác rưởi mà thôi.
Mẹ ân cần hỏi tôi một ít tình hình sinh hoạt, tôi trả lời từng việc một, cũng nói cho mẹ biết tôi chuyển khỏi túc xá cùng người khác* mướn chung một gian nhà trọ.
*Nguyên văn là “hắn” trong tiếng Trung. Không hiểu bạn Trà cố tình che dấu hay mẹ bạn í nghĩ vậy hoặc tác giả đánh lỗi.
Mẹ cũng không phản đối, bà hiểu ở trong túc xá rất nhiều việc không được tiện lợi, đặc biệt là tắm rửa. Cuối cùng, bà nói thêm một câu: “Tiểu Lâm và cả nhà trở mặt cãi nhau, còn đoạn tuyệt* quan hệ với cậu mợ con.”
*Đoạn tuyệt: cắt đứt, ở đây dùng đoạn tuyệt để diễn tả tính nghiêm trọng.
Tiểu Lâm là tên mọi người trong nhà gọi em họ. Tôi sững sờ một lúc, kinh ngạc hỏi nguyên nhân.
“Bởi vì một phụ nữ.” Trong giọng nói của mẹ rõ ràng mang theo chán ghét, “Con bé cùng cô kia yêu nhau. Nó vốn không đi học, thời gian đó nghe nói sống cùng cô ta bên ngoài. Nghe nói cô gái kia lớn hơn con bé mười tuổi. Con nói xem, từ nhỏ con bé đã học không giỏi, bỏ trốn theo một thằng con trai nào đó xem như quên đi không tính, hết lần này tới lần khác đều là con gái. Mẹ thấy nó đã quen sa đọa nhiều năm, ngay cả thần kinh cũng có chút vấn đề rồi hay sao ấy.”
“Em nó hiện giờ ở đâu? Đi cùng cô gái kia rồi ư?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, bặt vô âm tính. Ngay cả điện thoại cũng đổi rồi.” Mẹ thở dài một hơi. Trước khi cúp điện thoại, còn không quên dặn dò tôi “Trà nhi à, con đừng như em họ con! Phải học cho giỏi, sau này phải tìm một người con trai đối tốt với con mới được nhé.”
“Mẹ à, đừng nói bừa nữa đi.” Tôi nói rồi cúp điện thoại. Không biết vì sao, lại liên tưởng đến nụ hôn trong mộng với Huyên.