Người đi lại trên đường đã thưa thớt. Tôi ngáp dài, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Ây da… đã một giờ sáng rồi.
Tôi rảo bước nhanh hơn về nhà trọ. Lúc này chắc Huyên vẫn đang sáng tác.
Vừa đi qua cầu vượt, tôi chợt nhìn thấy một người nằm bên cạnh cầu, thở hào hển, dáng vẻ tựa hồ rất đau đớn. Tôi sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ đối phương, hỏi. “Có sao không?”
“Trà…” Truyền đến bên tai là tiếng của Huyên, nhỏ đến mức nếu không phải vì xung quanh yên tĩnh thì không thể nào nghe ra được.
“Huyên, tại sao chị lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?” Tôi rất khẩn trương, ôm Huyên vào trong lòng.
“Ừm… Không có gì đáng ngại. Chỉ là dạ dày có hơi đau. Đỡ tôi về nhà được không…” Trong lời Huyên nói, tôi nghe được vô cùng gắng sức.
Tôi đỡ Huyên về nhà, để cô nằm lên giường, thu xếp ổn thỏa, nhưng cô vẫn nắm tay tôi mà ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn vẻ mặt yên bình của cô khi ngủ. Đôi mắt cô với hàng lông mi dài, khi hô hấp hai hàng lông mi khép chặt, chân mày ngẫu nhiên nhíu lại. Thế nhưng, bất luận ra sao, thoạt nhìn đều xinh đẹp như thế.
Tôi ngồi bên mép giường, trong lúc vô thức ngủ quên.
Khi tỉnh lại, phát hiện đôi mắt xanh xinh đẹp kia đang nhìn tôi, trong mắt ánh lên ý cười. Tôi cả kinh, ngồi phắt dậy, phát hiện tay mình vẫn bị cô cầm thật chặt.
“Nếu Huyên đã tỉnh, đừng nắm tay em nữa.” Tôi cảm giác mặt mình không khỏi nóng lên.
“Vì sao không được?” Huyên từ trên giường ngồi dậy, nhìn tôi.
“”Vì sao” gì chứ? Hôm nay Huyên thực sự rất khó hiểu.”
Chúng tôi nhìn nhau, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Bầu không khí căng thẳng như cung lên dây, sau một tiếng “tưng”, dây cung đứt. Huyên hành động giống như cảnh tượng ngày đó trong mộng, đột nhiên hôn tôi. Nụ hôn này sâu lắng và đắm đuối. Tôi hốt hoảng không biết phải làm sao, còn Huyên không ngừng làm cho nụ hôn này sâu sắc hơn.
Loại ngọt ngào này khiến tôi có cảm giác hít thở không thông.
Vì sao thân thể tôi lại không chút kháng cự hay chối từ?
Rốt cuộc môi chúng tôi cũng rời khỏi nhau, cả hai nhìn nhau thở dốc. Tôi nhìn ra được tâm tình kiên quyết cùng bất an trong đôi mắt xanh dịu dàng đó. Huyên nói, “Tôi đã kiềm nén thật lâu rồi, Trà à. Từ lâu, rất lâu rồi, tôi đã nhận ra mình thích em. Em xem thường cũng được, chán ghét cũng xong, nhưng tôi sẽ không nhát gan nữa. Trà, em có biết tối nay khuya như thế mà em còn chưa về, tôi đã lo lắng cho em nhiều thế nào không? Gọi vào điện thoại di động thì tắt máy, tôi…”
Tim tôi nhói đau.
Lần đầu tiên, tôi thấy nước mắt của Huyên.
Vào lúc đó, tôi rốt cuộc hiểu rõ loại cảm giác trống rỗng và an toàn không thể giải thích đó là gì, rốt cuộc đã hiểu vì sao ngày hôm đó thấy Huyên và một người đàn ông rời đi hơn nữa trắng đêm không về lại đau lòng đến mức ngất đi. Hóa ra, tôi đã sớm ôm tâm tình như vậy với Huyên.
Tôi cười, tiến đến hôn đôi môi Huyên, dùng hành động của mình đáp trả lại tình yêu Huyên dành cho tôi.
Môi tôi xuôi theo chiếc cằm của nàng mà trượt dần xuống, liếm hôn xương quai xanh.
Thế là, tôi nghe Huyên thở hổn hển kêu tên tôi, “Trà…”
Tôi phát hiện trên người mình vốn dĩ cất giấu thật nhiều dục vọng, là loại khát vọng mong khoái hoạt nguyên sơ nhất. Quả nhiên ngay từ lúc ban đầu, tôi đã không phải là một đứa con ngoan.
Mẹ, xin lỗi. Tuy rằng đã đáp ứng người, nhưng loại chuyện như tình yêu, làm sao sẽ vì ý thức của chúng ta mà thay đổi được? Cuối cùng, tôi và Tiểu Lâm cũng đều bước lên một con đường như nhau. Cho đến nay, hai chúng tôi vẫn tương tự nhau đến vậy.
“Trà, ưm…” Huyên nằm dưới tôi, nhẹ nhàng rên rỉ.
Hiện tại, nàng bị tôi “đè”. Nàng tự nhiên không nghĩ tới, quyền chủ động lại bị tôi dễ dàng nắm giữ. Đương nhiên nàng muốn cố gắng đoạt lại, thế nhưng, nàng quá coi nhẹ khả năng của tôi. Sau cùng, nàng đành buông xuôi, mặc tôi làm bậy. Tôi chiếm được sự khích lệ, tất nhiên là mạnh dạn hơn. Tôi cởi đi quần áo trên người nàng, tẫn tình* mà tiến vào thân thể nàng, nghe người trước mặt mình phát ra thanh âm hờn giận mà trước nay chưa từng có. A…Tôi thật là một kẻ háo sắc mà…
* Tẫn tình: dùng toàn bộ sức lực (ý trân trọng, cố gắng) đáp lại tình cảm.
Sau khi xong đại sự, hai chúng tôi lõa thể mà dựa sát vào nhau, nhìn nhau cười.
Tôi nhìn Huyên, nhìn ánh mắt xanh kia. Cuối cùng, tôi nói, “Huyên biết không, đôi mắt Huyên có màu xanh đó. Ban đầu ở siêu thị, chính là ánh mắt màu xanh kia đã thu hút em đến đây.”
Đây là lần đầu tiên tôi nói ra những lời như vậy.
Huyên cười dịu dàng, đôi mắt xanh càng thêm trong veo.
Nàng kề sát đến hôn trán tôi, nói, “Thật sao? Vậy tôi phải cảm tạ cha mẹ đã cho mình đôi mắt này mới được.”
Kỳ thực, hạnh phúc không phải rất khó đạt được. Quan trọng là cần có một chút kiên định và dũng cảm.
Đôi khi, tôi nghĩ vu vơ. Nếu như đáy mắt Huyên không ánh chút màu xanh ấy, có lẽ tôi cũng chỉ gặp thoáng qua nàng trong siêu thị mà thôi. Nhưng vệt màu xanh đó thật sự tồn tại, vì thế chúng tôi đã gặp nhau, quen biết, rồi yêu nhau. Hóa ra, duyên phận mới diệu kỳ làm sao.
– HOÀN –