Chi nhánh mới tại Hà Nội của công ti mĩ phẩm M thuộc tập đoàn M nằm giữamột côn phố đông đúc và sầm uất. Công việc của An Ninh đã bắt đầu bậnrộn từ sáng sớm, cô tới chi nhánh tổng và làm việc với giám đốc ở đó,công việc kinh doanh trong tháng đều được An Ninh lên kế hoạch, đề suấttrong cuộc họp một cách bài bản và cực kỳ suất sắc khiến mọi người ainấy đều phải trầm trồ thán phục về tài năng của nữ phó tổng trẻ tuổi.Sau cuộc họp, An Ninh cùng mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tieps tục công việc, cô muốn hoàn thành xong sớm nhất có thể để cô được về Nhậtcàng sớm càng tốt. Giám đốc chi nhanh đưa An Ninh tới cửa hàng bán vàgiới thiệu sản phẩm cách đó không xa, nhân viên phục vụ rất tốt và khách ra vào cũng khá đông đúc. An Ninh đứng ở cuối gian phòng quan sát toànbộ công việc của mọi người rồi khẽ mỉm cười mãm nguyện về sự lớn mạnhcủa công ty.
-Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó?- Giọng nói quen thuộc của người đứng trước mặt khiến An Ninh giật mình ngạc nhiên.
Bà Lưu đang đứng trước mặt cô, đưa ánh mắt dò sét về phía cô. Đôi mắt đa nghi và lạnh lùng đến đáng sợ vẫn không khác trước chút nào. Lúc đầu An Ninh hơi sợ nhưng bình tĩnh lại một chút, cô nở nụ cười và bắt đầu giới thiệu bản thân mình với Bà Lưu.
-Chào bà, chắc bà không còn nhớ, đã có lần công ty chúng tôi hợp tác làm ăn với công ty của con trai bà….Xin tự giới thiệu, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn M tại Nhật – Quách An Ninh.-Từng từ, từng chữ An Ninh đềunói rất rõng rạc và nhất là ba chữ ‘Quách An Ninh’, cô muốn bà Lưu biếtđược rằng bây giờ cô không còn là cô hầu gái An Ninh nghèo khổ như trước nữa, giờ đây cô đã là một người phụ nữ rắn rỏi và có chỗ đững trong xãhội.
Dường như bà Lưu đã nhận ra cô là ai, bà hơi ngạc nhiên một lúc rồi lại quay trở về với bộ mặt sắt đá.
-Thảo nào tôi lại thấy cô quen như vậy…hóa ra là An Ninh…cô hầu gái đáng thương của nhà tôi ba năm về trước. Giờ chắc cô sống tốt lắm nhỉ…cũngchẳng phải hỏi, nhìn cơ ngơi của cửa hàng và cái ghế mà cô đang ngồichắc cũng đủ biết.
-Tôi sống rất tốt, cũng là một người không thiếu tiền…cảm ơn bà đã quan tâm.
-Cũng không trách được, đôi mắt xinh đẹp và điệu bộ hiền dịu thế kia thì kể cả địa vị cao hơn chắc cô cũng có thể vươn tới được. Đúng là conngười có nhiều loại.
An Ninh hiểu ẩn ý mà bà Lưu muốn nói, từng cậu từng chữ xúc phạm cô mộtcách nặng nề, ngay lúc đó cô chỉ muốn bỏ chạy và khóc thật lớn. Nhưng ba năm qua cuộc đời đã dạy cô phải biết đối mặt với nỗi sợ và sự nhục nhã. Vì chỉ có đi qua nó mới là con đường ngắn nhất để cô không còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đứng trước mặt người đàn bà độc ác này.
-Đúng như bà đã nói, con người thật có nhiều loại….và tôi cũng chỉ là một loại người trong vô vang loại người thôi.
-Thật là không ra gì, cô nghĩ cô là ai mà giám ăn nói như vậy hả?-BàLưu tức giận nạt lớn khiến mọi người xung quanh quay sang nhìn An Ninhvà Bà Lưu.
Lập tức An Ninh quay lại với thái độ của một nhân viên, cô chắp tay gọn gàng trước bụng rồi cúi xuống tỏ vẻ kung kính.
-Xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể tiếp tục trả lời câu hỏi của bàđược, mong bà thông cảm. Hiện tại ở cửa hàng của chúng tôi có rất nhiềusảm phẩm tốt cho bà, mong bà chiếu cố và luôn ủng hộ chũng tôi.
Bà Lưu tức tôi không nói được gì rồi vùng vằng bước ra khỏi cửa hàng. Ra tới cửa, bà ngạc nhiện khi thấy Thiên Thành đang đứng ở đó với một bóhoa lớn trên tay.
-Mẹ tới đây làm gì?-Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.
-Còn con? Con tới đây làm gì?.....Không lẽ…..vì con nhỏ An Ninh đó.
-Đúng, vì cô ấy đó.-Thiên Thành nói chắc như đinh đóng cột.
Bà Lưu nén cơn tức giận và ra lệnh cho cậu Thiên Thành lên xe.
-Lên xe đi, mẹ cần nói chuyện với con.
-Con đang bận, để lúc khác.
-Lên xe, không mất quá nhiều thời gian của con đâu.
Thiên Thành gửi bông hoa cho cô tiếp tân đứng ngoài cửa và nói với cô ấy chuyể cho An Ninh rồi lặng lẽ theo Bà Lưu lên xe. Chiếc xe lao thẳngtới một nhà hàng sang trọng.
Bà Lưu bước và đặt hai phòng riêng.
-Quý khách muốn dùng gì ạ?
-Tất cả các món có trong thực đơn, mang và phòng bên cạnh, không có lệnh của tôi không ai đươc phép bước vào phòng này.
Khi tất cả nhân viên phục vị đi ra và cánh cửa khép lại thì.....lúc này cơn thịnh nộ của Bà Lưu bắt đầu bộc phát.
-Con nghĩ sao mà lại đi qua lại với hạng người như nó? Anh con đã bị nó dụ dỗ một lần, giời lại đến con nữa sao? định vác cáo về nhà hả?
-Ai dụ dỗ anh con? An Ninh ư? Là anh ấy đã cướp đi sự trong trắng củacô ấy, anh ấy đã cướp đi người con gái của con và giời con chỉ muốn lấylại.
-Người con gái của con? Con nói là không biết ngượng miệng sao? Ai chophép con lấy nó mà con nói nó là của con? Dù có chết mẹ cũng không đểnó bước và Lưu gia. Địa vị của chúng ta và nó khách nhau, con biết conlà ai không hả Thiên Thành? Con là thiếu gia nhà họ Lưu danh tiếng đấy.
-Nhưng con chỉ được nhận về nuôi, con đâu phải mang dòng máu Lưu giatrong người….Con không trông chờ gì cái tài sản của Lưu gia cả. Thứ concần chỉ là cô ấy. Anh Thiên Bảo đã không bảo về được cô ấy thì con sẽ là người bảo vệ cô ấy.
-BỐP…..một cái tát đau điếng dành cho cậu…..Đây là lần đầu tiên bà Lưu đánh cậu.
-Ai nói với con…con không mang dòng máu Lưu gia? ai nói rằng con đượcnhận về nuôi? Con là con trai của mẹ, đứa con mẹ dứt ruột đẻ ra….rồivất vả nuôi nấng…giời đây lại nói như vậy…mẹ không cho phép con đượcnghĩ như vậy.
-Mẹ đừng nói như thế, chẳng phải mẹ nhận con về nuôi khi mẹ đẻ con bịgiết chết sao? Tất cả mọi người trong nhà đều biết sự thật đó.
-Đồ ngốc…con nghĩ vì sao mẹ lại đưa con về Lưu gia? trong khi mẹ đã có 3 người con? Con trông mẹ giống một người thích làm từ thiện và nhận con nuôi lắm sao?
Thiên Thành bắt đầu không hiểu những gì bà Lưu nói….dường như bà đang rất xúc động, hai mắt bà đỏ lên còn khóe mắt thì ngấn lệ.
-Mẹ nói gì con không hiểu? Nếu như vậy…tại sao? Tại sao….Mẹ giải thích cho con đi.
Bà Lưu ngận ngùi ngồi xuống ghế trước khi lật lại quá khứ.
-Mẹ biết giấu con là mẹ không tốt nhưng đó cũng chỉ là muốn bảo vệ con.Lúc mẹ chưa là người của Lưu gia…mẹ đã yêu một người đàn ông…người đórất tốt với mẹ, mẹ đã trao cho ông ấy hết những gì mình có ngay cả trinh tiết đáng quý nhất cả người con gái. Nhưng….khi mẹ và người đó chuẩn bị kết hôn thì….ông ấy bị tai nạn và qua đời. Lúc đó mẹ đang mang thái con được hơn 1 tháng tuổi. Lúc đó mẹ quả thật rất quẫn, mẹ không biết nênlàm gì…nên đi về đâu. Nhưng vì quá yêu ông ấy nên mẹ quyết định sinh con ra. Trong khoảng thời gian đó mẹ đã quen với người bố hiện tại của con. Sự giàu có và quyền lực của ông ấy là mẹ nổi tham vọng và oán trách sốphận nghèo nàn của mình. Lúc đó mẹ sống cùng em gái mình, và cũng làngười mẹ đã qua đời vì bị giết của con. Bà ấy không thể sinh nở được nên rất quan tâm và chăm sóc con khi con còn trong bụng mẹ. Và khi bà biếtđược tham vọng của mẹ….bà đã lặng lẽ mang con đi….khỏi vòng tay mẹ khicon mới chào đời. Mẹ đã tìm kiếm con…nhưng không thấy….mẹ đã đau khổ đến nhường nào khi không thấy con, lúc đó mẹ tưởng chừng như muốn chếtđi.Nhưng người đang ông mang họ Lưu ấy đã cho mẹ dũng cảm sống tiếp. Ông là người hiền lành, giỏi giang và rất biết quan tâ, dần dần mẹ cũng đãkhá hơn và một năm sau đó mẹ cưới ông ấy. Khi về làm dâu Lưu gia mẹ vẫnkhông ngừng tìm kiếm con..nhưng càng ngày càng không thấy…suốt hơn mườinăm trời…mẹ vẫn sống trong dằn vặt và bất an. Và rồi người đàn ông đócũng ***** mà đi vì căn bệnh ung thư quái ác. Năm đó con mười haituổi…khi mẹ tìm ra con cũng là lúc mẹ nuôi của con qua đời….Mẹ đã đưacon về Lưu gia. Để mọi người không dị nghị…mẹ đã nói dối là nhận nuôicon. Lúc đó một mình mẹ gánh vác cả cơ nghiệp nhà họ Lưu…vất vả đến mấymẹ cũng vẫn luôn dành tình yêu thương cho con để bù đắp đi lỗi lầm củamình năm xưa. Không lâu sau đó mẹ biết được sự thật…Bố đẻ của con là anhem cùng cha khác mẹ của Lưu gia…Đó chính là lý do vì sao…trong ngườicon vẫn mang dòng máu nhà họ Lưu.
Thiên Thành sững sờ trước những gì Bà Lưu nói…giờ đây…cậu không biếtphải nói gì, cũng không biết bản thân mình phải phản kháng ra sao. Sựthật được phơi bày trước mắt những cảm xúc mông lung khó tả này khiếncậu cảm thấy khó chịu và cũng khó xử. Cậu nên giận hay nên thương ngườimẹ ruột sau hơn hai mươi năm trời mới dám nhận con? Cậu nên giận và vìcái tham vọng của bà hay nên thương bà vì đã bị cướp đi mất đứa từ khimới lọt lòng? Cậu không biết mình nên làm gì…Cậu chạy đi trong vô thứcđể Bà Lưu ngồi đó với hai dòng nước mắt chảy dài.