Cuộc sống luôn đem lại những đều thú vị cũng như những nỗi buồn cho conngười. Những nỗi buồn luôn đọng lại trong lòng rất lâu, nó giống như một sinh vật ký sinh ăn bám và làm mòn tâm can bạn.
-Cậu thế nào rồi An Ninh…
An Ninh nhìn cô bạn..sau hôm đó, cô dường như rơi vào cơn khủng hoảngtrầm trọng. Cơn khủng hoảng đến mỗi lần đối mặt với cậu hai, mỗi lầnnhận điện thoại hay bộ đàm của cậu hai…
-Uhm…không sao cả..
-Trông cậu gầy đi nhiều quá. Chắc cậu hai hành hạ cậu dữ lắm.
-Gì mà hành hạ chứ? Chỉ là phục vụ tận tụy thôi. Trách nhiệm của mình mà.
-Gì thì cũng phải vừa vừa thôi chứ. Như tớ này, này chỉ có là việc vàitiếng. Ngoài các bữa ăn chính và 9h30 sáng hàng ngày dọn phòng cho cậuút ra, mình chẳng phải làm gì cả. Rất nhàn hạ.
-Cậu thì sướng rồi, chẳng ai nhàn bằng cậu cả.
-Nói thế chứ nhiều lúc cũng chán lắm. Cậu út lạnh nhạt, thờ ở cực độluôn. Ngoài những câu cảm ơn xã giao ra thì cậu ấy chẳng nói gì cả.
An Ninh chỉ cười…đối với cô có lẽ như vậy lại hay. Quãng thời gian 1tháng hầu hạ cậu hai vừa qua quả đúng là cực hình với cô. Nhiều lúc cômuốn kêu than với một ai đó…nhưng nó chỉ làm cho phẩm hạnh của cô bị hạthấp. Cô muốn tát hắn, nhưng lại không thể, vì hắn là chủ. Chiếc khuyêncòn đeo trên tai, sợi dây ràng buộc với cậu hai sẽ còn mãi…còn đến khicậu chịu buông tha.
-An Ninh.-Giọng cậu hai gọi cô từ phía cửa phòng, An Ninh tất tưởi chạy lại, trên tay vẫn cầm bông hoa hồng đang cắt dở.
-Cậu có gì dặn dò ạ?
-Ba ngày tới tôi đi HongKong, chuẩn bị đồ đạc đi, hai giờ chiều chuyến bay cuối sẽ cất cánh đấy.
Lại là một chuyến đi dài, với cô ở đâu cũng vậy. trong đầu cậu hai lúcnào cũng chỉ có những cô gái xinh đẹp, tiếng nhạc sập xình và mùi vị cay nồng của rượu. Nhưng đó là công việc, là trách nhiệm của cô. Cô chỉbiết vâng lời và trwor về phòng mình dọn dẹp đồ đạc.
1h30 chiều.
An Ninh đã sẵn sang cho chuyến bay, cô đáng mải mê cắm nốt lọ hoa hồng ban sáng còn dở dang…
-An Ninh…-Giọng quản gia Chu nghiêm nghị ở phía cuối phòng.
-Dạ, quản gia Chu có gì dặn dò ạ?
-Huệ Ân bán bị trượt chân ngã trật khớp.
-Cô ấy có sao không ạ?
-May mắn là không sao, nhưng bác sĩ dặn là phải nghỉ ngơi vài ngày. Chiều nay cậu hai đi HongKong đúng không?
-Dạ, con đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Chỉ cần lệnh của cậu là khởi hành ạ.
-Tốt…Nhưng có lẽ con phải ở nhà rồi, Huệ Ân bị như vậy, không ai chămsóc cậu út. Ta sẽ cử người khác đi cùng cậu Hai, còn con qua hầu hạ cậuút nhé.
-KHÔNG.-Giọng cậu hai vang lên ở cuối sảnh khiến hai người giật mình.
-Cậu hai.- Quản gia Chu cúi chào kính cẩn.
-Tại sao An Ninh của ta lại đi hầu hạ Thiên Thành được? Điều người khác đi, ta muốn An Ninh đi cùng ta tới HongKong.
-Dạ thưa cậu, đây là lệnh của bà nhà, tôi không thể làm khác được. Cậu út cần một người chuyên nghiệp như An Ninh bên cạnh.
-Có rất nhiều người, tại sao ta phải cho thằng đó mượn người của ta? Kiếm đại một ai đó đi.
-Thiên Bảo.-Giọng nghiêm nghị của Bà chủ vang lên. Bà là người có quyềnlực nhất trong gia đình.Vì phần lớn thời gian chủ tịch ở nước ngoài nênmọi thứ trong nhà cũng như học viện quản gia đều là do bà lo lắng tấtcả. Có thể nói, bà như một Võ Tắc Thiên thu nhỏ vậy.
Mọi người đều cúi đầu chào bà một cách cẩn trọng. Đến ngay cảu cậu haivừa mới vài giây trước còn to tiếng quát nạt nhưng giờ đã chịu im lặngngoan ngoãn.
-Mẹ ah, tại sao con phải đưa hầu gái của con cho Thiên Thành.
-Ta đã quyết như vậy rồi. Không cần hỏi lý do vì sao. Con đi HongKong thì cần già phải đem theo hầu gái.
-Con….
-Không nhiều lời nữa. Ta đã quyết rồi.- Bà nạt lớn khiến tất cả đều sợ hãi im re.
Về phía cậu hai vẫn ấm ức, cậu đưa mắt nhìn bà chủ rồi bỏ về phòng. AnNinh nhìn theo cậu hai rồi chợt thấy bóng dáng cậu út đang đứng lấp lóphía xa…khi thấy ánh mắt An Ninh cậu liền rụt người lại…