Bên ngoài sương sớm đã dần bị đánh tan bởi từng đợt quan tia nắng chiếu rọi. Mấy con chim nhỏ nhảy nhót bay lung tung trên những cành cây tươi mát, líu lo chào ngày mới. Lá cây vươn mình thoát khỏi cơn ngái ngủ, khẽ động lên những nụ hoa để chúng kịp khoe mình dưới thời điểm vàng rực tuyệt đem của ban mai.
Trái ngược với bên trong, hai người bị nhốt nơi đây vẫn không thể cảm nhận được mình bị như vầy bao lâu rồi, đã qua ngày mới chưa, hay hai ba ngày trôi qua rồi. Asisu lầm bầm than trách sao không có ai tìm họ, một lũ vô dụng bất tài, còn Menfuisu sau bao nỗ lực cuối cùng cũng có thể ngủ chút ít, dù giấc ngủ chẳng ngon lành gì.
Nước trong cái bình da nhỏ bé của Asisu chẳng thấm vào đâu, mới đó mà đã hết sạch. Phần lớn chúng được dùng cho Menfuisu uống và rửa vết thương, hầu như Asisu chỉ nhấp môi đôi lần. Bọn họ bắt đầu di chuyển nhích lại gần nhau hơn vì phải thay băng và trao đổi nước. Ngoài mấy âm vang cần thiết phát ra từ động tác, bọn họ chẳng nói được dăm ba câu với nhau. Mọi thứ lại tiếp diễn trôi, hai ngươi tiếp tục chìm vào không gian nỗi lòng của riêng mình.
Vì thiếu thức ăn, nước uống cung cấp năng lượng, cùng môi trường thiếu khí, nên bọn họ, nhất là Asisu, sức khỏe trở nên giảm sút hắn. Bởi vậy mà cái lạnh thấu xương làm cơ thể Asisu trở nên giá buốt, nhưng nàng chẳng kêu than, cơn ho khan và đợt thở khò khè kéo đến, thi thoảng đôi bên đều phát ra những tiếng ho sù sụ. Đầu Asisu không đau dữ dội, nhưng chốc chốc lại nhói lên nhức nhối. Nàng mường tượng lại viễn cảnh ngày xưa, thời thơ ấu của nàng và Menfuisu.
_Menfuisu....
_Ta ở đây.
_Khi lớn lên, ta nhất định sẽ làm vương phi của đệ, cùng đệ xây dựng một Ai Cập giàu mạnh.
_Đúng vậy, mỗi khi sao mai mọc trên cao, ta và nàng sẽ cùng nhìn ngắm một ngày mới của người dân Ai Cập tràn đây sức sống. Chúng ta quan sát một Ai Cập hùng vĩ lớn lao và sự nhộn nhịp của nó.
_Đến lúc sao hôm chiếm vị trí, ta sẽ cùng hoàng đế của ta an tâm nhìn người dân chìm vào giấc ngủ trong an bình. Đêm thanh, trăng dịu dàng che chở cho sự nghỉ ngơi của họ. Chúng ta được hưởng một khung cảnh thái bình
_Mỗi khi nước sông Nile dâng cao, thần linh sẽ ban cho thật nhiều màu mỡ trên đất đai, nơi nơi sẽ thu hoạch được vô số hoa màu tươi tốt, chị nhỉ.
_Ừ, còn mỗi khi nước sông Nile rút đi, nó sẽ cuốn theo những thứ đất khô cằn cùng bao nhiêu rác rưởi, trả lại sự sạch sẽ cho Ai Cập của chúng ta. Menfuisu của chị sẽ không phải bận tâm đến nạn thiên tai.
_Ta sẽ là vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử Ai Cập, ta sẽ xây dựng đội quân hùng hậu để bảo vệ quốc gia, nhất là bảo vệ nàng.
_Ta sẽ sinh cho Menfuisu những hoàng tử anh minh thần dũng, để người đời mãi ca tụng về triều đại của chúng ta.
Hai người nói chuyện với nhau, đối đáp xen kẽ rất ăn khớp. Thực ra, đó cũng chính là đoạn hội thoại giữa hai người thuở ấu thơ khi còn nồng nàn âu yếm.
_Chị vẫn còn nhớ....
_Quên làm sao được...
_Chị còn yêu Ai Cập không?
_.....
_Chị, chị làm sao vậy!
Asisu chưa kịp trả lời đã lâm vào mê man, Menfuisu vội vã lần mò trong bóng tối, bằng đôi tay dò dẫm dẫn đường, sang chỗ Asisu. Vừa chạm vào tay nàng, đã thấy cơ thể như tảng băng, hắn hoảng hốt lay lay nàng, nhưng nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, nhịp thở cũng bất thường. Không còn cách nào khác, hắn ôm Asisu vào lòng, co một chân cho nàng tựa vào, để nàng gối lên bên cánh tay không bị thương của hắn, áo choàng phủ lên cả hai. Trong lòng thầm cầu xin thần linh đừng để cho nàng xảy ra chuyện.
Một lúc sau, Asisu trong cơn mê thấy được xung quanh ấm dần lên, theo bản năng cũng dễ chịu hơn một chút, tuy vậy vẫn không ngừng mê sảng:
_Menfuisu, hôm nay theo phụ vương lên triều có mệt lắm không.
_Rất mệt, đặc biệt tên Imphotep đó, cứ thích làm khó ta.
_Có chuyện gì sao, lại đây kể chị nghe xem nào.
_Ta đề nghị tăng thuế muối, ông ta cực kì phản đối. Chúng ta đang cần ngân khố chi trả cho những lễ hội thần linh sắp tới, vả lại bù đắp cho những món tiền triều đình bị thiệt hại khác do các cuộc bạo động. Ta chỉ nói ông ta coi thường ta là một đứa trẻ nên mới có định kiến như vậy, phụ vương không những trách mắng, còn không nghe kiến nghị của ta.
_Menfuisu, nghe chị nói này, thuế muối mà tăng, dĩ nhiên các thuế khác cũng sẽ tăng theo, người dân sẽ chịu cực chịu khổ. Đến lúc đó, lễ hội sẽ chỉ toàn những bộ mặt u ám, các cuộc bạo động sẽ còn nhiều hơn thế, vậy thì chẳng phải ngân khố nhà nước hao hụt còn nhiều hơn sao. Còn nữa, một số tham quan sẽ lợi dụng lệnh triều đình tăng thuế, mà gom một mớ lợi riêng cho mình. Với lại, Menfuisu nên tập đừng nóng tính nữa, quát nạt tể tướng trước mặt mọi người như vậy, sẽ khiến em sai lại càng sai, mất mặt phụ vương như vậy, dù cho ý kiến của em có đúng phụ vương cũng sẽ không đồng tình.
_Chị nói cũng đúng...
Cứ như vậy, bọn họ thì thào bên tai nhau những câu chuyện từ thời xa xưa. Menfuisu không thấy phiền, liên tục trả lời dỗ dành, chăm sóc Asisu. Nếu bây giờ mà bọn họ có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, sẽ biết được mình đang thở ra khói...Người hoàng thất ở lồng son như họ, bây giờ ở một nơi tồi tệ như vậy, tất nhiên sẽ không chịu nổi. Tuy nhiên ông trời còn thương xót, khi cho bọn họ vẫn còn sống xót cầm cự từng giây phút.
Thời gian lại dần trôi...
- -- ------ ----
Đã rất lâu trôi qua, Menfuisu tưởng chừng như gần cả mấy năm trời, dù bên ngoài thực chất mới chỉ có ngày thứ ba. Hắn thân thể mạnh mẽ, lại có võ trong người, nên mới tỉnh táo được như vậy, còn chị hắn đang lên cơn sốt cao sau đợt cơ thể lạnh buốt. Dù cho chân tay bây giờ đang trở nên nóng hừung hực, mà vầng trán cùng gương mặt vẫn phảng phất cái rét. Môi Asisu khô cằn nứt nẻ do thiếu nước trầm trọng, đôi tai cũng ửng đỏ cứng lại.
Menfuisu chạm nhẹ môi mình lên trán Asisu, khẽ thì thầm:
_Không sao đâu, chúng ta sẽ không sao đâu. Nhanh chóng có ngừoi đến cứu ngay thôi.
_Menfuisu, người ta trước khi chết thường...chỉ nói thật đúng...không. Vì vậy...hãy tin lời ta. Carol chính là..kẻ trộm...mộ..mộ...nên ta mới hận...hận nó nhiều đến vậy...Còn nữa..hãy cẩn thận..với Ne...Nebanon.
_Chị, chị nói gì ta không hiểu. Còn nữa, có ta ớ đây, không cho phép chị chết.
_Cho ta...một..lí do để sống.
_Vì ta cần nàng.
_Muộn rồi!
Asisu ngất lịm đi, tay buông thõng xuống. Menfuisu gào thét liên hồi.
Bên ngoài cửa hang, những tiếng động di dời và đục vỡ dần vang lên...
Lời hứa của Ragashu
_Asisu...Asi..su...Asisu.
_Mẫu hậu, người đang gọi con phải không? Mẫu hậu, người đang ở đâu?
_Công chúa của ta...
_Phụ hoàng, là phụ hoàng đang gọi con? Người ở đâu?
Đây là một dòng sông...Có phải là sông Nile chăng? Khói trắng có mặt khắp nơi, nó ôm ấp và bao phủ lấy dòng nước xanh biếc này. Hai bên bờ là hoa màu trổ sinh màu mỡ và tươi tốt, một vài viên sỏi rải rác có những hình thù kì lạ. Ánh sáng mặt trời có khả năng xuyên thấu được đến đây, nó đem theo tất cả sự dịu dàng trong tia nắng, đủ để cho người ta phân định được cảnh vật, nhưng không đủ để sưởi ấm và chiếu tỏa mọi thứ.
Asisu quay mình tìm kiếm khắp nơi, và không có dấu hiệu gì cho thấy có sự sống tồn tại ở đây. Nhưng rõ ràng có âm thanh trầm bổng cuả mẫu hậu và phụ vương đang gọi nàng. Đeo trên mình một nét mặt hoang mang, nàng vừa bước đi trong sự lo âu, vừa chuyển mình qua lại, dáo dác ngóng chờ. Nàng cố gắng giương mắt lên, mong biết được một dấu hiệu gì đó, cho dù màn sương đang hạn chế năng lực của nhãn cầu.
_Asisu...Đừng đi vào vết xe đổ của ta...đừng chịu đựng...
_Mẫu hậu, con gái ở đây, người đang ở đâu?
_Con đừng như ta...Con phải mạnh mẽ lên, vì chính bản thân con.
_Mẫu hậu con muốn gặp người, người rốt cuộc đang ở nơi nào?
Nhưng không gian trở nên yên tĩnh cách kì lạ. Tiếng róc rách của nước phát ra phía đâu đó trước nàng, dù cảm nhận rất gần, mà bước rất lâu vẫn không thể tới. Những bước chân chạm vào dòng chảy gây nên âm thanh tí tách vui tai.
_Không được, Asisu, con hãy bảo vệ Ai Cập.
_Phụ hoàng, người đang ở đâu? Người ở cùng với mẫu hậu có phải không?
_Hãy tha thứ...
Khi mà Asisu chưa kịp nói tiếp, thì một đàn cá con rất đông, không biết từ đâu bơi đến. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài yếu ớt của chúng mà đánh giá, chúng chia làm hai tốp lớn, quấn lấy chân Asisu và kéo nàng ngày một xa khỏi nơi nàng muốn hướng đến. Lực bu bám và đẩy rất mạnh, khiến nàng không thể trụ vững thêm một phút giây nào.
_Không....KHÔNG...Mẫu hậu, Phụ vương.