Tối hôm qua, ngay sau khi chị Asisu quay về, Carol bỗng cảm thấy khá choáng váng, vì hôm nay cô có dùng một ít rượu do thần dân dâng tặng, dù trước đó chưa từng uống qua thức uống có cồn nào, nhưng đây là tấm lòng của những người yêu quý cô, cô rất muốn nếm thử.
Vì cảm thấy mệt mỏi, nên cô đã lập tức xin về phòng trước, chuyện bàn luận liên minh gì đó, cô cũng không đủ rành rẽ, ngồi ở lại chỉ thêm phiền phức. Menfuisu rất vui vẻ chấp thuận. Carol cảm thấy mình không say, thần trí vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng cảm giác nặng nặng trong đầu làm sao, mới muốn đi dạo một chút, thay vì đi theo lối cũ về phòng, cô rẽ qua một hướng khác, đến một hoa viên gần đó thư giãn. Nơi đây ngập tràn hoa sen, khiến cô thích thú lạ thường.
Một lúc sau, cô thấy mình nên về phòng đợi Menfuisu, nhưng lại thấy bên kia hình như rất ồn ào, có chuyện gì đó xảy ra, cô phái Ruka đi tìm hiểu, và cũng vô vàn thắc mắc vì sao Unasu cũng không về theo cô mà lại bị điều đi đâu đó. Tuy nhiên, Ruka đi lâu quá không thấy về báo cáo, cô thực sự lo lắng, vậy là cô kêu bà Nafutera đi xem. Và cũng không thấy bà Nafutera quay về. Nên cô quyết định tự mình đi tìm hiểu, tuy nhiên cô bị lạc đường, mọi khi có cung nữ, cận vệ hoặc nữ quan dẫn đường, lần này đi một mình, hỏi thăm một người cung nữ trên hành lang, và cung nữ đó chỉ đi theo một lối rất lạ.
Carol đi được vài phút, thì thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa xa, qua ánh mắt đang mờ mờ của cô, mái tóc đen, đôi mắt đen, có lẽ là Menfuisu rồi. Nhưng sao chàng đến một nơi lạ mà cả cô cũng chưa từng đến. Cô thấy chàng phẫn nộ vào một căn phòng ngủ, rồi đi qua đi lại, trông rất ảo não, có chút bi ai trên gương mặt. Carol bước theo vào trong, cô muốn dỗ dành người cô yêu thương nhất trên đời, có lẽ chàng buồn chuyện chính sự, hoặc vì cuộc thảo luận kia không được như ý.
Carol bước đến trước mặt, mơ màng xác nhận đây là Menfuisu, rồi cô cười nhẹ, nói mấy câu an ủi, sau đó để chàng nằm gối đầu vào lòng mà vỗ về. Hôm nay, chàng thật hòa nhã, dịu dàng, khác hẳn với thái độ cộc cằn chửi bới như mọi khi. Cô cứ như vậy, ngồi thức suốt đêm ôm chàng, để chàng yên tâm có được giấc ngủ ngon.
- -- ------ ------
Nebanon.
Hôm qua sau khi hoàng tỷ hờ của hắn mở đường, hoàng phi Carol cũng lui về, hắn đã vui mừng muốn nhân cơ hội này lập công, hòng dễ bề lôi kéo vây cánh. Nào ngờ tên Menfuisu chết tiệt không cho hắn ở lại, hắn đã tìm đủ mọi cách thức, lời lẽ để được ở lại. Cuối cùng vẫn là bị đuổi đi trong xấu hổ.
Để nối lại được cái liên minh thối tha đó, không phải chính hắn là người đã tác động vào nữ hoàng Asisu sao chứ, có phải tên Menfuisu này, thật ức hiếp người quá đáng, mối nhục hôm nay, vào một ngày không xa, hắn sẽ tính lại từng chút một, thậm chí gấp trăm lần.
Nebanon bực tức đi về phòng ngủ, hắn trên đường nốc khá nhiều rượu, mà rượu hôm nay hình như mạnh hơn mọi khi. Sau khi vào phòng vẫn đi đi lại lại. Hắn sắp nổi điên với ông trời, cuộc sống của hắn luôn là không công bằng, nhưng hắn tham lam quyền lực, hắn sẽ làm mọi giá, kể cả bán đứng người thân duy nhất, hắn cũng có khả năng thực hiện.
Khi hắn đi được một lúc, quay lại thì thấy bóng dáng ai giống cô gái sông Nile. Không, cô gái này vóc dáng nhỏ bé, thật khiến người khác thấy cô ấy thật yếu đuối. Trong cơn say, hắn thấy cô ta thật đặc biệt, nói những câu an ủi khiến hắn vô cùng ấm áp. Nếu hắn không mất cha mẹ từ lúc ấu thơ, nếu hắn có ai đó bên cạnh bảo vệ hắn như vầy, có lẽ hắn không phải sống kiếp nô lệ, để bây giờ cắn răng chịu nhục, phạm tội khi quân để đạt được thứ quyền lợi mình mong muốn.
Cô gái này, bên cạnh hắn, thật thích. Hắn ngủ thật ngon, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong một phút xao động, hắn nghĩ mình thật tệ. Nhưng hai giây sau, ngọn lửa quyền lực lại bùng cháy rạo rực trong con tim hắn.
- -- ------ ---
Hôm qua, nhờ biến ở chỗ Asisu mà người bên Carol nghiễm nhiên bị dụ đi hết.
Ruka vừa thấy được mọi người quần chiến với bọn ám sát, đã lẳng lặng tìm chỗ tốt gửi tin về cho Izumin, lợi dụng thời cơ tốt gặp người Hitaito một chút, quên mất nhiệm vụ với Carol.
Bà Nafutera cũng vậy, khi vừa đến nơi đã bị Imphotep hét lớn, bà tất bật cùng các cung nữ khác chạy đôn đáo lo cho vết thương của nữ hoàng. Bà vốn rất ghét Asisu, lần trước còn làm hại đến hoàng tôn, bà thực nghĩ lần này Asisu đã gặp báo ứng, mà sao con rắn độc này không chết đi, vẫn còn mạng lớn phúc lớn như thế chứ, tuy động tác nhanh nhẹn, nhưng để ý kỹ sẽ thấy mọi thứ chuẩn bị hời hợt, thiếu thốn.
- -- ------ -----
Tiếng Menfuisu như sư tử gầm vang trời, một số quần thần Ai Cập, trong đó có Minue và Imphotep đang ở gần điện Nebanon để tìm cách điều tra vụ việc ám sát Asisu, minh oan cho Ai Cập, nghe thấy liền chạy ngay đến. Ngay cả Lapis và Ormi đang muốn tìm Nebanon hỏi một vài việc tối qua, còn có thể thông qua hắn, bắt mối với các nước nhỏ khác, vì hắn rất được lòng các sứ giả, và tiện thể theo lệnh của Asisu, người đang ở tẩm cung điện thờ Iris gần đây, kiểm tra chung quanh xem còn tên đồng đảng nào khả nghi hay không, thì cũng vừa vặn nghe được âm thanh của hoàng đế Ai Cập, vội vã chạy đến nơi.
Tất cả bọn họ, rất hay đều chứng kiến...
Carol nghe được có ai đó kêu mình, mắt chớp mạnh một cái, rồi từ trong cơn mê như bừng tỉnh. Bất giác nhìn người trước mắt, là Menfuisu. Vậy còn người trong lòng cô...
Nhìn xuống trong lòng mình, sao lại thế... Nebanon.
Rõ ràng tối qua...là Menfuisu kia mà.
Carol hốt hoảng, hai đôi tay không chủ ý cứng đơ lơ lửng trong không trung. Ánh mắt hoang mang nhìn vào Menfuisu đang đứng trước mình. Lưỡi như bị cuốn vào trong cuống họng, cô nín thở, mái tóc bị gió tạt, lọn tóc đâm vào vai và cánh tay. Đầu giật giật về phía trước, trong khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
Và chung quanh, dù cho không muốn nhìn, nhưng những chữ đó vẫn cứ hiển hiện lên bắt buộc mọi người đều phải biết đến nó.
Thần linh chỉ chúc phúc cho những ai xứng đáng với tước vị Pharaoh
Đó chẳng phải là...
Do ai đã làm, ai đã gây ra...
Carol bây giờ mới vội vàng cất tiếng nói lí nhí
_Không... không... không phải như vậy.
_Là ta, chính mắt nhìn thấy.