Nó dìu bà từng bước nặng nhọc trên vỉa hè, gió lạnh cộng thêm dạo này bà không khỏe làm cho bệnh lao của bà ngày càng nặng, nó đỡ bà vào bên hiên 1 nhà hàng đã đóng cửa.
“bệnh của mẹ lặng lắm rồi, chứng ta đến bệnh viện” giọng nói trong trẻo như muốn kìm lại thứ cảm xúc lo sợ trong lòng
bà lắc đầu, bệnh viện??? với thế lực của Mãn gia thì không sao nhưng với tình cảnh của mình bây giờ thì đến bệnh viện là tốn kém, là xa xỉ. Nó biết những gì bà nghĩ nên không nói gì, dựa vào lòng bà, nó hỏi:
“ sao mẹ chịu nhục như vậy, tại sao biết ba không yêu mà mẹ vẫn tin tưởng, sao mẹ lại cố chấp theo đuổi tình yêu này hả mẹ, yêu là gì mà khiến mẹ phải khổ vậy chứ, sau này nhất định con sẽ không yêu đâu” câu nói ngây thơ với đúng lứa tuổi của nó làm bà bật cười
“con à, giờ đây con chưa thể hiểu được tình yêu là gì đâu, nó mạnh mẽ và đáng trân trọng như mẹ yêu con vậy, chỉ khác rằng, tình yêu nó đau đớn và hạnh phúc hơn cả tình mẫu tử cơ con gái” bà cười hiền
“nhưng tình yêu của mẹ đâu có hạnh phúc”
“mẹ đã rất hạnh phúc con à, và mẹ không hề hối hận về lựa chọn của mình”
“hạnh phúc tại sao mẹ khóc” giọt pha lê lại một lần nữa trượt dài từ khóe mắt cô gái nhỏ
“giờ con chưa thể hiểu được đâu, sau này con lớn lên sẽ biết tại sao ta lại chấp nhận và tôn thờ tình yêu đến như vậy” bà cười khổ khi nghĩ đến tương lai của con gái bà, rồi sẽ ra sao đây, liệu nó có thể sống sót trước cái xã hội vô tâm này không.....
“sau này khi con lớn mẹ sẽ nói cho con nghe chứ” câu nói ngây thơ hi vọng về tương lai sau này
“ừ, mẹ sẽ, mẹ sẽ....” nước mắt chảy dài trên gương mặt sắc nước hương trời từng khiến bao người điêu đứng mà miệng vẫn cố nở một nụ cười với cô con gái yêu
“sau này, nhất định con sẽ khiến người làm mẹ đau khổ phải chịu gấp trăm ngàn lần” mặt nó đang lại, nước mắt vẫn ồ ạt chảy ra không có dấu hiệu ngừng lại
''không được nghĩ như thế nữa!!! con phải sống, con phải đi xa nơi này, con hãy trở về Việt Nam, nơi đó mẹ vẫn còn một căn nhà nhỏ, bằng mọi giá con hãy trở về đấy, con sẽ sống, con phải sống, hãy quên mọi chuyện đi và sống tiếp, con nhé” bà òa lên khóc, cố hướng vào đôi mắt nó để truyền đạt cho nó nghe
“con không thể, mẹ ơi, con không muốn, con sinh ra ở đây mà” nó lắc đầu quầy quậy
“nơi này chẳng còn an toàn cho con, con hãy cố gắng, làm mọi thứ để trở về Việt Nam, con cầm lấy số tiền này, hãy tìm người giúp đỡ con....” bà dúi và tay nó một cái hộp gỗ nhỏ chạm khắc rất đẹp.
nó mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạc méo mó có gắn một viên đá tím xanh khá cũ và một số tiền nhỏ mà mẹ nó kịp mang đi. chẳng cần nhìn lâu nó cũng nhận ra đây là chiếc nhẫn mẹ nó đeo ở vòng cổ, chưa thấy bà rời xa nó khi nào
“đây là thứ vô cùng quan trọng đối với mẹ, nó chứa đụng một mối tình, chứa đụng cả tình yêu và tuổi thanh xuân của mẹ nhưng giờ mọi thứ đã kết thúc rồi, mẹ tặng nó cho con, con dùng nó để rời khỏi nơi này ngay ngày mai.....” bà còn đang nói dở thì cơn ho ập đến làm bà mệt mỏi muốn ngât lịm đi
“con gái, hãy cố sống, hãy cố sống nhé con, mẹ yêu con rất...rất nhiều” bà cười thật tươi và ôm nó vào lòng như muốn ghi nhớ lại khoảnh khắc quý giá này
“mẹ...” thật sự quá sức chịu đụng rồi, quá lắm rồi, giờ đây chẳng phải kìm nén, chẳng phải để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, nó òa lên khóc như cái tuổi thơ đầm ấm có cha có mẹ chở che, có thể cười thật tươi, khóc thật to......hahaahaha nó cười vào cái cuộc đời bạc bẽo này.
“hải băng, con gái ta, con gái ta, hải băng, con là niềm tự hào của ta, là phép màu mà ông trời đã ban cho ta, con đừng bao giờ để người khác nhìn thấy đôi mắt con, vì khi đó họ có thể thấy con đang run lên vì sợ, họ sẽ thấy nỗi sợ hãi của con, đúng để họ khiến con phải đau, con đừng bao giờ tự làm tổn thương mình, hãy để trái tim con được tự do, hãy nhớ rằng tình yêu sẽ mang con trở lại với cuộc sống, con gái ta, hải băng, là mãn nguyệt hải băng, là con gái ta” bà gần như lâm vào trạng thái nói sảng khiến nó run lên vì sợ..............................đêm thật dài.........bóng tối ôm lấy hai bóng hình thiên sứ..........nỗi đau............mất mát...............dung hòa...........đêm đông đáng sợ..............................
...............thật dài.................thật dài...........tiếng cười của thần chết đến gần lấy đi một sinh mạng, kéo theo cả nỗi đau của người đó.......bỏ lại một thiên sự bơ vơ.............lạc lối......thật vô tình..........lấy đi một tuổi thơ và tiếng cười.....thật đáng sợ....hahaha.......thật nhục nhã...........thiên sứ giờ đang ở tận cùng đáy của xã hội......hahaha.........nụ cười sỉ nhục...........mang theo sự vô tình.................ôm trọn thiên sự trong thù hận và niềm đau.......................hahaha.....tiếng cười dai dẳng................vang vọng vô vọng
trời sáng rồi, nó gọi mẹ nó dậy, không thấy bà trả lời, nó cười méo xệch, lay lay mẹ nó, nói chuyện tự nhiên mặc dù mẹ nó không trả lời. ừ, mẹ nó CHẾT. mẹ nó vì sưng phổi trước cái lạnh của california tháng 12, mẹ nó chịu đựng quá nhiều rôi, nó thừa biết bệnh mẹ nó, nếu bệnh của mẹ nó không nặng thì có lẽ giờ đây nó đang năn nỉ ông ta chữa bệnh cho mẹ nó rôi, nhưng mẹ nó bệnh nặng quá rôi, không cứu chữa được nữa. Nó biết hết, chính vì thế nó mới đưa mẹ đi, nó không muốn ngay cả lúc lìa xa cõi đời này bà vẫn bị nhốt trong ngục tù.
hahaha............khoảng cách giữa hai người thật gần mà không thể chạm vào nhau............có lẽ đó là khoảng cách xa nhất, khi hai người ở 2 thế giới..........không thể hít thở chung một bầu không khí
.................................................................................................đêm ám ảnh.......................................................................................................................................................................................