Đôi Mắt Ác Quỷ Trắng

Chương 2: Hận thù



Nó dìu bà từng bước nặng nhọc trên vỉa hè, gió lạnh cộng thêm dạo này bà không khỏe làm cho bệnh lao của bà ngày càng nặng, nó đỡ bà vào bên hiên 1 nhà hàng đã đóng cửa. “bệnh của mẹ lặng lắm rồi, chứng ta đến bệnh viện” bà lắc đầu, bệnh viện??? với thế lực của Mãn gia thì không sao nhưng với tình cảnh của mình bây giờ thì đến bệnh viện là tốn kém, là xa xỉ. Nó biết những gì bà nghĩ nên không nói gì, dựa vào lòng bà, nó hỏi: “ sao mẹ chịu nhục như vậy, tại sao biết ông ta ko yêu mà mẹ vẫn tin tưởng.” Nó đặt cho bà thật nhiều câu hỏi.bà trả lời nó, bà kể chuyện cho nó, bà giải thích cho nó, khuyên bảo nó đừng trả thù, khuyên nó đi thật xa nơi này. Tuy là trẻ con nhưng suy nghĩ của nó rất chín chắn, nó ngây thơ hỏi bà: “ sao mẹ lại bảo con đi xa nơi này, mẹ cũng đi với con cơ mà. nhỉ???” nó hỏi mà nc mắt ngân dài trên đôi má phúng phính. Nó gục đầu vào bà, nhớ đến lúc còn ở nhà, trước khi mẹ nó kì chuyển nhượng, trước khi 2 người phụ nữ kia đến, trước khi ba nó ruồng bỏ mẹ nó, hành hạ nó, gia đình nó đã hạnh phúc nhường nào dù đó chỉ là sự giả tạo của ông ta, nó tự hỏi có bao giờ ông ta coi mẹ nó là vợ chưa! người ngoài nhìn vào bảo nó quá được ưu ái, quyền thế, giàu có, nhưng đâu có thấy đực nhuuwngx lúc nó bị ả Uyển Nhi đổ oan, lúc nó bị ba nó đánh chết đi sống lại nhưng không phải lỗi do nó, họ đâu nhìn thấy lúc mẹ nó ăn cơm chan nước mawsst mặn chát chờ ba nó về trong khi ba nó chỉ về lúc 2h sáng, người toàn vết son. mẹ nó biết, biết cả việc ông ta giả tạo, biết cả việc ông ta lợi dụng mink nhưng không quan tâm, chỉ cần ông ta ở bên thôi. Nhưng giờ thì sao, nó phải quay lưng lại, cười vào cái số mệnh của nó.

trời sáng rồi, nó gọi mẹ nó dậy , không thấy bà trả lời, nó cười méo xệch, lay lay mẹ nó, nói chuyện tự nhiên mặc dù mẹ nó không trả lời. ừ, mẹ nó CHẾT. mẹ nó viên phổi nặng đến mức ho bật cả máu đen cơ mà, mẹ nó chịu đựng quá nhiều rôi, nó thừa biết bệnh mẹ nó, nếu bệnh của mẹ nó không nặng thì có lẽ giờ đây nó đang năn nỉ ông ta chữa bệnh cho mẹ nó rôi, nhưng mẹ nó bệnh nặng quá rôi, không cứu chữa được nữa. Nó biết hết, chính vì thế nó mới đưa mẹ đi, nó không muốn ngay cả lúc lìa xa cõi đời này bà vẫn bị nhốt trong ngục tù.

Tg đã 2 lần đăng bộ truyện này nhưng không viết tiếp vì tg bị mất nick nhé, giowf thì tg bắt tay vào viết, chắc tầm 1 tháng thì truyện kết thúc, tg chưa biết nữa. do đây là lần đầu tiên tg viết truyện nên cốt truyện không hay, từ ngữ lủng củng, nhạt nhẽo, mấy lỗi đó tg nhận hết nhé. còn về lịch đăng truyện thì tg không cố định, 1 tuần thì tg sẽ ra tối thiểu từ 3-4 chap tùy cảm hứng nên các chap truyện có thể dài or ngắn, tg sẽ cố hoàn thành bộ truyện hay và sơm nhất có thể nhé. mong các đọc giả sau khi đọc truyện thì làm ơn cmt, dù khen hay chê, thậm chí là chửi thì tg cũng coi đó là sự quan tâm của mọi nguoiiwf, và tg chắc chắn sẽ không bỏ bộ truyện này nên mọi nguoiiwf ủng hộ tg nhé. tg sẽ lưu ý những lỗi chính tả, tối thiểu hóa viết tắt. Mong các đọc giả ủng hộ và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv