Đổi Hồn

Chương 63



Núi Tần Lĩnh rộng nhìn không thấy bờ, cây Tần Lĩnh cao không thấy đỉnh, đi ở khu rừng rậm rạp như vậy, hô hấp toàn mùi hoa cỏ cây cối, bên tai nghe các loại tiếng kêu của động vật nhỏ, đoàn người Liễu Chân Nhã có cảm giác kỳ diệu cùng thiên nhiên hòa thành nhất thể.

Núi Tần Lĩnh vắt ngang trung Trung Quốc. Phía Tây giáp nam Cam Túc, ngang nam Thiểm Tây đến tây Hà Nam, nằm chổ giao giới nam Thiểm Tây và bắc Tứ Xuyên, tính toán dài chừng 1500 km. Vì nhánh sông Vị Hà của Hoàng Hà và nhánh sông Gia Lăng của Trường Giang hợp thành đường phân nước Hán Thủy. Sông Hoài, Tần Lĩnh, là đường ranh giới địa lý nam bắc trọng yếu nhất của Trung Quốc. Tần Lĩnh còn là long mạch văn minh Hoa Hạ.

Đi trong khu núi rừng hùng vĩ như vậy, Liễu Chân Nhã chỉ hận camera trong tay mình quá nhỏ không thể bắt được toàn bộ cảnh màu sắc tú lệ của núi rừng. Một đường đi một đường quay chụp, cũng không chú ý sắc trời đã đen, mà bọn họ đã ở trung tâm rừng rậm nơi ít có người thường tiến vào.

“Liễu Liễu, dừng chút.” Trang Nhĩ Ngôn đè hai tay Liễu Chân Nhã bận rộn không ngừng, “Sao em cứ chụp mãi, núi này, nước này cũng sẽ không đi theo em, còn có, trời đã tối rồi, em mang đồ được không?”

“Núi này, nước này, cảnh này quả thật không thể theo em, nhưng em có thể chụp nhiều ảnh trở về làm thành sách, sau đó khi muốn nhìn có thể mang ra nhìn xem.” Liễu Chân Nhã cầm camera tiếp tục chụp không ngừng, ban đêm Tần Lĩnh có vẻ đẹp ban đêm, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Mẹ, chúng ta đi Tần Lĩnh là tìm động thực vật kỳ lạ, cảnh sắc này muốn nhìn tùy thời cũng có thể đến xem.” Giang Thành cũng không vừa lòng mẹ nhà mình bởi vì chụp ảnh mà kéo dài thời gian, “Sắc trời không còn sớm, rừng rậm buổi tối rất nguy hiểm, chúng ta không nên đi tiếp.”

“Vậy được rồi, mẹ gọi dì Ngọc ra.” Liễu Chân Nhã tiếc hận buông camera, kêu Ngọc Tấn Ngâm đã chờ lâu ở Noãn viên, “Chị Ngọc, nhiệm vụ tìm kỳ hoa dị thảo cùng động vật đáng yêu liền giao cho chị.”

Liễu Chân Nhã đoạn đường này tạo thành thói quen nhàn hạ, Tần Lĩnh lớn như vậy, muốn bọn họ từ trong Tần Lĩnh lớn như vậy tìm ra kỳ hoa dị thảo, động vật thần kỳ có thể mang vào Noãn viên không khác là biển rộng tìm kim, chỉ đi khắp Tần Lĩnh sợ cũng mất thời gian bốn năm tháng, huống chi mấy người bọn họ đối với kỳ hoa dị thảo căn bản không có một chút hiểu biết, chỉ sợ là gặp cũng tưởng là cỏ dại mà bỏ. May mắn có Ngọc Tấn Ngâm, thân là ngọc tinh, Ngọc Tấn Ngâm có thể bay có thể tạo nhiều ảo ảnh, còn có thể dựa vào yêu loại đặc biệt có linh giác cảm xúc ngoại tộc, có cô ấy hỗ trợ, mấy người Liễu Chân Nhã có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Từ trong Noãn viên lấy ra một viên dạ minh châu làm đèn, lại lấy ra thịt nướng tối hôm qua chưa ăn xong đã được Tiểu Mật dùng bí pháp bảo tồn đến bây giờ còn nóng hầm hập làm cơm tối, bốn người ngồi trên chiếu bắt đầu khoái hoạt dùng bữa tối. Một hơi thịt nướng, một hơi tuyết lê nhiều nước thơm ngon, Liễu Chân Nhã cảm thấy cho dù là thần tiên so ra cũng không hơn bọn họ.

“Thật kỳ quái, rừng rậm tối đen cùng với động vật hoang dại gầm rú, theo lý thuyết con nên sợ hãi, nhưng tại sao con lại cảm giác tựa như đang ở Noãn viên, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng.” Giang Thành khó hiểu bỉu môi, ánh mắt sáng trong suốt nhìn về phía Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn.

“Ba cũng có loại cảm giác này, thật sự là kỳ quái.” Trang Nhĩ Ngôn đồng dạng khó hiểu, rừng rậm lớn như vậy, lại là buổi tối, tùy thời đều có thể từ chỗ nào đó nhào ra một con mãnh thú, nhưng kỳ quái chính là hắn một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, đừng nói sợ hãi, quả thực là ở nơi rừng rậm nguy hiểm này như đi dạo ở nhà mình.

Noãn Noãn buồn bực ăn thịt, nhưng hai mắt như có điều suy nghĩ.

“Ha hả, mẹ biết.” Ba miếng gặm xong quả tuyết lê, Liễu Chân Nhã vung tay lên nói: “Đó là bởi vì thân thể mọi người bị Noãi viên cải tạo càng ngày càng tinh thuần, linh khí trên người cùng linh khí trên đất hô ứng lẫn nhau, tự nhiên cảm giác cùng núi rừng này hòa hợp thành nhất thể.” Cẩn thận nhìn Trang Nhĩ Ngôn và hai đứa con một cái, thấp giọng nói: “Cái đó, thân thể mọi người quả thật càng ngày càng tốt, nhưng… Về sau đại khái sẽ giống mẹ, một ít yêu quái không tầm thường gì đó sẽ tiếp cận.”

Trang Nhĩ Ngôn khóe miệng co quắp, “Không tầm thường gì đó? Không quan hệ, anh đã gặp qua.” Yêu a quỷ a vân vân cũng đã gặp qua, tin tưởng sẽ không lại xuất hiện so với mấy thứ đó càng “không tầm thường gì đó”.

“A, thịt nướng của con, có cái gì trộm thịt nướng của con!” Giang Thành đột nhiên nhảy người lên kêu to, hai mắt như đuốc, không ngừng quét mắt cây cối rậm rạp chung quanh, “Không biết là cái gì vậy, thật nhanh, con chỉ cảm giác một trận gió thổi qua mặt, sau đó thịt nướng trong tay đã không thấy tăm hơi.”

“Xem ra là hương vị thịt nướng rất thơm, đã đưa tới vị khách tham ăn.” Trang Nhĩ Ngôn cười bắt tay ném thịt nướng lên mặt đất.

“Vị khách nhỏ kia sẽ không dốt như vậy chứ?” Liễu Chân Nhã phủ trán, không biết loài động vật lấy tốc độ rất nhanh cướp thịt nướng trong tay Giang Thành, tuy rằng điều này có thể thuyết minh nó tham ăn, nhưng vô luận như thế nào nó cũng không có khả năng tham ăn đến nỗi hiện thân kiểm thịt nướng trên mặt đất ăn đi?

“Sưu” một tiếng, một thân ảnh nhỏ màu vàng kim như một mũi tên nhọn từ theo trong bụi cỏ bắn ra, phần phật thổi qua trước mắt mọi người, một chút thịt nướng ném xuống đất không thấy.

“Thật đúng là vật nhỏ tham ăn.” Liễu Chân Nhã bất đắc dĩ thở dài, “Mẹ mới vừa thấy rõ, chỉ là hồ ly nhỏ màu vàng kim thôi.”

“Con cũng thấy rõ, là hồ ly.” Giang Thành vui vẻ hướng bụi cỏ hồ ly nhỏ biến mất tìm, “Hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ mau ra đây, chỗ của ta còn có thịt nướng.”

Thấy Giang Thành chậm rãi dấn sâu vào cây cối tìm kiếm, lo lắng trên cây có độc xà Liễu Chân Nhã vội vàng gọi bé về, “Giang Thành, đừng đi tìm, nếu hồ ly nhỏ có duyên với Noãn viên, nó liền xuất hiện ở trước mặt chúng ta.”

Giang Thành vừa nghe cảm thấy có đạo lý liền ngoan ngoãn về bên cạnh Liễu Chân Nhã, “Mẹ, con cảm thấy hồ ly nhỏ cùng chúng ta có duyên, nó nhất định sẽ trở về. Chị, chị nói có phải hay không?” Giang Thành trưng cầu hỏi Noãn Noãn.

Tầm mắt chuyển tới bên người Noãn Noãn, Liễu Chân Nhã mới cảm thấy Noãn Noãn đêm nay quá trầm mặc, làm sao vậy? “Noãn Noãn, đi lâu như vậy nên mệt mỏi sao?”

“A? À, không có, con tốt lắm, mẹ.” Noãn Noãn giống như mới lấy lại tinh thần, không yên lòng trả lời Liễu Chân Nhã.

Noãn Noãn thật sự rất không thích hợp. Liễu Chân Nhã đi đến bên cạnh Noãn Noãn, tay dò xét cái trán của bé, nhiệt độ cơ thể thực bình thường không nóng lên, “Noãn Noãn, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Mẹ, con tốt lắm, không có việc gì.” Noãn Noãn nắm tay Liễu Chân Nhã, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chính là, hôm nay trên xe lửa, người kia…” Lời nói còn lại nuốt ở trong miệng.

Trên xe lửa, người kia? Liễu Chân Nhã ở trong đầu cân nhắc một chút liền hiểu được Noãn Noãn là vì sao mà không được tự nhiên, vừa định mở miệng an ủi bé lại thấy Trang Nhĩ Ngôn đang quan tâm nhìn hai mẹ con, nhéo nhéo lòng bàn tay Noãn Noãn, quay đầu nói với Trang Nhĩ Ngôn nói: “Nhĩ Ngôn, em dẫn Noãn Noãn đến cây đại thụ đi tiểu.”

“Được, chớ đi xa, chú ý dưới chân.”

Liễu Chân Nhã kéo Noãn Noãn đi đến nơi hai người Trang Nhĩ Ngôn và Giang Thành không nghe được nói chuyện.

“Mẹ, Thạch Lâm hôm nay ở trên xe lửa gặp được chính là ba con, đúng không?” Noãn Noãn mở miệng trước.

“Ừ, ông ta chính là ba của con.” Liễu Chân Nhã gật đầu, “Noãn Noãn trách mẹ không cho con nhận ba sao?”

Noãn Noãn lắc đầu liên tục, “Làm sao con lại trách mẹ, đàn ông như vậy… Một chút con cũng không muốn quen biết ông ta. Con… Con cảm thấy con đối với người ba đó không có một chút tình cảm cha con, hơn nữa con còn cho rằng ông ta có hôm nay đều là xứng đáng, mẹ có cảm thấy Noãn Noãn thực không tim không phổi hay không?” Noãn Noãn cúi đầu dùng sức vặn góc áo của mình.

“Đứa ngốc,” bàn tay mềm mại vỗ đầu Noãn Noãn, Noãn Noãn phiền não cả ngày tâm thần nháy mắt trầm tĩnh lại, “Hôm nay con vẫn trầm mặc chính là suy nghĩ mấy thứ này à? Mẹ làm sao trách con không tim không phổi được, khi mẹ vẫn là Cốc Tuyết, lúc ấy hận không thể trực tiếp lấy bả đao giết chết hắn cùng Diêu Lệ, sau một thời gian dài biến thành Liễu Chân Nhã lúc nào cũng nguyền rủa bọn họ không có ngày lành, con nói con không tim không phổi, không phải mẹ là tâm tư độc ác sao?”

Vuốt đầu Noãn Noãn, Liễu Chân Nhã tiếp tục nói: “Người ta đều nói huyết thống cha con là thiên tính, thiên hạ không có cha con không nhận nhau, nhưng mẹ là một mực bá đạo, mẹ chính là không hy vọng con nhận ông ta, mặc kệ ông ta sống khá giả hay nghèo khó, mẹ cũng không muốn Noãn Noãn gọi ông ta một tiếng ba.”

“Mẹ!” Noãn Noãn mạnh mẽ bổ nhào vào trong lòng Liễu Chân Nhã, “Kỳ thật, có nhận người ba kia không con một chút cũng không để ý, con chỉ sợ mẹ không cần con, sẽ đuổi con về bên cạnh ổng, còn lo lắng ba Nhĩ Ngôn biết con là con gái Thạch Lâm cũng sẽ không cần con.”

“Làm sao có thể? Có lẽ Noãn Noãn không biết, lúc trước khi Thạch Lâm phản bội mẹ, nhờ vào sự tồn tại của con chống đỡ mẹ sống tiếp, con so với mạng của mẹ còn quan trọng hơn, làm sao mẹ lại không cần con? Về phần ba Nhĩ Ngôn của con, ba vĩnh viễn cũng sẽ không biết cha ruột của con là ai, hơn nữa, nếu ba dám không cần con, mẹ đây sẽ không cần ổng.” Câu nói sau cùng nói trảm đinh tiệt thiết.

“Hắc hắc, ba Nhĩ Ngôn thật đáng thương, ở trong lòng mẹ, con cùng em trai, ai so với ba cũng quan trọng hơn.” Noãn Noãn nhếch miệng mà cười, trong lòng thoải mái vô cùng. Thạch Lâm chính là khách qua đường, bởi vì ngay từ đầu, trong cuộc sống của bé cũng chỉ có mẹ, sau lại thêm em trai Giang Thành, hiện tại vừa nhiều thêm ba Nhĩ Ngôn, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không có vị trí của Thạch Lâm.

“Ha ha, hồ ly nhỏ, ta bắt được ngươi rồi.” Tiếng hô hưng phấn của Giang Thành truyền đến, “Mẹ, chị, hai người mau đến xem a, con bắt được hồ ly nhỏ ăn vụng thịt nướng rồi.”

“Noãn Noãn, đi, chúng ta đi xem em trai bắt hồ ly.” Liễu Chân Nhã kéo tay nhỏ bé của Noãn Noãn đi trở về.

Hồ ly nhỏ vàng kim ngồi ở trong lòng Giang Thành, móng vuốt cầm miếng thịt nướng màu so với nó hơi đậm hơn, cái miệng nhỏ ăn ăn, nghe được tiếng bước chân Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn, lỗ tai tròn tròn giật giật, sau đó vùi đầu tiếp tục gặm thịt nướng.

Liễu Chân Nhã đi vào vừa thấy, toàn thân hồ ly nhỏ vàng óng ánh, da lông vàng óng ánh, ánh mắt vàng óng ánh, móng vuốt vàng óng ánh… Kì lạ nhất chính là toàn thân nó tròn vo, thịt móng vuốt đô đô, một chút cũng không giống hồ ly bình thường mỏ nhọn tai to.

“Đây thật là hồ ly sao?” Trang Nhĩ Ngôn tay gõ gõ lỗ tai mượt mà của vật nhỏ hoài nghi nói: “Mỏ nhọn tai to, thân dài chân ngắn, phía sau một cái đuôi thật dài… Trừ bỏ phía sau cũng có một cái đuôi thật dài, nó không có một chút bộ dáng của hồ ly.”

“Hồ hồ…” Hồ ly nhỏ đối với Trang Nhĩ Ngôn nhếch miệng, triển lãm một chút răng nanh tuyết trắng.

“Chậc, còn cáu kỉnh với ta.” Trang Nhĩ Ngôn cười lại gõ gõ cái tai hồ ly nhỏ.

“Mẹ, chúng ta bắt nó vào Noãn viên được không?” Noãn Noãn hai mắt sáng trong suốt nhìn hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ này rất đáng yêu, hơn nữa kỳ lạ như vậy, không đem nó vào Noãn viên quả thực xin lỗi bản thân. “Mẹ cũng nói nếu hồ ly nhỏ cùng chúng ta có duyên bản thân sẽ xuất hiện ở trước mặt chúng ta, hiện tại nó lại xuất hiện, có phải đại biểu cùng chúng ta có duyên hay không?”

Nhìn hồ ly nhỏ nhanh như chớp chuyển mắt to màu vàng, Liễu Chân Nhã hí mắt cười, “Ừ, hồ ly nhỏ cùng chúng ta có duyên. Nếu khi chúng ta rời Tần Lĩnh nó còn đi theo, thì đại biểu nó nguyện ý cùng chúng ta đi, như vậy Noãn viên chính là chỗ ở tương lai của nó.” Hồ ly nhỏ này trong mắt lộ ra nhân tính khôn khéo, lại là hồ ly nhan sắc kỳ quái như vậy, ha hả, nếu như không có đoán sai, hồ ly biến dị này đại khái là yêu hồ đang tu luyện.

“Liễu Liễu…” Trang Nhĩ Ngôn lôi kéo tay Liễu Chân Nhã muốn nói lại thôi, trực giác chỉ ra hồ ly này không bình thường, không biết hồ ly này sẽ mang đến cho một nhà bọn họ cái gì, Liễu Liễu cứ như vậy quyết định thu nó vào Noãn viên…

Liễu Chân Nhã lắc tay Trang Nhĩ Ngôn, cười nói: “Em cảm giác hồ ly nhỏ này đại khái cũng giống như chị Ngọc, hơn nữa linh khí trên người nó thực tinh thuần, sẽ không mang đến nguy hiểm cho chúng ta, yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Người một nhà đang thật vui vẻ đùa với hồ ly nhỏ, Ngọc Tấn Ngâm ôm một đống đồ vật này kia trở lại. “Noãn Noãn, Giang Thành, xem dì Ngọc mang cái gì về cho các con nè?”

“Dì Ngọc, dì mang cái gì về vậy?” Noãn Noãn lập tức phần phật chạy đến bên cạnh Ngọc Tấn Ngâm.

Chờ Ngọc Tấn Ngâm ôm đống đồ vật đến dưới dạ minh châu, Liễu Chân Nhã thấy rõ thứ trong lòng cô không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, “Chị Ngọc, chị thật sự trộm quốc bảo về sao?”

Còn không phải ư, trong lòng Ngọc Tấn Ngâm chính là đang ôm hai con gấu trúc dáng điệu thơ ngây chân thành!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv